Tần vương vẫn đau lòng mấy chỗ sinh ý bị Khương nhị gia lấy đi, tâm tình của hắn thật sự không tốt.
Ở hậu viện thái phi nghe chuyện này xong, nâng tay che ngực, nàng so với Tần vương càng biết mấy cọc sinh ý này quan trọng như thế nào với Tần vương phủ:
- Bạch nhãn lang, dưỡng không bạch nhãn lang, ta không nên đem chuyện trong phủ giao cho Khương thị.
Nếu lúc trước thái phi không cho Khương Lộ Dao nhúng tay vào hậu viện, Khương Lộ Dao có thể xuống tay vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác như vậy sao?
Tần vương phi vô tội nằm không cũng bị trúng đạn, thái phi chỉ vào nàng nói:
- Nếu ngươi hữu dụng một chút, Khương thị cũng không thể biết sinh ý kiếm bạc của vương phủ.
Tần vương phi đối với Tần vương đã là nản lòng thoái chí, đối với thái phi cũng không còn bận tâm, thanh danh của vương phủ đã mất hết, nàng còn gì phải sợ?
- Người chưa từng tin ta, nghĩ ta sẽ tham ô bạc, nhúng tay vào chuyện trong vương phủ, nhưng tính tính của người...Từ khi ta vào cửa, ta giúp vương phủ kinh doanh còn ít bạc? Để người tận tình hưởng thụ vinh hoa phú quý...Thế tử phi vừa vào cửa, người liền đem công lao ngày xưa ta vất vả xây dựng đều quên hết, là người làm chủ cho thế tử phi chủ trì hậu viện.
- Không phải ta chủ động đem sổ sách giao cho thế tử phi, lúc trước nếu ta không đưa sổ sách, nhất định người sẽ nói ta dụng tâm kín đáo, hiện tại người trách ta?
- Ngươi dám trừng mắt lớn giọng với ta?
Thái phi bị kích thích:
- Trước kia ngươi hiền huệ này nọ đều là giả vờ?
- Ta muốn hiếu thuận, cung kính với người, nhưng người có làm chuyện gì khiến ta cung kính không? Không màng tình trạng thân thể của Tần vương, không màng thể diện của ta, tuyển cho Tần vương ba vị trắc phi xinh đẹp như hoa, liều mạng nâng đỡ chất nữ bên ngoại gia…Có phải người muốn để nàng thay thế ta?
Tần vương phi cũng không muốn tiếp tục giả vờ hiền huệ nữa, hiện giờ nàng là đại phu của thái tử, cho dù ở Tần vương phủ nháo loạn long trời lở đất, Tần vương cũng không dám hưu thê, Tần vương vô tình, cũng đừng trách nàng vô nghĩa.
- Tần Vương phủ xảy ra chuyện hoán tử, chuyện bức đuổi thứ tử cũng làm ra, thì chuyện để trắc phi phù chính cũng không khiến thế nhân cảm thấy ngoài ý muốn.
- …
Thái phi tức đỏ mặt:
- Ngươi…Ngươi…
- Người cũng biết ta am hiểu y thuật, người vẫn nên cẩn thận mới tốt, tuy y nữ có địa vị không cao, nhưng ở thời điểm mấu chốt có thể cứu tánh mạng của người, không chừng sẽ có lúc người phải cầu ta, làm người nên lưu một đường lui, ngày sau còn có thể gặp mặt, vương phủ mất đi sinh ý, người rất khổ sở, nhưng có ai mà không khó chịu, nhưng người muốn đem oán khí này đổ lên đầu ta, ta khuyên ngươi tốt nhất không cần bàn tính như thế.
Tần vương phi ngạo nghễ dựng thẳng lưng, hơi hất cằm:
- Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, liền đi tìm Khương nhị gia lấy lại sinh ý, nếu không, ngươi hãy câm miệng đi.
- Phản, phản rồi, ta sẽ nói vương gia hưu ngươi.
- Ngươi có thể gọi nhi tử của ngươi tới đây, hỏi một chút xem, hắn có dám hưu thê?
Tần vương phi cười lạnh nói:
- Không có ta, ngươi nghĩ Tần vương có thể thuận lợi?
Nàng mặc kệ thái phi, bỏ đi ra cửa, ngoài cửa Tần vương phi thiếu chút nữa đã đụng phải Triệu Đạc Dật, đối với Triệu Đạc Dật, cảm tình của Tần vương phi rất phức tạp:
- Ngươi tìm thái phi có chuyện gì sao?
- Ta nghĩ…Muốn hỏi mẫu phi, năm đó lúc người vào cửa, có nhìn ra thân thể phụ vương có gì khác thường?
- Ngươi muốn hỏi ta có biết chuyện hoán tử hay không?
- … ừ.
Triệu Đạc Dật gật đầu:
- Mẫu phi, thỉnh người nói cho ta biết.
- Ta…
Tần vương phi nhàn nhạt nói:
- Ta không biết chuyện hoán tử, ta đối với ngươi là tốt hay là xấu, trong lòng ngươi hiểu rõ, hôm nay Dật nhi tới hỏi ta câu này, ta rất thương tâm, hay không phải ta sinh, ta đối với ngươi có tốt cỡ nào cũng không thể khiến ngươi lấy chân thành đối đãi ta?
- Mẫu phi…Ta…
Lý trí nói cho Triệu Đạc Dật biết, hắn không nên tin tưởng Tần vương phi, nhưng nhiều năm xem Tần vương phi như mẫu thân, cảm tình lại thúc đẩy hắn tin tưởng lời Tần vương phi nói.
Có phải hay không, đối với hiện giờ mà nói đã không còn quan trọng.
Triệu Đạc Dật thấp giọng nói:
- Người không nên dây vào tổ mẫu.
- Dật nhi, ta khiêm nhượng bao nhiêu năm? Xảy ra chuyện liền đẩy lên đầu ta, ta là nơi để bọn họ trút giận sao? Ta không dám trách cứ thái phi, mới vừa rồi thật sự khinh người quá đáng, vương gia không giữ được sinh ý cho Tần vương phủ, thì liên quan gì tới ta? Vương gia sợ Khương nhị gia, chỉ muốn hao bạc tiêu tai, sinh ý khế đất này đó không phải vì ta mà giao ra, thái phi chỉ vì ta giao hậu viện cho Khương thị liền trách ta? Thái phi có từng nghĩ tới, nếu lúc ấy ta không giao ra, sẽ là cái dạng gì? Khương thị khôn khéo như thế lại không biết sinh ý kiếm bạc của vương phủ?
Tần vương phi nói:
- Toàn bộ vương phủ đều bị phu thê Triệu Đạc Trạch chơi đùa, chơi từ đầu đến đuôi. Rõ ràng bọn họ không màng vương phủ nhất mạch, rời Tần vương phủ mà đi, ưu việt đều bị bọn họ chiếm hết, Triệu Đạc Trạch ở Từ Ninh Cung dưỡng thương, gần đây rất hiếu thuận với thái hậu cùng bệ hạ, Khương thị trở về ngoại gia, thế nhân đồng tình bọn họ, nhưng ai biết bọn họ thiếu chút nữa đã phá hủy căn cơ của Tần vương phủ? Cho tới cuối cùng, bị bêu danh chính là ta, là vương gia, là ngươi, phu thê bọn họ chiếm hết ưu việt, lấy hết thanh danh.
- Mẫu phi…
- Ta không tin ngươi không nhìn ra, lúc ấy sao ngươi lại tiến cung nói cho bệ hạ biết?
- Ta chỉ không muốn đại ca bị phụ vương đánh chết…Đại ca tính tình quá quật, phụ vương càng ép buộc hắn, hắn càng kháng cự.
- Ngươi cẩn thận một chút mới thỏa đáng, gần đây phụ vương ngươi nhìn ai cũng không vừa mắt, ta tốt xấu gì cũng là hắn thú sính đàng hoàng, lại có nhi tử, bản thân không làm gì có lỗi với vương gia, vương gia nhiều lắm sẽ vắng vẻ ta, sẽ không đối với ta thế nào, nhưng ngươi lại khác…Dật nhi, nhìn dáng vẻ của Triệu Đạc Trạch chỉ sợ không muốn trở về vương phủ, nếu hoàng thượng không tước địa vị của hắn, nếu không ban phủ đệ khác cho hắn...Nếu không tước vị, chúng ta cùng lắm thì xem sắc mặt phu thê bọn họ mà sống qua ngày. Có hiếu đạo, Khương thị cũng không dám quá mức trách móc nặng nề chúng ta, nhưng nếu là loại kia…Chỉ sợ vị trí thế tử sẽ rơi lên đầu ngươi.
Tần vương phi chậm rãi nói:
- Vương gia có khúc mắc với Dương phi, trước kia vương gia thương ngươi, chỉ vì ngươi không phải là thân sinh nhi tử của Dương phi, vương gia đối với Triệu Đạc Trạch như thế nào, ngươi cũng thấy rõ, ta chỉ nói thế thôi, ngươi cùng Hoàn Nương thương lượng mà làm.
- Mẫu phi muốn đi đâu?
Triệu Đạc Dật nghe khẩu khí của Tần vương phi giống như muốn đi xa.
- Ta đi Đông Cung.
Tần vương phi không muốn lưu lại vương phủ nhìn Tần vương sủng ái trắc phi, đến bước này, nàng không còn tâm tư trả thù hoàng hậu cùng thái tử.
Chỉ có toàn lực cứu chữa thái tử, khiến thái tử thuận lợi đăng cơ, Tần vương phi mới có hy vọng.
Mới có khả năng vì tam tử mà mưu cầu tiền đồ.
Lúc này đối với tước vị Tần vương, Tần vương phi đã không còn coi trọng, nói ra cũng thật nực cười, tước vị mà nàng tính kế cả đời, hiện giờ lại có cảm giác như râu ria.
Tần vương phi nhìn Triệu Đạt Trạch, nàng thấy được quyền bính cùng thánh sủng rất quan trọng.
Một khi nàng làm ân nhân cứu mạng thái tử, thái tử đăng cơ làm đế, bệnh tình sẽ rất ỷ lại Tần vương phi, suy nghĩ đến thân thể của thái tử, có lẽ thái tử cũng sẽ không quá bạc đãi Tần vương phi.
Lúc này rời xa Tần vương phủ, đối với Tần vương phi mà nói cũng có chỗ tốt.
Không phải chỉ có Khương Lộ Dao có ngoại gia, có Khương nhị gia giúp Khương Lộ Dao ra mặt.
Sau lưng Tần vương phi có Khổng gia, tuy không lợi hại bằng Khương nhị gia, không thể chi viện nhiều cho Tần vương phi, chỉ là Khổng gia trải qua nhiều năm, thông qua liên hôn dệt mạng lưới quan hệ cũng không phải nhìn cho đẹp mắt, muốn có ưu việt, Khổng gia sẽ vì ưu việt mà gây khó dễ với Tần vương phủ.
Tần vương phi sai người thu thập y phục, ngồi trên xe ngựa tiêu sái rời khỏi Tần vương phủ.
Khương Lộ Dao lấy thịt, còn không cho Khổng gia đi theo uống nước canh? Ít nhất có thể để Khổng gia lấy được ít ưu việt từ trong tay Tần vương.
Tương lai sau này nàng sẽ được Khổng gia duy trì, không có ngoại gia duy trì, thật quá khó khăn.
______________________________________
Tần vương phủ vì phu thê Triệu Đạc Trạch cùng Tần vương phi cùng nhi tử rời đi mà quạnh quẽ không ít.
Tuy Tần vương vẫn còn trắc phi, nhưng toàn bộ vương phủ có vẻ mịt mờ không rõ.
Thái phi bị một loạt đả kích đánh ngã, luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, chuyện trong vương phủ giao cho các vị trắc phi cùng Hoàn Nương xử trí.
Trong đó trắc phi tranh quyền đoạt lợi, Hoàn Nương quản không được, cũng không muốn quản, nàng chỉ cố gắng vì vương phủ bảo vệ một phần nguyên khí, không để vương phủ lụi tàn.
Từ khi người bên Khổng gia tới tìm Tần vương, Hoàn Nương phát hiện tính tình của Tần vương càng ngày càng không tốt.
Có đôi khi nàng nghĩ nếu nàng cùng Triệu Đạc Dật cùng nhau rời đi thì thật tốt?
Hoàn Nương biết Triệu Đạc Dật sẽ không rời đi.
Lại qua mấy ngày, cuối cùng vương phủ cũng khôi phục chút sinh cơ, một trận phong ba đến từ Giang Nam chấn động toàn bộ kinh thành.
Tiêu Duệ Hoa cấp báo hoàng thượng, đê thành rất nguy hiểm, khẩn cầu hoàng thượng sớm ra quyết định.
Đồng thời Tiêu Duệ Hoa có đầy đủ các loại chứng cứ về vụ trộm đổi vật liệu đá, đê thành đường sông.
Tiêu Duệ Hoa bắt giữ hơn hai trăm quan viên, chỉ mới thẩm vấn, mà chứng cứ phạm tội đã cao hơn ba thước.
Này không chỉ ở Giang Nam, quan viên ở kinh thành không biết liên lụy bao nhiêu.
Tiêu Duệ Hoa khẩn cầu hoàng thượng điều binh chi viện, bởi vì đê sắp vỡ, sẽ xảy ra chuyện loạn đảng cổ động bá tánh.
Lúc đê thành sắp vỡ chỉ cần cứu tế thích đáng, đủ để trấn an bá tánh, nhưng một khi nạn dân bị loạn đảng cổ động, sẽ có khả năng tạo phản.