- … Dao Dao.
Hắn nghĩ Khương Lộ Dao sẽ cảm động, ai ngờ Triệu Đạc Trạch lại nghe nàng nói những lời này, sờ sờ bụng của Khương Lộ Dao:
- Nàng đây là?
Khương Lộ Dao oán trách liếc Triệu Đạc Trạch một cái:
- Còn không phải là vì tương lai phúc lợi của ngươi mà suy nghĩ? Cả ngày buộc chặt vải bông, ngươi nghĩ ta rất thoải mái sao?
- Vậy gỡ ra đi.
Triệu Đạc Trạch muốn giúp Khương Lộ Dao cởi bỏ trói buộc.
- Không được.
Khương Lộ Dao vỗ tay Triệu Đạc Trạch, hung hăng nhéo một cái, nữ nhân thích đẹp là thiên tính, Khương Lộ Dao cũng không ngoại lệ.
Nếu thân thể vì sinh hài tử mà biến dạng, nàng chịu không nổi, đã từng là nữ nhân dẫn dắt thời thượng tuyệt đối không chấp thuận có tì vết.
- Ta sẽ không ghét bỏ nàng, nàng chịu khổ làm chi?
- Tổ mẫu nói những lời nam nhân nói đều không thể tin, ai biết tương lai sau này ngươi có ghét bỏ hay không?
- Dao Dao, ta thề sẽ không lừa nàng.
- Không tin.
Khương Lộ Dao nhìn Triệu Đạc Trạch:
- Hiện tại ngươi chỉ là Tần vương thế tử, tương lai…Ngươi đã nghe nói?
- Ừ.
Triệu Đạc Trạch trầm mặt rất nhiều:
- Tin tức đã truyền tới Giang Nam, dọc theo đường đi rất nhiều quan viên phủ huyện đều muốn nịnh hót chiêu đãi ta.
Vì hoàng thượng nói một câu quá kế, thân phận của Triệu Đạc Trạch liền khác xưa, tuy Yến Thân vương không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng ở Đại Minh triều chỉ có một Thân vương duy nhất, bọn họ không thể không coi trọng.
Khương Lộ Dao hỏi:
- Ngươi nghĩ như thế nào?
- Một lát nữa, ta sẽ đi gặp phụ vương.
Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao ngửi mùi thơm trên người nàng, Khương Lộ Dao đẩy hắn ra:
- Cả người đầy mùi mồ hôi, có cái gì mà ngửi?
Khương Lộ Dao muốn tranh thủ, Gia Mẫn quận chúa cũng không cho nàng tắm rửa, trải qua một trận khó sinh, cả người nàng đầy mồ hôi, dù chưa uy nãi cho nhi tử lần nào, nhưng sau khi sinh sản phải hút sữa ra, khiến một thân nàng đầy mùi chua, rất khó ngửi.
- Dao Dao thân thể rất thơm.
- Dẹp ngươi đi.
Triệu Đạc Trạch mặt dày tới gần Khương Lộ Dao, thấp giọng nói:
- Không cần ta hỗ trợ?
- Không cần, không cần.
Khương Lộ Dao đưa hai tay che trước ngực, nàng không muốn tiện nghi cho Triệu Đạc Trạch.
- Không phải ngươi đã thất vọng với phụ vương ngươi rồi sao? Còn đi gặp hắn?
- Chuyện Tiết Hồng ở Giang Nam, ta phải nói với hắn một câu.
- Nếu ở đó là tế điền của người khác, ngươi cũng sẽ đập Tiết Hồng?
- Đương nhiên.
Triệu Đạc Trạch nói:
- Dao Dao biết không, sau khi ta hạ lệnh đập Tiết Hồng, bá tánh đang tuyệt vọng lại nổi lên hưng phấn, bọn họ…Coi ta làm như thần tiên mà bái lạy, ai cũng không thể ngờ ta sẽ bảo vệ đất đai của bá tánh,mà suốt đêm sai thủ hạ đào dòng sông từ tế điền của vương phủ tới Tiết Hồng.
Triệu Đạc Trạch sẽ không nói cho Khương Lộ Dao biết, nước sông quá mạnh nhìn Tần vương phủ bị chôn vùi ngàn mẫu tế điền, trong lòng hắn vô cùng cao hứng!
Chỉ cần nghĩ đến Tần vương vô cùng phẫn nộ lại không dám nói lời nào, Triệu Đạc Trạch cảm thấy rất thống khoái.
Khương Lộ Dao nhìn ra Triệu Đạc Trạch có điều dấu diếm, nhưng cũng không nói ra, Triệu Đạc Trạch bản thân tính tình thiên về vô tình, tàn nhẫn, hắn đối với Tần vương oán hận chất chứa quá sâu, nếu không cho hắn phát tiết một phen, hắn sẽ nghẹn tới bệnh.
Nàng chỉ có thể khống chế Triệu Đạc Trạch giảm bớt nảy sinh ác độc, giống như chuyện hủy tế điền, vừa được danh lại vừa được lợi, còn có thể khiến Tần vương cực khổ, mới là điều mà Triệu Đạc Trạch nên làm.
- A Trạch làm rất tốt, ta ở kinh thành cảm thấy nở mày mở mặt, sao ngươi có thể nghĩ ra? Trước khi rời kinh có phải đã quyết định chủ ý này? Cố tình dấu diếm ta…
Khương Lộ Dao lộ ra bất mãn:
- Hừ, hại ta lo lắng vô ích.
- Dao Dao tức giận?
- Ta nào dám tức giận với đại thiên tài?
Khương Lộ Dao chống thân thể, ngã vào lòng hắn:
- Nói cho tiểu nữ nghe một chút, thiên tài đại nhân nghĩ như thế nào? Ta phí sức chín trâu hai hổ cũng chưa nghĩ ra, phu quân của ta ngay cả trị thủy cũng biết?
- Dao Dao thật sự không nghĩ tới?
- Ngươi cho là ta cũng giống ngươi?
Án mắt Khương Lộ Dao lộ ra bội phục:
- Có khi nào ta lừa gạt ngươi chưa?
Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao chặt hơn một chút:
- Cũng không biết như thế nào liền nghĩ tới, không phải thiên tài, Dao Dao mới là thiên tài.
Khương Lộ Dao có thể vui vẻ, Triệu Đạc Trạch cũng rất vui vẻ.
Vài lần đều bị Dao Dao khen ngợi, tuy hắn cũng cao hứng, nhưng hắn là đại trượng phu đỉnh môn lập hộ, sao có thể để thê tử "dẫn đường" chỉ hắn nên làm như thế nào?
Lần này tự hắn nghĩ ra biện pháp giải quyết, cũng nhận được hiệu quả vô cùng tốt, hắn rất thỏa mãn, nếu không phải hắn ở Giang Nam kiến công lập nghiệp, hiện giờ chỉ sợ hắn trở lại kinh thành, sẽ cảm thấy vô cùng nan kham.
Khương Lộ Dao cười nói:
- Ngươi có thấy tiểu hổ chưa?
- Tiểu hổ?
- Ừ, là nhi tử của chúng ta.
Khương Lộ Dao chọt trán Triệu Đạc Trạch:
- Không ngờ ngươi đoán đúng rồi, quả thật là nhi tử, không phải nữ nhi. Ta rất muốn có một nữ nhi ngoan ngoãn, đáng yêu, xinh đẹp.
- Không sao, lần sau chúng ta cùng nhau sinh nữ nhi.
Ánh mắt Triệu Đạc Trạch nóng bỏng nhìn chằm chằm Khương Lộ Dao, hắn vừa ra khỏi cửa là đi hơn nửa năm, trải qua nửa năm khổ hạnh, đối với thế tử gia huyết khí phương cương mà nói, cấm dục lâu như vậy rất khó chịu đựng.
Tuy ở Giang Nam rất bận rộn, nhưng luôn có người nhàn rỗi nắm bắt thời cơ, hắn cùng Tiêu Duệ Hoa lại là khâm sai được hoàng thượng phái đến Giang Nam, nhiều ít quan viên không sạch sẽ muốn nịnh bợ bọn họ.
Không phải Triệu Đạc Trạch khoe khoang, Tiêu Duệ Hoa cũng hưởng thụ mấy vị mỹ nhân, trong đám mỹ nhân hương sắc, hắn luôn giữ mình, không để mỹ nhân nào tới gần thân thể hắn.
Khiến cho người ở Giang Nam đều lén nghị luận, không phải thế tử gia không được, mà là thế tử gia sợ thê, nếu không phải thế tử phi quá bưu hãn, hoặc quá mỹ, thì sao đám yên chi tục phấn này lại không thể lọt vào mắt thế tử gia.
Đương nhiên những chuyện này, Triệu Đạc Trạch sẽ không nói với Khương Lộ Dao, sẽ có người truyền tới tai Dao Dao.
Đến lúc đó Dao Dao nhất định sẽ cao hứng, sẽ khen thưởng hắn, chuyện này để người khác nói tốt hơn hắn nói.
- Ngươi đã nhìn thấy tiểu hổ chưa?
- Ta nói Dao Dao, nhi tử của chúng ta có thể không gọi là tiểu hổ được không? Kêu hổ tử cũng được.
- Không được, phải kêu là tiểu hổ, ta thích.
- …
Triệu Đạc Trạch muốn vì nhi tử tranh thủ một phen, nhưng bị Khương Lộ Dao rất có khí thế trấn áp.
Tiểu hổ thì tiểu hổ đi, ít nhất tiểu hổ lớn lên sẽ là lão hổ.
- Nhạc phụ ôm nhi tử không buông tay, không cho ta xem, ta đoạt không lại nhạc phụ, ta cũng sốt ruột muốn tới nhìn nàng…
- Ngươi không bế được nhi tử?
- Ừ.
Triệu Đạc Trạch ủy khuất dụi mặt vào lòng Khương Lộ Dao, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng được mẫu thân uy nãi…Lúc trước nhũ mẫu lấy sữa động vật cho hắn uống:
- Dao Dao, nhạc phụ quá bá đạo.
Khương Lộ Dao trong lòng mềm mại, vuốt ve lưng Triệu Đạc Trạch:
- Chờ lát nữa, ta nói tổ mẫu nói với hắn.
- Nghe nói nhi tử rất giống nhạc phụ?
- Ừ, mấy ngày này cũng không còn giống lắm.
- Là vì nhi tử giống nhạc phụ, Dao Dao không biết nhạc phụ vui mừng đến thế nào đâu, nghe nói ngay cả Gia Mẫn quận chúa cũng không ôm được, nhạc phụ nói nàng là một tay hắn nuôi lớn, thật vậy chăng?
- …
Khương Lộ Dao nào có ký ức trước kia?
- Nương của ta nói như thế nào?
- Nhạc mẫu ở hầu phủ chiếu cố tẩu tử cùng hai đứa nhỏ, ta còn chưa nhìn thấy nhạc mẫu, chỉ là nhạc mẫu nhất định sẽ hướng về nhạc phụ.
- Điều này cũng đúng, nương của ta rất ít khi phản bác phụ thân ta. Ta nghĩ từ khi ta còn rất nhỏ, phụ thân ta rất đau ta, ngươi cũng biết, trước kia phụ thân ta ở hầu phủ không được coi trọng, thứ gì tốt sẽ không rơi xuống người chúng ta, chỉ là ta cùng ca ca sống rất khỏe mạnh.
Mẫu thân của Khương Lộ Dao không có nhiều của hồi môn, của hồi môn của nhị phu nhân phần lớn trước khi Khương Lộ Dao xuyên qua đều đã dùng hết.
Trước kia nhị phu nhân ở hầu phủ dù một văn tiền cũng phải nỗ lực tích góp, làm rất nhiều chuyện khiến các phòng còn lại coi khinh.
Nhưng Khương Lộ Dao lại cảm thấy ấm áp, cũng vì nhị phu nhân cùng Khương nhị gia rất yêu thương nhi nữ, cho nên nàng coi bọn họ như thân nhân ruột thịt.
- Dao Dao…
- Ta rất hạnh phúc, ngươi không cần đau lòng vì ta, tuy trước kia cuộc sống hơi khó khăn, nhưng phụ mẫu thiệt tình đau ta, tuy A Trạch sống trong cẩm y ngọc thực, nhưng ở vương phủ không có trưởng bối thiện tâm chăm sóc.
Khương Lộ Dao khẽ nói:
- A Trạch, tuy ta thấy Yến Thân vương điên rồi, nhưng hắn thiệt tình muốn có một nhi tử nối dòng thừa tông, ngươi ở trên đường phố huyết án cứu mạng hắn, trong lòng hắn có ngươi, chúng ta hãy hiếu thuận hắn, để hắn vượt qua mấy ngày cuối cùng bình an mỹ mãn, tương lai chúng ta cũng không thẹn với lương tâm khi kế thừa những gì hắn lưu lại. Người khác nói này đó, là vì bọn họ hâm mộ ghen tị với chúng ta, nên chỉ có thể dùng lời nói châm ngòi.
- Ta hiểu.
Triệu Đạc Trạch nói:
- Yên tâm, ta sẽ không để Yến Thân vương mang theo tiếc nuối mà rời đi.
Triệu Đạc Trạch đi tìm Tần vương chỉ muốn nói với hắn một tiếng, rời khỏi Tần vương phủ, cũng phải quang minh chính đại mà đi.
- Nàng ngủ tiếp đi, ta đi một lát sẽ trở về.
- Chúng ta ở lại hoàng cung thật sự không sao?
- Không sao.
Triệu Đạc Trạch cười nói:
- Ta dựa vào phúc của nàng cùng tiểu hổ, trước kia tuy thái hậu quan sủng ta, nhưng cũng không cho ta ở lại hoàng cung. Ai ghen ghét nàng cứ để bọn họ đỏ mắt đi, ta có thể bảo hộ nàng cùng tiểu hổ, ừ, nhi nữ tiếp theo của chúng ta gọi là tiểu hồ ly thế nào?
Khương Lộ Dao nói:
- Không dễ nghe.
- Tiểu hổ với tiểu hồ ly nghe rất hay, nếu lão nhị không gọi là tiểu hồ ly, ta sợ lão đại sẽ nghĩ chúng ta là phụ mẫu bất công.
- Vậy lão tam gọi là gì?
- À, tiểu hầu.
- … Nhũ danh càng ngày càng khó nghe, ngươi không sợ lão nhị, lão tam sẽ oán trách ngươi?
- Bọn họ dám!
Triệu Đạc Trạch lau mồ hôi trên trán Khương Lộ Dao, lấy cây quạt nhẹ nhàng quạt cho nàng, gần đây thời tiết nóng bức, Khương Lộ Dao ở cữ vô cùng oi bức, nằm một chút cả người đầy mồ hôi, nhưng không ai dám để gió lùa vào, nếu bị khí lạnh, chính là đại sự cả đời.
Khương Lộ Dao dựa vào lòng Triệu Đạc Trạch, Triệu Đạc Trạch thấy nàng ngủ say, lặng lẽ di động cánh tay tê dại, xoay người xuống giường, nhẹ chân rời đi.
P/s Chương tặng nha. Vote đều tay cho mau hoàn nha các tình yêu😘😘😘😘😘