Hai người ít gặp nhau, chỉ là, mỗi lần nhìn thấy, Triệu Đạc Trạch nhìn thấy ánh mắt của Triệu Đạc Dật hiện đầy hâm mộ.
- Dao Dao, ta nhìn hắn như vậy, trong lòng không thoải mái.
- Ngươi muốn làm như vậy?
- Ừ, ta cũng không hận hắn nữa.
Triệu Đạc Trạch không biết nên làm như thế nào để giúp hắn, muốn hoàng thượng một lần nữa trọng dụng Triệu Đạc Dật, không chừng sẽ liên lụy tới Triệu Đạc Trạch.
Hắn thật vất vả mới đánh hạ được cục diện tốt nhất, cũng không thể vì nhất thời mềm lòng mà phá hủy.
- Hắn muốn được trọng dụng, không phải tài học của hắn có xuất sắc hay không, cũng không phải hắn biết nắm bắt cơ hội hay không, mà phải xem ý tứ của người ngồi trên hoàng vị kia.
Khương Lộ Dao đưa tay lau mồ hôi tro bụi trên mặt Triệu Đạc Trạch, ánh mắt chứa đựng đau lòng.
Lúc đầu Triệu Đạc Trạch từ không hiểu cách luyện binh, đến bây giờ đã chỉ huy thích đáng, Triệu Đạc Trạch ăn không ít khổ, cả người vừa hắc lại lại gầy.
Nhưng thân thể rắn chắc hữu lực hơn rất nhiều, trong lời nói việc làm ẩn lộ ra một chút khí phách tướng quân.
Khương Lộ Dao sờ khuôn mặt của Triệu Đạc Trạch, thuận tay nhéo nhéo:
- Kiếp này hoàng thượng sẽ không tha thứ cho Dương Soái, hắn là người hoàng thượng hận nhất, không gì sánh nổi.
Triệu Đạc Trạch nên cảm thấy may mắn, vì hắn lớn lên giống lão Tần vương.
Nếu lúc trước, lão Tần vương chết bất đắc kỳ tử chỉ vì ở trên chiến trường lưu lại bệnh kín, dù trong lòng hoàng thượng bất mãn Tần vương nhất mạch, cũng sẽ vì đệ đệ tử vong mà biến mất.
Hiện giờ trong lòng hoàng thượng chỉ còn lại có tưởng niệm đối với lão Tần vương, năm đó lão Tần vương dùng chiến công giúp hoàng thượng ổn định triều cục.
Người còn sống luôn nhớ rõ chổ tốt của người đã chết, quên đi sai lầm của bọn họ.
Hoàng thượng xa cách thái hậu, thái tử thân thể ốm yếu, các vị hoàng tử muốn tranh vị, phi tần hậu cung ngươi lừa ta gạt, hoàng đế lúc tuổi già càng khát vọng, cũng có thể nói càng tưởng niệm tình cảm chí thân, hắn cũng sợ hãi các vị hoàng tử vì đế vị mà giết phụ.
Càng cô độc, sợ hãi, hoàng thượng càng tưởng niệm đệ đệ duy nhất.
Lúc ở bãi săn, hoàng thượng ban thưởng ngọc bội cho Triệu Đạc Trạch, trừ chuyện vì tuyển lương tướng cho thái tử ra, cũng vì Triệu Đạc Trạch cực giống lão Tần vương, khiến hoàng đế cảm thấy thân thiết, cũng có thể vì vậy mà xem nhẹ huyết thống Dương gia của Triệu Đạc Trạch.
Hiện giờ hoàng thượng khiến Triệu Đạc Dật đọc sách, đem Thần Cơ Doanh giao cho Triệu Đạc Trạch, Khương Lộ Dao hoài nghi lúc Triệu Đạc Trạch ở ngự tiền khóc lóc kể lể đã có hiệu quả.
Hoàng thượng có thể đã phát hiện ra manh mối, chỉ cần có chút manh mối này, hoàng thượng liền có thể tiếp tục coi trọng Triệu Đạc Trạch, lạnh nhạt với Triệu Đạc Dật.
Kiếp này lão Tần vương chỉ làm sai một lần duy nhất, cũng khiến hoàng đế thương tâm phòng bị, chính là liên hôn cùng Dương Soái.
Lão Tần vương để nhi tử duy nhất thú nữ nhi của Dương Soái, rốt cuộc muốn làm cái gì? Hắn không tin huynh trưởng? Hay tồn tại tâm tư soán vị?
Khương Lộ Dao dựa vào lòng Triệu Đạc Trạch, nhẹ giọng nói:
- Trừ phi người ngồi trên ngôi vị không phải là vị hoàng đế hiện giờ, Triệu Đạc Dật mới có thể thi triển tài học.
- Khó.
Triệu Đạc Trạch lắc đầu nói:
- Ai biết thái tử có bị hoàng thượng ảnh hưởng hay không? Huống chi thân thể thái tử suy nhược, ai cũng không biết hắn có thể chịu đựng hoàng vị…Tương lai…
Tương lai cục diện trong kinh thành càng phức tạp, Triệu Đạc Trạch muốn bảo hộ Dao Dao, bảo hộ nhạc phụ cả đời ăn no chờ chết trôi qua ngày tháng an nhàn phú quý, chỉ có thể tăng cường nắm giữ thực lực trong tay, dù hắn không thể chống lại hoàng đế, ít nhất tương lai sau này trong triều cục, có thực lực ổn định.
Thực lực mới bảo mệnh được.
- Nếu ngươi biết được nặng nhẹ, đừng nhắc tới hắn.
Khương Lộ Dao hôn môi Triệu Đạc Trạch:
- Ngươi nói ngươi sinh ra trên lưng đeo tội nghiệt, hắn cũng giống vậy. Vận mệnh của hắn bị người bài bố, cho tới bây giờ hắn vẫn như cũ không thể tránh thoát, mặc dù chân tướng bại lộ, vận mệnh của hắn cũng khó sửa.
Tính cách quyết định vận mệnh, Triệu Đạc Dật quá thiện lương, không so đo, chịu hy sinh phụng hiến, cho nên kiếp này hắn ở vương phủ làm người phú quý nhàn rỗi là tốt nhất, ra cửa ngược lại có khả năng đem lại tai họa cho vương phủ.
Triệu Đạc Dật khiến người thương tiếc, nhưng này có thể trách ai?
Nếu không phải Dương phi Hoán Tử muốn hắn bình an, hắn là Tần vương thế tử ít nhất biết thân mẫu là ai, biết kẻ thù là ai, biết phòng bị người nào…
Dù ngày tháng trôi qua không tốt, ít nhất hắn cũng không giống bây giờ, ngu ngơ đần độn.
- Ngươi nói đúng, ta không suy nghĩ nữa.
Triệu Đạc Trạch đè ái thê xuống giường:
- Dao Dao, sinh cho ta một bảo bối.
Gần đây bởi vì vội vàng thao luyện Thần Cơ Doanh, Triệu Đạc Trạch trở về liền ngủ, đương nhiên không có tinh lực cùng ái thê vật lộn.
Hiện giờ Thần Cơ Doanh mới thành hình, Triệu Đạc Trạch triển lộ quân sự, dựa theo lời Vĩnh Ninh Hầu nói:
"Tiểu tử này trời sinh chính là làm tướng, giống tổ phụ của hắn... không thể nói lý."
Lão Tần vương ở trên chiến trường chính là chiến pháp không nói lý, ta vĩnh viễn so với địch nhân càng cường hơn.
Bất quá Triệu Đạc Trạch cũng chịu ảnh hưởng nhìu ít từ Vĩnh Ninh hầu, lúc dụng binh chú ý hơn lão Tần vương một ít, không giống tổ phụ theo đuổi thắng lợi là chủ.
Tuy hắn không làm giống Vĩnh Ninh hầu tận lực bảo đảm tánh mạng mỗi một sĩ binh, nhưng hắn sẽ nhớ kỹ lời Vĩnh Ninh hầu nói, binh lính không dễ, tình đồng chí khó có.
Đánh giặc đánh tới cuối cùng, thắng lợi quyết định là ai dư lại nhìu người nhất.
Thân theo hai phủ, bản thân lại có thiên phú, Triệu Đạc Trạch huấn luyện thành hình Thần Cơ Doanh khiến các lão tướng ở Đại Minh triều, phải hô to lão Tần vương sống lại.
Hoàng Thượng rất vừa lòng, thường xuyên ban thưởng cho Tần vương thế tử phi.
Gần đây hoàng hậu nương nương thường xuyên triệu Khương Lộ Dao vào cung nói chuyện, không hề giống trước kia nhìn Khương Lộ Dao không thuận mắt, chỉ là gần đây tâm tình của hoàng hậu nương nương không được tốt, mỗi lần Khương Lộ Dao tiến cung đều rất cẩn thận.
Bệnh tình của thái tử điện hạ không ổn định, hoàng hậu vì nhi tử duy nhất mà lo lắng.
___________________________________
Sáng nay, Khương Lộ Dao nghe nói Tần vương phi lại một lần nữa, thỉnh Hưng Vinh hầu phu nhân cùng tiểu thư tới vương phủ làm khách, nàng buông sổ sách, hỏi Nguyễn ma ma:
- Ngươi đi xem, Tần vương phi đối với Hưng Vinh hầu phu nhân là thái độ gì.
- Ý tứ của người là?
- Gần đây Tần vương phi quá trầm mặc, ta loại bỏ người của nàng, nàng cũng không ra tiếng, chọn mua quản sự khác, ta nghe nói quản sự trước kia là hạ nhân hồi môn của nàng, nàng đối với hạ nhân của mình thực tốt.
Chỉ cần không chủ động câu dẫn Tần vương, Tần vương phi đối xử rất tốt, lao lực tâm tư tuyển hôn phu, an bài tương lai cho các nàng.
Sau khi loại bỏ quản sự, nha hoàn hồi môn của Tần vương phi liền đi tìm Tần vương phi, hai người nói chuyện hồi lâu.
Khương Lộ Dao đang chuẩn bị đợi Tần vương phi trả thù phản kích, vậy mà bên phía Tần vương phi lại không có động tĩnh, chuyện này không hợp với lẽ thường.
Chỉ có thể nói Tần vương phi đem tâm tư đặt ở nơi khác, không rảnh lo chuyện quản sự bị thay đổi.
- Hôm qua hoàng thượng ban thưởng cho thế tử một rổ long nhãn, Tần vương phi yến khách, ngươi giúp ta đem long nhãn đưa qua.
- Lão nô tự mình đi.
Nguyễn ma ma làm việc, Khương Lộ Dao vẫn rất tín nhiệm.
Khương Lộ Dao lại nhìn sổ sách, kho hàng vật liệu đá nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Cũng không thể để thái phi thừa nhận thanh danh đục lỗ phá sản, nhưng giá cả vật liệu đá lại giảm nhanh như vậy, trong đó thấy thế nào cũng không thích hợp.
Làm buôn bán yêu cầu phí tổn, hiện giờ giá cả hoàn toàn là phá giá bán tháo.
Căn bản là thâm hụt vô cớ.
Vật liệu đá là kiến trúc nhu yếu phẩm, cũng sẽ không hư, giữ lại hai năm hoàn toàn không có vấn đề, nhưng vì cái gì lại có người liều mạng bán tháo?
Này hoàn toàn không phù hợp quy luật thị trường, qua hai tháng nữa, cho dù thái hậu nương nương vẫn như cũ đề xướng tiết kiệm, nhân gia quyền quý trong kinh thành tới kỳ hôn tang gả thú, vật liệu tu sửa phòng ốc là không thể thiếu, các gia buôn hoàn toàn có thể đem vật liệu đá này tồn lạ hai tháng.
Khương Lộ Dao tính ngày tháng, tháng sau là thời kỳ tu sửa đê, mỗi năm đều có đê sông…
Giống như không ổn!
Vô cùng không ổn!
Khương Lộ Dao cuống quít lật xem sổ sách, nguồn gốc của vật liệu đá, tuy vận chuyển đến kinh thành cả ngàn dặm, đường thủy cùng đường bộ.
Nhưng lũ lụt ở Lưỡng Hoài, một thời gian trước nàng còn nghe nói đê thành ở Lưỡng Hoài rất có thể vào năm nay sẽ xảy ra vấn đề…
Đương nhiên này chỉ là tin tức trên phố phường, Khương nhị gia nhàn rỗi nói một câu:
- Trời a, bọn họ dám lạm phát quốc gia? Lá gan cũng quá lớn.
Khương Lộ Dao vô cùng sợ hãi, hiện tại giá vật liệu đá càng ngày càng giảm, nếu bán không quan tâm đến phí tổn thất?
Bán nhiều ít đều được.
Vật liệu đá bất kể hao phí bán tháo, có thể bọn họ biết, năm nay đê thành Lưỡng Hoài chắc chắn có tai hoạ lớn, muốn lấy bạc trốn chạy, hoặc là trốn đi.
Khương Lộ Dao đứng dậy nói:
- Chuẩn bị xe ngựa, ta đi kho hàng nhìn xem.
- Chủ tử, người không đợi Nguyễn ma ma?
- Hiện tại vật liệu đá là chuyện đại sự, quan hệ đến sự hưng thịnh của Tần vương phủ.
Khương Lộ Dao nào còn tâm tư suy nghĩ Tần vương phi muốn làm cái gì?
Nếu kho hàng vật liệu đá mà thái phi mua có vấn đề, Tần vương phủ có khả năng sẽ bị hoàng thượng giận chó đánh mèo! Dù không phải là vật liệu đá đê…
Lưỡng Hoài chính là cả một thế hệ phần mộ tổ tiên Đại Minh hoàng triều.
Được xưng là long hưng chi địa.
Năm trước hoàng thượng vừa mới hạ lệnh tu sửa phần mộ tổ tiên hoàng tộc, tu sửa Hoàng lăng.
Nếu ngay cả vật liệu đá dùng để tu sửa đê cũng dám đổi, bọn họ sẽ bỏ qua vật liệu đá tu sửa Hoàng lăng sao?
Dùng vật liệu đá tu sửa đê hoàng thượng sẽ không vội trị tội, nhưng một khi Tần vương phủ dùng đá tu sửa Hoàng lăng...
Nhất định hoàng thượng sẽ hỏi một câu, Tần vương nhất mạch muốn tạo phản sao?
Tần vương nhất mạch chỉ là tôn thất, không phải hoàng thượng.
Khương Lộ Dao thúc giục xe ngựa đi mau, đi vào nơi tàn trữ hàng vật liệu đá. Khương Lộ Dao xuống xe ngựa, mặc kệ nha hoàn khuyên bảo, nàng đi vào kho hàng dơ bẩn xem xét vật liệu đá.
Nàng dùng quyên khăn chà lau tro bụi trên vật liệu đá, cẩn thận nhìn hoa văn trên vật liệu đá, trong lòng cảm thấy vô lực.
Chuyện tốt không linh, chuyện xấu thì linh, hiện giờ nàng không phải suy xét vấn đề bù lỗ giá cả vật liệu đá, mà lô hàng vật liệu đá này có khả năng là loại đá thượng đẳng dùng để tu sửa Hoàng lăng.
Như thế nào khiến hoàng thượng tin tưởng Tần vương phủ vô tội?
Hoàng thượng có thể tin tưởng sao?
Vụ án lớn như vậy tuyệt đối không thể dấu diếm, cho dù Tần vương phủ học theo người khác đem vật liệu đá này bán giá thấp đi, nhưng dù sao vật liệu đá cũng từ Tần vương phủ bán ra, muốn thoát khỏi can hệ, tuyệt đối không có khả năng.
Một khi đại án thành sụp đê vỡ, hoàng thượng tức giận, Tần vương nhất mạch…Khó mà nói.
- Thế tử phi, vật liệu đá là ngoại gia của thái phi điện hạ định ra.
- …
Khương Lộ Dao vừa mới nghĩ tới kế sách thoát thân cũng vô dụng, ngoại gia của thái phi? Còn có thể thảm hại hơn?
Việc này càng tẩy càng không rõ, cho dù thẳng thắn hay cầu khoan dung cũng không được.
Khương Lộ Dao càng nghĩ càng đau đầu, bò lên trên xe ngựa, vô lực nói:
- Hồi Tần vương phủ.
- Dạ, thế tử phi.
- Chủ tử, người xem, là tứ tiểu thư.
Khương Lộ Dao nhìn lại, Khương Lộ Kỳ ăn mặc y phục tố nhã giống như đang nói gì đó cùng quản sự, sao Khương Lộ Kỳ lại tới đây? Nàng cũng mua vật liệu đá?
- Ngươi đi mời nàng tới đây.
- Dạ.
Khương Lộ Kỳ là thê tử của Tiêu Duệ Hoa, là tẩu tử của Tiêu Chước Hoa, Khương Lộ Dao không biết thì thôi, nếu ở nơi này gặp được Khương Lộ Kỳ, Khương Lộ Dao không thể trơ mắt nhìn Khương Lộ Kỳ rơi vào...
Tiêu Duệ Hoa chính là người để huynh trưởng dựa vào, nếu Tiêu Duệ Hoa đơn bạc thân gia cuốn vào việc này, tất nhiên sẽ thi cốt vô tồn.
Lúc này cùng Tiêu Duệ Hoa kết hạ một phần thiện duyên, tương lai không chừng có thể sử dụng tới.
Đột nhiên thấy Khương Lộ Dao xuất hiện ở kho hàng, Khương Lộ Kỳ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, thời gian này Tần vương phủ đã mua vật liệu đá, nhưng Khương Lộ Dao như thế nào sẽ tự mình tới xem?
Hay là Khương Lộ Dao phát hiện trong đó có biến?
Sao có thể?
Khương Lộ Kỳ tuyệt không tin Khương Lộ Dao thông minh như vậy, nhất định là trùng hợp.
Hôm nay nàng rất vất vả mới ra khỏi Tiêu gia, tới kho hàng bên này dò hỏi giá cả vật liệu đá cùng lương thực, Khương Lộ Kỳ không định nhúng tay vào vật liệu đá…
Bởi vì Tiêu gia rất nghèo, mua không nổi vật liệu đá dù tương lai chắc chắn sẽ có lời, nếu mua một chút, tác dụng không lớn.
Đối với nàng mà nói, còn không bằng mua lương thực, mấy năm nay gần đây Đại Minh triều luôn được mùa, tuy mỗi năm đều có hoạ hoang, nhưng thiên tai không nghiêm trọng lắm, giá lương thực vẫn luôn ổn định.
Lúc này nếu mua lương thực, tương lai lại bán đi, hoặc hiến cho hoàng thượng…
Khương Lộ Kỳ tin chắc Tiêu Duệ Hoa sẽ lau mắt mà nhìn nàng, không bao giờ nghĩ nàng vô dụng.
- Nhị tỷ tỷ như thế nào lại tới kho hàng? Ngươi chính là Tần vương thế tử phi, thân phận quý trọng.
- Nhàn rỗi, nên tới kho hàng đi dạo.
Khương Lộ Dao chủ động đem chung trà đưa cho Khương Lộ Kỳ, lặng lẽ đánh giá Khương Lộ Kỳ:
- Ta cũng không gạt ngươi, thái phi mua vật liệu đá, ta chính vì việc này mà sầu lo.
- Có cái gì phải sầu? Tần vương phủ gia đại nghiệp đại, chút bạc này đáng bao nhiêu.
Khương Lộ Kỳ nhếch khóe môi, vật liệu đá này sẽ hố chết Khương Lộ Dao.
Năm đó nàng cũng vì chuyện này mà bị cướp đi quyền quản gia...Thiếu chút nữa còn bị Tần vương thế tử hưu trả về ngoại gia.