Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nha đầu chết tiệt này đổi tính rồi? Ân cần như vậy, không giống tính cách của cô chút nào.

"Có chuyện gì, nói đi." Anh đi thẳng vào vấn đề.

Tô Miên mỉm cười: "Không có gì. Làm vị hôn thê, không thể nấu một bữa cơm cho vị hôn phu sao?”

Lạc Hàn Huân im lặng, đã biết tỏng hết rồi mà cô còn muốn diễn?

"Nếu bây giờ không nói, về sau cũng đừng nói."

Tô Miên thấy không giả vờ được nữa, có chút xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, việc gì chứ, không phải đều nói phụ nữ giỏi nhất là làm nũng, sao cứ đến mình lại thất bại. Nếu đã như vậy, thẳng thắng cũng tốt, đỡ hao đầu óc.

"Tôi muốn mượn anh hai người."

"Dùng làm gì."

"Tra chút chuyện nhỏ, tốt nhất là cơ trí một chút."

Lạc Hàn Huân nghe vậy, đôi mắt chim ưng sắc bén có thần nhìn cô: "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”

Tô Miên không tự ti cũng không kiêu ngạo đáp: "Chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng, những chuyện khác tôi đều không can dự, có điều tôi chỉ hỏi chuyện của Lạc tổng anh, cũng xin Lạc tổng không cần vượt qua giới hạn của tôi.”

"Được, nếu là quan hệ hợp đồng, cô muốn mượn người của tôi, lấy cái gì đổi?"

Tô Miên nghe vậy trong lòng cười lạnh, người này không hổ là doanh nhân làm ăn rõ ràng minh bạch.

"Không bằng lấy tác phẩm "Xuân" của họa sĩ bí ẩn Icho đổi với anh thế nào? Tôi nghe nói, Lạc tổng anh, muốn bức tranh này rất lâu rồi.”

"Ồ, Icho là họa sĩ thần bí đột nhiên xuất hiện trong thời cận đại, tuổi còn trẻ đã tiếng tăm hiển hách, tác phẩm lại càng được hét giá trên trời đấy, chưa ai từng thấy diện mạo thật của cô ấy, chỉ bằng cô, có thể mua được tranh của nàng?"

"Đúng, chỉ bằng tôi."

Tô Miên khẳng định, Lạc Hàn Huân thấy cô không giống nói đùa, dù sao nha đầu này từ ngày xuất hiện đã làm ra không ít chuyện khiến anh không thể tưởng tượng được.

Chỉ là hai người mà thôi, nếu cô thật sự có thể lấy được "Xuân", vậy mình cũng không thiệt thòi.

"Thành giao, trong vòng ba ngày, một tay giao người một tay giao hàng."

Vấn đề này đã giải quyết xong, buổi tối Tô Miên nằm trên giường cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút, người bên cạnh Lạc Hàn Huân, hiểu biết rất sâu về Thâm Thành, có bọn họ trợ giúp, mình muốn tra chuyện lúc trước, chẳng khác nào như hổ thêm cánh.

Đám người kia đưa chị gái theo dự hội, dẫn đến việc chị gái phải mệt mỏi mà lái xe, tuyệt đối không đơn giản, việc cấp bách trước mắt là các manh mối khác đều bị chặt đứt, cũng chỉ tìm được những người này, mới có phương hướng tiếp tục điều tra.

Ngày hôm sau, Tô Miên có tiết vào buổi chiều, ngủ một giấc đến hơn mười giờ, lúc thức dậy Lạc Hàn Huân đã đi rồi, cô chậm rãi rửa mặt chải đầu một phen, thay bộ đồ màu xanh nhạt cô đã gọi người chuẩn bị trong phòng thay đồ, sau khi ăn xong cơm trưa, lúc này mới được trợ lý đưa đến trường.

Hôm qua thi tranh sơn dầu, chiều nay có điểm, mọi người ai cũng đều vô cùng căng thẳng, chỉ có Tô Miên là bình tĩnh tự nhiên.

Chỉ chốc lát sau, giáo sư tiến vào, sắc mặt trầm thấp vô cùng, mọi người thấy thế đều thành thật xuống.

"Các bạn học, thành tích của bài kiểm tra ngày hôm qua đã có, thành tích trung bình của lớp chúng ta, giành được vị trí số 1 trong tổ năm."

Nghe vậy các bạn cùng lớp bắt đầu hoan hô, giáo sư vẫn giữ mặt lạnh, mọi người thấy bất thường, thanh âm lại im lặng xuống.

"Nhưng! Tôi không cảm thấy hãnh diện chút nào, tôi đã dạy học được mấy mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy một học sinh, dám sao chép tranh để thi cử! Đây đâu chỉ đơn giản là đạo nhái, mà còn là sự sỉ nhục đối với thế giới nghệ thuật của chúng tôi!”

Nghe vậy, các bạn cùng lớp đều ngạc nhiên.

"Sao có thể được, là ai đạo nhái vậy thầy?"

"Không phải chứ, thi cử không được sao chép, quy củ này ai mà không biết?"

Giáo sư nghe vậy chính trực nói: "Tác phẩm đạo nhái đang nằm trong tay tôi, hôm qua chủ đề của tôi là u sầu, bạn học này, không ngờ lại sao chép luôn tác phẩm nổi tiếng “U sầu” của họa sĩ Icho!

Nói xong, giáo sư xoay bức tranh trong tay xuống lớp, chỉ thấy toàn bộ bức tranh đều là màu xám đen trắng, giữa hình có một cô gái nằm sấp bên cửa sổ nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, mà trong ánh mắt cô gái, rõ ràng là nỗi nhớ người yêu phương xa như dòng thác.

Mặc dù chỉ là mấy nét đơn giản, nhưng cảm xúc của toàn bộ nhân vật hiện ra sống động, cực sát với nguyên tác “U sầu”.

"Cái này, thủ pháp đạo nhái này cũng quá tốt luôn."

"Đúng đó, bức tranh này chắc chắn không kém so với nguyên tác."

"Vậy thì đã sao, nói thế nào cũng là đạo nhái, chỉ cần là đạo nhái thôi đã là không đúng rồi."

Giáo sư phất phất tay, các bạn cùng lớp lại lâm vào im lặng, nhao nhao thầm suy đoán, rốt cuộc là ai đã vẽ bức tranh này.

Giáo sư nói thêm: "Đầu tiên, bức tranh của bạn học này là hoàn toàn đáng khen ngợi, cho dù từ nét viền, hoặc từ việc điều chỉnh màu sắc, đều vô cùng có chí khí, toàn bộ bố cục hình ảnh và thần sắc của các nhân vật cũng rất tiêu chuẩn, nhưng cho dù thế nào, đạo nhái trong thi cử là không đúng! ”

"Đương nhiên, ngẫm lại vì em học sinh này vi phạm lần đầu, giáo viên tôi có thể không truy cứu, nhưng cũng giống như vị học sinh này có thể chủ động thừa nhận sai lầm, cũng vẽ lại nộp bài kiểm tra."

Nói xong, ánh mắt giáo sư hữu ý vô tình nhìn về phía Tô Miên phía sau, các bạn học cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi, tò mò rốt cuộc là ai.

Thấy thế, Tô Miên vẫn giữ im lặng chậm rãi đứng lên, nhìn giáo sư nói thẳng.

"Thầy, tôi vẽ tác phẩm của người khác gọi là đạo nhái, có điều tôi chỉ vẽ tác phẩm của mình, chẳng lẽ cũng gọi là đạo nhái?"

Giáo sư nghe vậy sắc mặt càng tối xuống, các bạn cùng lớp cũng bắt đầu ồn ào theo.

"Ồ, lúc ấy tôi đang nghĩ ai lại không có đạo đức nghề nghiệp đi sao chép tác phẩm của người khác như vậy, thì ra lại là cô, thật đúng là người xấu xí làm nhiều chuyện quái dị."

"Đúng vậy, đây không phải là cậu ném thể diện của lớp chúng ta đi sao, thật là đáng ghét, còn vẽ tác phẩm của mình, chẳng lẽ cậu muốn nói cậu chính là Icho? Đừng tấu hài nữa. ”

"Ai nói không phải, toàn bộ khoa của chúng ta ai mà không biết, chẳng qua Tô Niệm cậu chính là đứng nhất từ dưới lên, rõ ràng một chút thiên phú nghệ thuật cũng không có, lại còn nhất định phải chen lấn vắt kiệt đầu óc thi vào, kết quả vẽ còn xấu hơn côn trùng bò."

Những lời nói của nữ sinh khiến các bạn cùng lớp cười phá lên.

Mà Tô Miên lại thong thả, khóe miệng nén cười đứng tại chỗ, xem ra chị gái tốt của mình, lúc trước thành tích rất bình thường.

Mà tất cả, đều bị Lạc Hàn Huân đến Thánh Tư Đốn nhìn thấy, anh đứng ở cửa sau phòng học, nhìn bóng lưng Tô Miên, học sinh trong lớp cười vang.

Trợ lý thấy thế muốn tiến lên: "Thiếu gia, tôi đi giúp phu nhân..."

Còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang: "Không cần, chờ.”

Anh phải nhìn xem, nha đầu chết tiệt này còn có thể gây rắc rối ra trò gì.

"Các bạn học sinh im lặng." Giáo sư phất phất tay, nhìn về phía Tô Miên: "Bạn học Tô, bức tranh của mình đương nhiên không tính là đạo nhái, nhưng em đã thấy rõ ràng, cái em vẽ chính là tác phẩm nổi tiếng "U sầu" của họa sĩ thần bí nổi tiếng Icho, chẳng lẽ em muốn nói tôi biết, em chính là Icho sao?”

Ngữ khí của giáo sư tràn đầy khinh miệt, phảng phất nhìn rõ là cô tự đánh giá mình quá cao.

Tô Miên không cho là đúng: "Từ khi Icho ra mắt tới nay, lần đầu tiên đeo mặt nạ ở thiên đường nghệ thuật Romance Palace ở nước F, tại hiện trường vẽ bức tranh "U sầu", bán đấu giá 40 triệu, sau đó cô ấy bắt đầu che giấu thân phận, cũng không dùng diện mạo thật, người gặp qua bản thân cô ấy lại càng ít ỏi, trên thị trường chỉ có tác phẩm của cô ấy được lưu truyền rộng rãi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK