Nghe vậy, Tô Miên mở mắt ngẩng đầu, chỉ thấy bàn trước có một nữ sinh thắt bím tóc hai bên, ngũ quan không thể coi là kinh diễm, nhưng dáng dấp lại vô cùng thanh tú, cái gọi là gương mặt mối tình đầu, chẳng qua cũng chỉ thế thôi.
"Niệm Niệm, sức khỏe cậu thế nào rồi? Cậu thấy khá hơn chưa? Cậu không biết khi tớ ở nước ngoài nghe cậu bị tai nạn, tớ đã sợ hết hồn, may là cậu không sao.”
Tô Miên nhìn lướt qua bản tên của cô gái, nhìn thấy tên cô - Đường Dật Chân.
Trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh, trong nhật ký của chị, cô đã nhìn thấy cái tên Đường Dật Chân này, là bạn tốt duy nhất của chị gái ở trường, bình thường ở trường đã giúp chị không ít.
Nghĩ như vậy, Tô Miên khẽ thả lỏng cảnh giác, nếu là bạn bè của chị, thì cũng chính là bạn bè của cô.
"Không sao hết, yên tâm đi."
"Vậy thì tốt rồi, cậu đừng so đo với những người đó, bọn họ chỉ thích ỷ thế hiếp người, đội trên đạp dưới mà thôi."
"Yên tâm, không sao đâu."
Nói xong, Đường Dật Chân cắn cắn môi, bộ dáng khó xử.
"Cậu có chuyện gì muốn nói sao?" Tô Miên hỏi.
Biểu cảm Đường Dật Chân trở nên nghiêm túc: "Niệm Niệm, tớ nghe nói, hôm qua cậu đính hôn với chủ Lạc gia Lạc Hàn Huân?”
"Ừm."
Đường Dật Chân nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi: "Vậy cậu và Lâm Tuân... Niệm Niệm, cậu cũng không nên chỉ bởi vì không chiếm được Lâm Tuân mà tùy tiện tìm một người kết hôn chứ, tớ nghe nói, Lạc gia không đơn giản, rất phức tạp, Lạc Hàn Huân kia cũng là một người thô bạo, lạnh lùng, tàn nhẫn, với tính cách của cậu nếu theo anh ta, tớ chỉ sợ cậu..."
Vào cái đêm quyết định báo thù cho chị, Tô Miên cũng đã hoàn thành thử nghiệm của Lạc Hàn Huân, quả thật tất cả người đồn đại đều là đừng đến gần anh ta, Đường Dật Chân này có thể nói như vậy với mình, cũng là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng.
Chị gái ở trường học có thể có một người bạn tốt như vậy, Tô Miên cũng vui mừng trong lòng.
“Cậu yên tâm đi, tớ và Lâm Tuân đã là chuyện của quá khứ rồi, còn tớ với Lạc Hàn Luân, cậu cũng không cần lo lắng, chúng tớ ở chung vẫn khá là hòa hợp."
Đường Dật Chân gật gật đầu không nói gì, các bạn học khác hữu ý vô tình nhìn Tô Miên xì xào bàn tán, chỉ chốc lát sau, thầy giáo võ thuật đến mới yên tĩnh lại.
Hôm nay là kiểm tra chủ đề tranh sơn dầu của khai giảng học kỳ mới, giáo viên đưa ra chủ đề là - u sầu.
Trong khoảnh khắc nhận đề tài, khóe miệng Tô Miên không kìm được mà khẽ cong, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vẽ tranh trên đề thi.
Nộp bài thi xong liền vào toilet, vốn muốn yên tĩnh một chút, nhưng chỉ chốc lát sau, bên ngoài gian phòng đã truyền đến giọng nói quen thuộc của nữ sinh tóc vàng ngày hôm qua.
Cô giống như đang gọi điện thoại cho ai đó, giọng nói có chút run rẩy: "Không được, Phỉ Phỉ, như vậy không tốt, bây giờ cho dù cô ấy không còn là Tô Niệm của trước kia nữa, nhưng cũng vẫn là vị hôn thê của Lạc Hàn Huân, nếu tớ làm gì chọc giận cô ấy, chẳng phải cũng chính là chọc giận Lạc gia sao? ”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của Tô Phỉ.
"Cậu ngốc à? Đâu phải tớ bảo cậu bắt nạt cô ta mới ngày một ngày hai, nếu Lạc Hàn Huân sẽ thay cô ta ra mặt, vậy những chuyện trước kia cậu làm cũng đủ để chọc giận anh mấy trăm lần rồi, cho dù cậu có muốn chạy cũng chạy không thoát, còn không bằng đã làm thì phải làm cho trót, cho dù cậu có đắc tội với cô ta thì thế nào.”
"Cái này..." Nữ sinh tóc vàng còn có chút rối rắm.
Đầu kia Tô Phỉ thở dài: "Ai nha, cậu yên tâm, cậu lo lắng cái gì tớ đều biết, nhưng cậu đừng quên, cô ta là chị gái tớ, là người không được sủng ái nhất nhà họ Tô, trước nay chưa từng thấy cô ta và Lạc Hàn Luân gặp nhau, đột nhiên lại đính hôn cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Tớ không giấu cậu, ba tớ vốn định để tớ đính hôn với Lạc Hàn Huân, tương lai, sớm muộn gì Lạc Hàn Huân này cũng là người của tớ.”
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì nữa, Thính Hàm, chúng ta đều đã là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu giúp tớ lần này đi, đợi sau này tớ ở bên Lạc Hàn Huân rồi sẽ không thể thiếu chỗ tốt cho cậu, cũng như Bạch gia."
Nghe Tô Phỉ nói vậy, Bạch Thính Hàm có chút dao động, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi: "Phỉ Phỉ, cậu không biết sao, từ sau khi chị gái cậu bị tai nạn xong, tớ luôn cảm thấy cô ấy giống như đã thay đổi thành một người khác, trước kia tớ bắt nạt cô ấy, cô ấy cũng không dám lên tiếng, ngày hôm qua lại dám động thủ đánh tớ, quả thực giống như hai người khác nhau, cậu..."
Cô còn chưa kịp dứt câu đã bị Tô Phỉ ngắt lời.
"Không phải cậu cũng đã nói, có thể là cô ta bị hỏng đầu óc rồi, rõ ràng là tớ muốn kiệt sức cũng phải lái xe, hôm qua còn hết lần này tới lần khác hỏi tai nạn xe có liên quan gì với tớ hay không, quả thực là ăn không nói có, chẳng qua cho dù có thay đổi thế nào, cô ta cũng là Tô Niệm, vẫn là hạng người nhát gan nhu nhược vô năng kia, cậu có gì phải lo lắng chứ?"
Có sự cổ vũ của Tô Phỉ, băn khoăn trong lòng Bạch Thính Hàm cuối cùng cũng biến mất.
"Được, vậy thì nghe lời cậu, lát nữa sẽ học môn tự chọn của trường, xem tớ xử lý cô ta ra sao, thành vị hôn thê của Lạc Hàn Huân rồi thì thế nào, tớ muốn cô ta ở trước mặt học sinh toàn trường, không ngẩng đầu lên được!"
Bạch Thính Hàm cúp điện thoại, tiếng bước chân dần dần đi xa, toilet lại lâm vào yên tĩnh, Tô Miên từ gian phòng đẩy cửa ra.
Biểu cảm trên mặt cô lạnh đến dọa người, đôi mắt hạnh tràn đầy tàn nhẫn.
Xem ra tai nạn xe cộ này, quả nhiên không liên quan gì đến Tô Phỉ, chẳng qua có một điểm không thể phủ nhận rằng, chị gái ở trường bị bắt nạt nhiều năm như vậy, chắc chắn Tô Phỉ không thoát khỏi liên quan!
Không phải cứ bị thương trên cơ thể mới gọi là vết thương, vết thương trong lòng mới là thứ vĩnh viễn không thể chữa khỏi, mà điều cô muốn, là tất cả những người đã tổn thương chị cô, toàn bộ đều phải trả cái giá xứng đáng!
Nếu bọn họ muốn chơi, vậy thì cô sẽ vui vẻ chơi đùa với bọn họ.
Nghĩ như vậy, đôi môi mỏng của Tô Miên khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh giễu cợt, hận ý trong đáy mắt càng sâu thêm vài phần.
Nửa giờ sau, Tô Miên và Đường Dật Chân cùng nhau đến phòng học lớn của khóa tự chọn, tiết học này sẽ giải thích tác phẩm nghệ thuật, tuy rằng là môn tự chọn của trường, nhưng đại đa số đều là sinh viên khoa nghệ thuật.
Bạch Thính Hàm thấy hai người bọn họ tiến vào, lập tức làm bộ như muốn ra ngoài lấy đồ, cố ý lướt qua Tô Miên. Thời điểm vai chạm vai, Tô Miên liền đề cao cảnh giác.
Còn tưởng rằng cô ta sắp làm chuyện xấu gì, nhưng Bạch Thính Hàm lại lườm cô một cái, đi tới trước nhận một ly nước nóng rồi trở về chỗ ngồi.
Tô Miên và Đường Dật Chân ngồi ở giữa, Bạch Thính Hàm ngồi ở hàng ghế đầu, giáo sư rất nhanh đi vào phòng học, bắt đầu tiết học hôm nay.
Nhưng chưa đợi slide được mở lên, trong phòng học yên tĩnh đột nhiên nghe thấy Bạch Thính Hàm kêu to một tiếng.
"Ai nha!" Cô đột nhiên đứng dậy khỏi vị trí của mình, nhìn qua rất sốt ruột.
Tầm nhìn mọi người đều bị thu hút, giáo sư cũng nhìn về phía cô: "Bạn học này, có chuyện gì sao?"
“Giáo sư, em, dây chuyền của em mất rồi!”
Tô Miên nửa híp mắt lập tức mở ra, biết cô ta này là muốn bắt đầu hành động, chỉ là loại thủ đoạn thô tục này, cô thật sự không thèm để vào mắt, thiệt cho bản thân còn tưởng cô ta có thể làm ra sóng gió gì.
"Không thấy đâu? Em thử nghĩ kỹ lại xem, có phải quên mang theo rồi không? Hoặc để quên ở đâu đó?" Nữ sinh ở một bên phụ họa theo, tầm nhìn lướt đến Tô Miên ở phía sau, rõ ràng là đang muốn tự tìm phiền phức.