- Ta cũng không biết còn có thể chơi cái gì.
- Dao Dao a, tuy lần này ta gây họa có chút đại, chơi có chút quá, nhưng… Ta là vì tiểu tế.
Khương nhị gia xoay người kéo Triệu Đạc Trạch ra phía trước, kéo tới trước mặt Khương Lộ Dao:
- Ngươi muốn trách thì trách tiểu tế, nếu không phải đau lòng tiểu tế, ta mới lười để ý đám quả phụ Dương gia kia.
- Phụ thân.
Khương Lộ Dao cứu Triệu Đạc Trạch từ trong tay lão phụ, chủ động châm trà cho hai người, đưa tới tay bọn họ, sau khi để nhị phu nhân ngồi xuống, liền hỏi:
- Các ngươi tính toán thế nào? Hoàng thượng nói gì?
Khương nhị gia một lòng uống trà, giả câm vờ điếc. Triệu Đạc Trạch chỉ có thể nói thay, đem ý tứ của hoàng thượng thuật lại:
- Xem ra hoàng thượng muốn trọng dụng nhạc phụ.
- Cái gì, cái gì? Nghe ý tứ của ngươi, là bắt ta đi chiến trường? Này không được.
- Phụ thân.
- Dao Dao, phụ thân ngươi sợ chết a.
Khương nhị gia nước mắt lưng tròng:
- Ta sợ đau sợ chết, Dao Dao không phải ngươi không biết, chiến trường có bao nhiêu nguy hiểm? Nếu chẳng may…phụ thân ngươi không thể hưởng thụ, ta còn chưa nhìn thấy tiểu tôn tử sinh ra, lớn lên, thú thê.
Triệu Đạc Trạch an ủi Khương nhị gia:
- Không phải đã nói cùng người rồi sao, ta sẽ luôn ở bên người, bảo hộ người, tạm thời đừng nóng nảy, hoàng thượng chưa chắc sẽ cho người đi thú biên, có lẽ chỉ là chuyển động một vòng mà thôi.
Khương Lộ Dao cùng Triệu Đạc Trạch nhìn nhau một cái, hai người âm thầm gật đầu, nếu hiện giờ đã cưỡi lên lưng cọp thì khó leo xuống, chỉ có thể để Khương nhị gia tiếp tục giả làm thần côn.
Chỉ cần có thể khiến hoàng thượng vừa lòng, cho dù người khác cảm thấy việc này rất hoang đường, cũng không dám nói thêm cái gì.
- Phụ thân đi gặp tổ phụ đi, đem chuyện này nói cùng tổ phụ, còn có chính là…
Ánh mắt Khương Lộ Dao có ý dò hỏi nhìn về phía Triệu Đạc Trạch:
- A Trạch.
Triệu Đạc Trạch gật đầu nói:
- Có thể nói cho tổ phụ.
- Các ngươi đang nói cái gì? Có thể nói rõ ràng một chút? Ta nghe không hiểu a.
- Chính là thân phận của ta, nhạc phụ, người có thể nói cho Vĩnh Ninh hầu biết.
- …
Khương nhị gia giật giật môi, lặng lẽ nhìn thoáng qua Khương Lộ Dao, thấy nữ nhi gật đầu, liền nói:
- Cũng được, thuận tiện ta sẽ nói với phụ thân chuyện cho ngươi gia nhập Thần Cơ Doanh, việc này còn phải để hắn dâng sổ con, hoàng thượng mới có thể gật đầu.
Trong phòng, chỉ có một nhà Khương nhị gia, Triệu Đạc Trạch không có ý tứ dấu diếm bọn họ, hắn xem cả nhà nhạc phụ như chí thân.
Khương Lộ Dao ngắn gọn, nhỏ giọng đem chuyện hoán tử nói một lần, nhị phu nhân vẫn luôn xem tiểu tế rất tốt, nghe xong lời này, hai mắt đẫm lệ mông lung, bắt lấy tay Triệu Đạc Trạch:
- A Trạch, về sau nếu Dao Dao khi dễ ngươi, ta thay ngươi làm chủ, ngươi muốn cái gì cứ nói cùng ta…Dương phi làm việc không nhân đạo, quả phụ Dương gia đáng bị đánh.
- Dao Dao, lần sau phụ thân ngươi lại giả làm thần côn, có cần ta đi theo, đem đám quả phụ Dương gia kia cào thành khuất cái?
- Người đừng đi theo xem náo nhiệt được không?
Khương Lộ Dao cảm thấy đau đầu:
- Hoàng thượng chấp thuận phụ thân giả làm thần côn không phải vì Dương gia, mà là biên cảnh…
Khương Lộ Dao im lặng, nhìn nhị phu nhân đang từ ái vuốt ve trán của Triệu Đạc Trạch, hoàn toàn không thèm nghe nàng nói cái gì, chỉ lo cho chính mình nói:
- Về sau ngươi hãy coi ta như nương của ngươi đi, về sau ta không gọi ngươi là tiểu tế nữa, trực tiếp gọi là A Trạch, được không?
- Được.
Triệu Đạc Trạch yên lặng gật đầu.
- Ngươi thích ăn cái gì? Nói với ta, một lát nữa ta kêu ngự phòng chuẩn bị cho ngươi, đúng rồi, ta còn có một bộ vải tốt, vừa lúc may cho ngươi một bộ y phục, ta nói cho ngươi biết a, ngay cả Mân Cẩn ta cũng luyến tiếc cho hắn.
- Đa tạ nhạc mẫu.
- Không cần khách khí với ta.
Nhị phu nhân lau nước mắt, ra khỏi phòng lo liệu đồ ăn, thuận tiện đi nhà kho nhìn xem có thứ gì tốt, thích hợp đưa cho tiểu tế, nàng nghe Khương Lộ Dao giải thích cũng không hiểu…
Nàng chỉ am hiểu khấu bạc, chuyện quá phức tạp đã có nhi tức cùng nữ nhi nhọc lòng.
Khương Lộ Dao uống một ngụm nước trà, gần đây địa vị của nàng ở ngoại gia thẳng tắp giảm xuống, nương không còn đau nàng.
- Nhị phu nhân sai nô tỳ nhắn với tiểu thư, nói là nhị phu nhân thân thể trọng, nhọc lòng không được.
- …
Tiêu Chước Hoa cười ra tiếng, chủ động nhéo nhéo má của Khương Lộ Dao:
- Tiểu cô đừng nhụt chí, chờ ta sinh hài tử xong sẽ giúp ngươi.
Mượn cơ hội này Tiêu Chước Hoa lôi kéo Khương Mân Cẩn rời đi, chuyện hoán tử liên quan đến bí tân của Tần vương phủ cùng Dương gia.
Tuy Triệu Đạc Trạch không ngại để Khương gia nhị phòng biết, nhưng Tiêu Chước Hoa chỉ là nhi tức, là tẩu tử của phu thê thế tử, sau lưng còn có Tiêu Duệ Hoa, chuyện lần này, nàng không tiện xen mồm.
Chỉ tới lúc Khương Lộ Dao hỏi nàng, nàng mới có thể nói hai ba câu.
Dựa vào tài trí cùng thế cục trước mắt của tiểu cô, cho dù chuyện hoán tử bại lộ, cũng sẽ phát triển về mặt có lợi cho Triệu Đạc Trạch.
- Chước Hoa, tiểu muội có ý tứ gì?
- Việc này ngươi không thể nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả ca ca ta cũng không được.
- Ta biết nặng nhẹ.
Khương Mân Cẩn đỡ Tiêu Chước Hoa ngồi xuống, thấp giọng nói:
- Không ngờ muội phu thế nhưng…Ai, Dương phi cũng quá nhẫn tâm, còn có Tần vương làm cũng không tốt, nếu Tần vương toàn tâm toàn ý với Dương phi, thì Dương phi cũng không đến mức thiết hạ loại kế sách này, Dương phi vẫn không tín nhiệm Tần vương.
Tiêu Chước Hoa dựa đầu vào vai của trượng phu:
- Nếu ngươi là Tần vương sẽ làm như thế nào?
- Liều chết ôm chặt đùi Dương phi, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nàng, không cho nàng có cơ hội tìm chết, ta sẽ nói cho nàng biết, nếu đã gả vào Tần vương phủ, liền không còn là quý nữ của Dương gia. Cho dù năm đó Dương Soái không thể sửa lại án xử sai, cùng nữ nhi xuất giá có quan hệ gì? Hoàng thượng còn chưa nói tru di cửu tộc Dương Soái.
- Còn may là Cẩn ca không phải Tần vương…
- Nàng cũng không phải là Dương phi.
Khương Mân Cẩn ôm vai ái thê, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thật ta rất thẹn với nàng, nếu Chước Hoa gả cho người khác nhất định so với hiện tại còn phú quý hơn, ta…Ta không giỏi đọc sách, cho dù miễn cưỡng qua thi hương, chỉ sợ thi hội…Đời này ta chỉ có thể làm cử nhân, lúc trước ta nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ làm cử nhân, nhưng hiện tại, ta sợ cử nhân khiến nàng ủy khuất…
- Nói cái gì vậy?
Tiêu Chước Hoa ngăn chặn Khương Mân Cẩn:
- Hạnh phúc của ta chỉ có Cẩn biểu ca mới có thể cho, làm nương tử của cử nhân thì sao? Ta lo ăn lo uống sao? Có câu nói vật vô giá dễ tìm, người thật lòng khó kiếm, Cẩn biểu ca đối xử với ta rất tốt, ta vẫn luôn nhớ rõ, kiếp sau, ta tiếp tục gả cho Cẩn biểu ca.
- Kiếp sau ta luân hồi sẽ ham đọc sách, sẽ lấy muội phu cùng đại cữu tử làm chuẩn mực.
- Không cần, ngươi như vậy là tốt nhất, làm người phú quý an nhàn là tốt nhất.
Tiêu Chước Hoa không thích tranh đấu, nàng thích sinh hoạt nhẹ nhàng, không cần ứng phó các loại tính kế, ngày tháng như vậy dù nhiều phú quý cũng không đổi được.
Trước kia Tiêu Chước Hoa còn lo lắng, nhị phòng sẽ bị các phòng còn lại trong Khương gia tính kế, chỉ cần công công bị bệ hạ thừa nhận có thể triệu hồi Dương Soái, chuyện thừa kế hầu tước không có khả năng bị các phòng khác đoạt đi.
Tiêu Chước Hoa cũng lo lắng các hoàng tử cùng thái tử sẽ mượn sức công công, nhưng có phu thê Tần vương thế tử chiếu cố công công, hơn nữa công công nhìn như hồ đồ, kỳ thật so với người khác càng hiểu rõ cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.
Nếu Khương nhị gia không muốn cùng ngươi nói chuyện, hắn nói một ít "ngụy biện" có thể đem người bình thường u mê hoang mang, không phải ai cũng có thể đuổi kịp ý nghĩ của Khương nhị gia, đặc biệt là lúc hắn giả ngu…
Không phải đám quả phụ Dương gia còn bị Khương nhị gia làm cho cái gì cũng không còn lại?
Thứ duy nhất tự hào, truyền thừa của Dương Soái dừng lại trên đầu Khương nhị gia, không biết Dương môn thái quân có thể tức chết hay không.
Còn có Tần vương phi tính tới tính lui, nếu biết tin tức này, sắc mặt nhất định rất xuất sắc.