Trên đường đi Khương nhị gia dạy thế tử:
- Phụ thân ta tính tình không được tốt, nếu hắn đánh ngươi, ngươi phải chạy nhanh lên, đừng đứng chịu đánh, ngươi biết leo cây không? Phụ thân ta không biết leo cây.
( Yul:...)
-...
Triệu Đạc Trạch không biết nên bày ra biểu tình gì mới tốt, đối mặt với Khương nhị gia, hắn cảm thấy hết sức gian nan.
Vĩnh Ninh hầu gặp Triệu Đạc Trạch, hai người nhìn nhau một hồi, sau đó đuổi Khương nhị gia ra ngoài.
Hai người ở trong thư phòng đàm luận một lúc lâu, Khương nhị gia buồn đầu sầu não không thể nghe bọn họ đang nói cái gì, nhàm chán cầm nhánh liễu ngồi xổm trên mặt đất vẽ hình xoắn ốc.
Qua hơn nửa canh giờ, vẻ mặt Triệu Đạc Trạch ngưng trọng bước khỏi thư phòng, vành mắt phiếm hồng, Khương nhị gia tiến lên hỏi:
- Phụ thân ta khi dễ ngươi? Không phải ta đã nói với ngươi là phải trốn sao? Có đánh ngươi không?
Triệu Đạc Trạch lắc đầu:
- Nhạc phụ không cần lo lắng, ta…Một lát nữa sẽ ổn.
- Nếu không, ta bồi ngươi uống hai ly?
- Ngày khác đi.
Lúc này Triệu Đạc Trạch không có hứng thú uống rượu, hơn nữa còn có khách khứa, hắn không muốn Khương Lộ Dao cảm thấy hắn không coi trọng nàng, Khương nhị gia nói:
- Có tâm sự nên nói cùng người khác, buồn bực để trong lòng sẽ nghẹn rồi sinh bệnh, ba gã thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, một người dù thông minh mưu trí cũng hữu hạn…Nhưng nếu ngươi gặp việc khó cũng đừng tìm ta, tìm Dao Dao đi.
Khương nhị gia cười hề hề nói:
- Hay là ta gọi Dao Dao ra đây?
Trong lòng Triệu Đạc Trạch khẽ động:
- Không được, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng, ta…Sớm muộn gì nàng cũng là người của ta, ta có thể xem cả đời.
- Hảo tiểu tử, ngày mai ta mời ngươi uống rượu, ngươi nhất định phải tới.
Khương nhị gia đánh vào vai Triệu Đạc Trạch:
- Ta không nhìn lầm ngươi!
- Ngươi thử ta?
- Có sao?
Khương nhị gia thiên chân chớp chớp mắt:
- Nếu ngươi chịu, ta thật sự sẽ gọi Dao Dao ra, là ngươi không biết nắm lấy cơ hội nha.
- Ngươi nói thế nào cũng đúng.
Triệu Đạc Trạch đã từ bỏ ý định tranh luận cùng Khương nhị gia.
- Ngày mai, ta ở tửu lâu chờ ngươi.
- Được.
Một hồi náo nhiệt, sau khi lễ đính ước kết thúc, đông đảo khách khứa rời khỏi Vĩnh Ninh hầu.
Tần vương phi tinh thần bị đả kích, sau khi ngồi vào cỗ kiệu, thân thể nhũn ra, giống như không có xương cốt dựa vào người ma ma.
Mệt, nàng chỉ cảm thấy mệt, nói chuyện với nhị phu nhân quá mệt mỏi, chưa bao giờ có quá cảm giác vô lực như lúc này.
- Hiện giờ ta chỉ hy vọng thế tử phi ngàn vạn lần đừng giống mẫu thân nàng.
- Sẽ không, người giống như thế tử phu nhân không nhiều lắm.
Thật ra hôm nay Khương Lộ Dao rất đắc ý với biểu hiện của phụ mẫu, huống chi hôn lễ của nàng sau hôn lễ của huynh trưởng cùng tẩu tử.
Nàng có thể đem toàn bộ gia sự phó thác cho tẩu tử, phu thê Khương nhị gia không cần nhọc lòng, một người chuyên tâm chơi, một người chuyên tâm đếm ngân phiếu là được.
Nàng so với nhị phu nhân thì biết nhìn hàng hơn, phần sính lễ này khiến nàng có mặt mũi, bộ trang sức Thương Hải Minh Châu không hổ là hi thế trân bảo, mang lên thật xinh đẹp.
Khương Lộ Dao ngắm gương nửa ngày, di sản của Tần vương đích phi đều là của nàng, ai cũng không được đoạt.
Cho dù Tần vương phi không đủ hào phóng, nàng cũng sẽ nghĩ cách lấy lại.
Thứ thuộc về thân mẫu của Triệu Đạc Trạch, nếu để Tần vương phi lấy cho nhi tử, Dương thị có lẽ là sẽ đội mồ sống lại!
Bởi vì hôn sự của nhi nữ sắp đến, nhị phu nhân bận rộn vô cùng, rốt cuộc nữ nhi vẫn phải gả cho Tần vương thế tử.
Nếu sính lễ của Tần vương phủ rất có thành ý, nhị phu nhân không thể bủn xỉn, huống chi tương lai sau này Khương Mân Cẩn có thể kế thừa Vĩnh Ninh hầu phủ.
Nhị phu nhân vì bồi thường cho Khương Lộ Dao, đem toàn bộ ngân phiếu mấy năm nay tích góp đổi thành vàng, tính đặt vào của hồi môn…Cái gì cũng không lóa mắt bằng vàng bạc.
Khương Lộ Dao không khuyên nhị phu nhân được, khoe của thì khoe của đi, dù gì khoe của so với nghèo kiết hủ lậu thì cường hơn nhiều.
Chỉ là phần của hồi môn này nhất định sẽ chọt mù mắt bá tánh kinh thành, tuy của hồi môn không phải là vật quý trọng nhất, nhưng tuyệt đối là khoe của dữ nhất, lóa mắt nhất.
Sắc trời tối đen, tinh nguyệt treo cao, trên đường rất ít người đi lại, quán rượu trà lâu đều đóng cửa nghỉ ngơi.
Là thời điểm kinh thành cấm đi lại, trừ phi xuất thân huân quý, còn người bình thường rất ít ra cửa.
Khương nhị gia loạng choạng bị Triệu Đạc Trạch nâng ra tửu lâu, tuy tửu lượng của Triệu Đạc Trạch cũng không tồi, nhưng bồi nhạc phụ uống từ trưa đến giờ, đầu hắn cũng có chút choáng váng.
Đặc biệt nhạc phụ còn ôm hắn khóc, nói là luyến tiếc nữ nhi…Khiến Triệu Đạc Trạch vừa buồn cười, lại vừa chua xót, liên tục cam đoan sẽ để Dao Dao thường về ngoại mẫu…
Cũng cam đoan với Khương nhị gia lúc nào cũng có thể tới Tần vương phủ.
Như thế, mới dỗ được Khương nhị gia nín khóc.
Triệu Đạc Trạch xoa xoa nguyệt thái dương, giống như hôm nay đi uống rượu, là hắn phải đáp ứng Khương nhị gia vô số điều kiện.
Tuy điều kiện không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng Triệu Đạc Trạch không nghĩ ra, sao hắn lại không thể nhẫn tâm với Khương nhị gia? Vòng tới vòng lui, hắn đã thống khoái đáp ứng rồi.
Hoàn toàn không giống ngày thường, hay là Khương nhị gia có vu thuật?
Không yên tâm để tùy tùng đưa Khương nhị gia trở về, Triệu Đạc Trạch đích thân hộ tống Khương nhị gia hồi Vĩnh Ninh hầu phủ.
Mới vừa đi tới đi lui có vài bước, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau, Khương nhị gia vừa nghe đánh nhau liền hưng phấn, vội nhìn về hướng đánh nhau…
Triệu Đạc Trạch nhíu chặt mày, là hai nhi tử của hoàng trưởng tử, thích khách một thân hắc y, chiêu thức trí mệnh, nhi tử của hoàng trưởng tử trên cánh tay, đầu vai, ngực đều bị trọng thương, đang nằm trên mặt đất……
Không biết có còn hô hấp hay không.
Mấy ngày gần đây nhi tử của hoàng trưởng tử không ít lần nhảy nhót lung tung, mấy đại tổng binh cũng là bọn họ báo tin, nếu nói đám người Triệu Đạc Trạch mở màn đạp đổ Từ Nghiễm Lợi, nhấc lên sóng gió tuyệt đối không thể thiếu một phần lực của hoàng trưởng tử.
Hoàng trưởng tử định dựa vào việc này, tâm tư đạp ngã thái tử rõ như ban ngày, đám thích khách này chẳng lẽ là thái tử phái tới?
Khương nhị gia đẩy Triệu Đạc Trạch:
- Hình như hoàng trưởng tử còn trong kiệu, ngươi mau đi cứu hoàng trưởng tử đi, cơ hội tốt như vậy, ngươi còn thất thần làm cái gì?
- Ngươi không đi?
- Ta là hầu phủ thế tử, có ăn có uống, nếu cứu hoàng trưởng tử, hoàng thượng có thể thưởng cho ta cái gì?
- Ta sợ thích khách do các hoàng tử khác phái tới…
- Là ngươi chưa từng làm phụ thân, có người phụ thân nào lại muốn nhìn cốt nhục tương tàn? Hoàng thượng nhiều lắm chính là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, thừa dịp thảm kịch còn chưa xảy ra, hoàng thượng sẽ giả bộ hồ đồ, nếu chẳng may hoàng trưởng tử có cái gì tốt xấu, hoàng thượng muốn làm bộ xem như không thấy cũng không được, lúc này ai ngăn trở cốt nhục hoàng tộc tương tàn, chính là ân nhân của hoàng thượng, hoàng thượng không hy vọng các hoàng tử vì ngôi vị hoàng đế mà mất hết nhân tính…Làm phụ thân rất khó a.
Khương nhị gia lại đẩy Triệu Đạc Trạch một cái:
- Mau đi, về sau ta sẽ dạy ngươi nên làm phụ thân như thế nào.
P/s: Hiệu ứng bướm bướm khiến cho chính trị biến hóa, nhân vật mấu chốt đã rơi đài, lịch sử ảnh hưởng rất lớn, Khương Lộ Kỳ đoán được mở đầu, không đoán được kết cục.
Lót dép chuẩn bị xem đấu nha các nàng. đại boss VS đại boss ám đấu dương đấu.