Nhất định sẽ xem hắn như gian thần nịnh nọt.
Nếu bắt mạch, ngón tay nam nữ sẽ tương chạm, nhất định có tiếp xúc, nam nữ khác biệt, không lẽ không màng?
Cũng bởi vì nam nữ khác biệt, thái y phần lớn đều là người cao tuổi đảm nhiệm, vì nữ quyến bắt mạch đều cách mành, danh y càng không có nữ tử nào đảm nhiệm, thậm chí ở Đại Minh triều từng có quy định, y nữ không được vào cung làm phi.
Tiêu Chước Hoa xem bệnh cho thái tử, Vĩnh Ninh hầu phủ sẽ nghĩ như thế nào?
Trượng phu của nàng sẽ thấy thế nào?
Tiêu Chước Hoa còn có thể ở Vĩnh Ninh hầu phủ đứng vững gót chân?
Làm đương gia quản lý người?
Cho dù hoàng thượng ban thưởng cho Khương gia, Khương gia cũng sẽ không muốn "bán đứng" Tiêu Chước Hoa để được ban thưởng.
Tiêu Duệ Hoa chỉ có một muội muội là Tiêu Chước Hoa, từ nhỏ cùng muội muội nương tựa lẫn nhau, tình cảm giữa huynh muội bọn họ rất sâu.
Nếu lúc trước Tiêu Duệ Hoa không quan tâm đến thái tử điện hạ, một lòng muốn đem muội muội gả cho nhi tử của Vĩnh Ninh hầu thế tử, nhất định hắn không muốn lợi dụng muội muội để được lợi, cũng không muốn muội muội phải hầu hạ thái tử điện hạ, có lẽ Tiêu Duệ Hoa chỉ muốn muội muội có được hạnh phúc, thuận lợi vui vẻ.
Vĩnh Phúc quận chúa cũng từng nghe một chút tin tức ở Vĩnh Ninh hầu phủ, Tiêu Chước Hoa ở Khương gia rất được sủng ái, công công bà bà đều coi trọng nàng, cùng trượng phu cầm sắt hòa minh, rất nhiều nữ tử hâm mộ.
Tuy Khương Mân Cẩn tài học không thông, nhưng lại là trượng phu rất yêu thương thê tử, bản thân hắn còn là nhi tử duy nhất của Vĩnh Ninh hầu thế tử, tương lai sẽ thừa kế hầu tước, cho dù cả ngày hắn cùng thê tử hi hi ha ha, người khác cũng sẽ không nói hắn không có tâm tư tiến thủ.
Tuy Khương gia không có gia tài trăm vạn, nhưng có Gia Mẫn quận chúa nhiều năm kinh doanh, cũng phú quý và đông đúc.
Phu thê Khương Mân Cẩn sẽ kế thừa, tước vị, vàng bạc, chỉ cần ở trong chuyện đoạt đích không giúp ai, vị hoàng tử nào đăng cơ mà không ghi ân nhân gia như vậy?
Một khi đem Tiêu Chước Hoa liên lụy vào chuyện đoạt đích, Khương gia đang yên tĩnh sẽ tái khởi gợn sóng, Tiêu Chước Hoa cũng không có ngày lành.
Nàng có thể cứu thái tử một lần, hoàng hậu sẽ khiến nàng cứu hai lần, ba lần, có lẽ hoàng hậu cũng nhân cơ hội này đắn đo Khương gia cùng Tiêu Duệ Hoa.
Khương gia lão hầu gia chính là tam đại danh soái duy nhất còn tồi tại, Khương gia của cải cũng không ít.
Chỉ cần nghĩ đến Tiêu Duệ Hoa, Vĩnh Phúc quận chúa không muốn huynh muội Tiêu gia bước vào vòng đoạt đích, nàng không thể kiềm chế trưởng công chúa, chỉ hy vọng Tiêu Duệ Hoa có thể bình an không có việc gì trong lần đoạt đích này.
- Quận chúa…
- Các ngươi đang nói gì vậy?
Hoàng hậu nương nương có việc nên tới tìm Vĩnh Phúc quận chúa, cũng vì Vĩnh Phúc quận chúa do hoàng hậu nuôi lớn, nên hoàng hậu không cần người thông báo, đẩy ra lều trại bước vào, buồn bực hỏi:
- Ai là Tiêu đại nhân? Vĩnh Phúc, ngươi không nghe thấy gì?
Vĩnh Phúc quận chúa vội đứng dậy hành lễ:
- Nói một chút việc vặt. Người cũng biết nàng cùng Tiêu đại nhân đang tân hôn…Bọn họ giống như đường mật ngọt ngào, nói cùng ta còn chưa có thành thân này đó, chẳng phải sẽ khiến ta hâm mộ? Bởi vậy ta oán trách nói không có nghe thấy.
- À.
Hoàng hậu không hề hoài nghi, Vĩnh Phúc quận chúa nâng hoàng hậu ngồi xuống, hoàng hậu nhíu mày lộ rõ sầu bi.
- Chuyện mới vừa rồi ngươi nói cùng bổn cung, bổn cung đã cân nhắc, cũng cảm thấy ngươi suy nghĩ thỏa đáng, bệnh tình của thái tử thật khiến bổn cung sầu lo.
Hoàng hậu chỉ có một mình thái tử, toàn bộ hy vọng đều đặt vào thái tử, lần này thái tử bị bệnh thật sự nghiêm trọng, hoàng hậu hoàn toàn không còn tinh thần.
- Bổn cung chỉ ngóng trông có thể lấy thân gánh chịu thay thái tử.
Hai mắt Khương Lộ Kỳ đẫm lệ mông lung, nhìn hoàng hậu nương nương lo lắng cho bệnh tình của nhi tử, nghĩ tới kiếp trước, lúc ấy nhi tử của nàng bệnh nặng vì gia cảnh bần hàn không có lương y, nàng cũng thống khổ như hoàng hậu, không sinh nhi tử không hiểu được tình mẫu tử.
Cái loại thống khổ đau muốn chết đi, Khương Lộ Kỳ hiểu rất rõ ràng, bởi vì nhi tử của nàng không chỉ bệnh nặng, mà còn chết non…
Nàng không muốn nhớ lại chuyện thống khổ khi xưa.
- Ngươi…
- Hoàng hậu nương nương.
Khương Lộ Kỳ tiến lên một bước, lau khóe mắt:
- Bệnh tình của thái tử điện hạ nhất định sẽ khang phục, chỉ cần người... Người có thể gọi Tiêu thị Chước Hoa tới bãi săn.
- Cái gì? Nàng là ai?
Hoàng hậu giống như nhìn thấy ánh rạng đông.
- Mau nói cùng bổn cung, nàng là ai?
- Người dò hỏi biểu đệ của thái tử điện hạ liền biết nàng là ai, lúc trước bệnh ho khan của thái tử điện hạ là do nàng trị liệu.
Hoàng hậu cẩn thận nhìn Khương Lộ Kỳ:
- Bổn cung biết ngươi, ngươi là…phu nhân của Tiêu Duệ Hoa, là bằng hữu của Vĩnh Phúc.
Vĩnh Phúc quận chúa cúi thấp đầu, không dám nhìn hoàng hậu, trong lòng thầm kêu không ổn, dựa theo sự thông minh của hoàng hậu, sao lại không phát hiện ra nàng đang nói dối?
Khương Lộ Kỳ hại người rất nặng, nàng như thế nào xuẩn đến như vậy?
- Vĩnh Phúc, bổn cung nên cảm tạ bằng hữu của ngươi a.
- Có lẽ là người quan ái thái tử điện hạ mới cảm động trời cao, khiến Khương thị mang đến tin tức như vậy.
- Hoàng hậu nương nương, thần phụ còn chưa nói chuyện này với Vĩnh Phúc quận chúa, thái tử tương lai là Quân của Đại Minh, thần phụ không dám gián ngôn? Thần phụ thật sự không đành lòng nhìn nương nương thống khổ, cho nên thần phụ mới liều chết nói ra.
Khương Lộ Kỳ ở một bên xen mồm, ý muốn nói với Vĩnh Phúc quận chúa.
" Ngươi yên tâm, ta sẽ không bán đứng ngươi, ai bảo chúng ta là thân hữu đâu."
Lúc này Vĩnh Phúc quận chúa hận không thể bóp chết Khương Lộ Kỳ, Khương Lộ Kỳ nói cũng không sai, làm cũng không sai, nhưng có thể nhìn xem đang ở trường hợp nào? Này còn không phải lạy ông tôi ở bụi này sao?
Có thân hữu như Khương Lộ Kỳ, Vĩnh Phúc quận chúa đoản mệnh đến ba năm.
Chưa thấy ai giúp thân hữu nói chuyện như vậy.
Vĩnh Phúc quận chúa càng không dám ngẩng đầu, cho dù như vậy, cũng có thể cảm nhận ánh mắt cảnh cáo của hoàng hậu, trong lòng Vĩnh Phúc quận chúa nổi lên từng đợt lạnh lẽo, xong rồi, chỉ sợ sau này hoàng hậu nương nương sẽ không đối xử tốt với nàng nữa.
- Khương thị? Là thê tử của Tiêu Duệ Hoa?
- Dạ.
- Bổn cung nhớ kỹ ngươi.
Hoàng hậu đưa tay cho Khương Lộ Kỳ:
- Đi, ngươi đi cùng bổn cung.
- Chỉ là thần phụ tới tìm…
Khương Lộ Kỳ nhìn về phía Vĩnh Phúc quận chúa đang hận không thể lập tức biến mất, hoàng hậu nhàn nhạt nói:
- Vĩnh Phúc, bổn cung đem thân hữu của ngươi đi, ngươi sẽ không bất mãn chứ?
- Không dám.
Hai đầu gối của Vĩnh Phúc quận chúa mềm nhũn, quỳ bên chân hoàng hậu:
- Vĩnh Phúc không dám bất kính với người.
- Khương phu nhân, ngươi đi hầu hạ hoàng hậu nương nương đi, ta…Một lát nữa sẽ cùng ngươi nói chuyện.
- Quận chúa…
Khương Lộ Kỳ không ngờ Vĩnh Phúc quận chúa sẽ "khách khí" như vậy.
- Đi thôi, ngươi hãy nói cho bổn cung biết rõ về y thuật của Tiêu thị Chước Hoa, có lẽ thái tử được cứu rồi.
- Tuân chỉ.
Khương Lộ Kỳ vẫn luôn muốn kéo quan hệ cùng hoàng hậu nương nương, lần này cũng là cơ hội tốt, không phải sao?
Tuy nhìn Vĩnh Phúc quận chúa có vẻ mất hứng, nhưng nàng thiệt lòng đồng tình với hoàng hậu nương nương, huống chi lúc nãy nàng còn giúp Vĩnh Phúc quận chúa che đậy lời nói dối?
Nàng cũng không có lỗi với Vĩnh Phúc quận chúa.
Lúc hoàng hậu đi rồi, Vĩnh Phúc quận chúa vô lực ngồi trên đất, một lúc lâu sau mới để cung nữ nâng dậy, chua xót cười nói:
- Ta như thế nào lại nhận thức thân hữu như vậy? Tần vương thế tử phi nói đúng, ta không hiểu nàng, ai nhận thức nàng cũng xui xẻo.
- Quận chúa điện hạ…
- Nàng có hảo ý, nhưng so với ác ý còn muốn ác độc hơn.
Ai tính kế Vĩnh Phúc quận chúa, nàng có thể phản kích trở về, nhưng nàng như thế nào phản kích "thiện ý" của Khương Lộ Kỳ?
- Ngươi…Ngươi tìm cơ hội báo tin tức cho Tiêu đại nhân, nói hắn cẩn thận… Bí mật về y thuật của lệnh muội chỉ sợ giữ không được, nói hắn sớm an bài đi.
Vĩnh Phúc quận chúa nói với cung nữ thân cận:
- Tránh tai mắt của hoàng hậu nương nương, lúc ngươi đi đưa tin tức, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận thật cẩn thận.
- Dạ, nô tỳ hiểu.
Cung nữ Đào Hồng gật đầu đáp ứng, vòng qua tai mắt của hoàng hậu nương nương, thuận lợi đem tin tức đưa cho Tiêu Duệ Hoa.
Sắc mặt Tiêu Duệ Hoa ngưng trọng, chắp tay nói:
- Đa tạ Vĩnh Phúc quận chúa.
- Tiêu đại nhân khách khí.
Đào Hồng phúc thân, cất bước rời đi.
Tiêu Duệ Hoa không cần đoán liền biết, chắc chắn là thê tử hắn làm chuyện tốt…
Tiêu Duệ Hoa ở lều trại đi qua đi lại một lúc lâu, nhìn phong thư trên bàn, trong lòng hận chết Khương Lộ Kỳ ngu xuẩn…
Tiêu Chước Hoa vừa báo tin vui, nhưng hoài thai chưa an ổn, từ kinh thành đến bãi săn, ngày đêm cưỡi ngựa cũng mất ba bốn ngày, mà Tiêu Chước Hoa đang có thân mình( thai), cần phải tĩnh dưỡng.
Thân thể của nàng không thể thừa nhận xóc nảy, một khi sinh non… Đối với tương lai sẽ có ảnh hưởng.
Huống chi trong thư có thể nhìn ra, muội phu( em rể) cực kỳ cao hứng, cả phòng nhị gia coi muội muội như tổ tông mà săn sóc, sợ nàng chịu khổ.
Lúc này nếu để muội muội tới đây xem bệnh cho thái tử điện hạ, cho dù Khương gia không dám cãi ý chỉ của hoàng hậu, cũng không thể không bất mãn.
- Đáng chết, đáng chết.
Tiêu Duệ Hoa không nên nhất thời mềm lòng mà mang Khương Lộ Kỳ tới bãi săn.
Không nói đến Khương gia, một khi Tiêu Chước Hoa trị liệu cho thái tử, thì Tiêu Duệ Hoa ở trong mắt người ngoài chỉ có thể là tên nịnh nót trèo cao, hoàng thượng…Sẽ giống như bây giờ yên tâm tin tưởng hắn? Người có bối cảnh trong sạch, không bị bất luận hoàng tử nào mượn sức sao?
Nếu Tiêu Duệ Hoa có căn cơ nhất định, có gia tộc che chở, đầu quân vào thái tử cũng không sao.
Nhưng hiện giờ hắn ở trong triều dã nể trọng nhất chính là hoàng đế, một khi hoàng đế không còn tín nhiệm hắn, các hoàng tử khác sẽ cho phép hắn làm ân nhân cứu mạng của thái tử?
Hoàng tử có dã tâm không dám đối với thái tử như thế nào, còn không thể đối phó hắn?
Một khi hắn đầu nhập vào thái tử, sẽ hoàn toàn mất đi lập trường trung lập, hắn ở trong sĩ lâm có ảnh hưởng không nhỏ, lợi dụng muội muội…
Thanh danh này dễ nghe sao?
Tiêu Duệ Hoa có thanh danh như ngày hôm nay, là dễ dàng lắm sao?
Hắn thậm chí còn từ bỏ Khương Lộ Dao.
Trán Tiêu Duệ Hoa đầy mồ hôi lạnh, lúc này nói cái gì cũng vô dụng, dù hối hận cũng không có cách nào vãn hồi cục diện.
- Tướng công.
Trái ngược với Tiêu Duệ Hoa đang sầu khổ, Khương Lộ Kỳ đang đắc ý phấn chấn.
Nàng nói chuyện cùng hoàng hậu cực kỳ thuận lợi, lúc nàng từ biệt hoàng hậu, hoàng hậu thân cận giống như xem nàng là chất nữ mà đối đãi.
Trong lòng Khương Lộ Kỳ cực kỳ đắc ý, có hoàng hậu cùng thái tử duy trì, tướng công nhất định rất cao hứng.
Khương Lộ Kỳ nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Duệ Hoa có chút khó coi, cho rằng hắn vì bệnh tình của thái tử mà sầu lo, cười nói:
- Tướng công không cần vì bệnh tình của thái tử điện hạ mà lo lắng…Ta đề cử với hoàng hậu nương nương một người tài ba, tướng công thử đoán xem, người tài ba là ai?
Nàng nghịch ngợm chớp chớp mắt:
- Gợi ý cho tướng công một chút, là người rất thân cận với tướng công...
- Những thứ phía sau ngươi là hoàng hậu nương nương ban thưởng?
Khuôn mặt Tiêu Duệ Hoa trầm như nước, ánh mắt lạnh băng, từng đống vải vóc trang sức đối với hắn mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết.
- Đúng vậy, hoàng hậu nương nương còn nói để ta thường xuyên vào cung bầu bạn.
Khương Lộ Kỳ từ bên hông lấy ra ngọc bài.
- Có ngọc bài này, ta có thể tùy lúc bái kiến hoàng hậu nương nương…
“Bốp.”
Tiêu Duệ Hoa giơ tay cho Khương Lộ Kỳ một cái tát.
- Ngu xuẩn!