Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diễn xuất này, không gia nhập vào ngành giải trí đúng là đáng tiếc thật, khó trách chị gái chịu nhiều áp bức ở cái gia đình này, một gia đình diễn viên, người bình thường đúng thật là không phải đối thủ của bọn họ.

“Mày là đồ khốn nạn, em gái mày có lòng tốt chúc phúc mày, sao mày có thể đối xử với nó như vậy! Tao thấy mày bây giờ là lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi, cứng cánh rồi đúng không?”

Nói xong Tô Minh Quốc đứng dậy, bước về phía Tô Miên.

“Mày tưởng là mày đính hôn rồi là giỏi lắm hả? Tao vẫn là ba của mày, hôm nay xem tao xử mày thế nào!”

Mắt thấy ông ta hùng hổ bước qua, tay Tô Miên một lần nữa nắm chặt ngân châm, chuẩn bị đâm ám khí vào chân của Tô Minh Quốc, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, giọng nói của Lạc Hàn Huân lại vang lên ở sau lưng.

“Tô tiên sinh đây là muốn xử lý ai vậy?”

Quả nhiên, khi nghe giọng nói của Lạc Hàn Huân, Tô Minh Quốc lập tức dừng lại, sắc mặt tức giận dần rút đi, thêm vài phần lúng túng.

Tô Miên thấy thế liền thu ngân châm lại, Lạc Hàn Huân bước đến bên cạnh cô, dáng vẻ của hai người trông rất tình cảm.

“Lạc tổng, cho dù ngài thích chị đến thế nào thì cũng không thể bảo vệ chị ấy như vậy được, chị ấy đẩy tôi ngã từ lầu 2 xuống, hại tôi một thân thương tích như thế này, ngay cả thương trên mặt cũng vậy!” Tô Phỉ càng cảm thấy oan ức mà khóc lớn.

Tô Minh Quốc cũng nói: “Lạc tổng, là chị mà bắt nạt em vốn dĩ là không đúng, coi như hai người đã đính hôn rồi, nhưng tôi dù gì vẫn là ba của nó, tư cách quản giáo con cái vẫn còn đấy.”

Lạc Hàn Huân quay người nhìn Tô Miên: “Là em làm sao?”

“Không phải, là cô ta tự ngã xuống.”

Lạc Hàn Huân gật đầu: “Nếu đã là cô ta tự ngã xuống, vậy thì không liên quan gì đến vị hôn thê của tôi, Tô tiên sinh nếu mà có rảnh thì khám mắt cho Tô thiên kim đi, đèn đuốc sáng trưng thế này mà có thể ngã xuống đây thảm như vậy, thực sự làm cho người ta lo lắng đấy.”

Không ngờ anh ta có thể vì mình mà nói như vậy, khóe miệng Tô Miên khẽ cong lên mỉm cười.

“Anh!” Tô Phỉ còn muốn nói, nhưng lại bị ánh mắt của Tô Minh Quốc chặn lại.

Rõ ràng Lạc Hàn Huân đang bênh vực Tô Niệm, nếu bọn họ còn tiếp tục nói nữa, chỉ sợ là sẽ đắc tội vị này, ông vẫn còn tư tưởng sau này hai nhà có thể hợp tác, thúc đẩy thị trường kinh tế của Tô gia, nếu vì chuyện trước mắt này mà làm mất đi cơ hội đó, vậy thì lợi bất cập hại rồi.

Thấy hai người không nói lời nào, Lạc Hàn Huân nhìn hoa hồng bị Tô Phỉ đè bẹp.

“Trợ lý Lâm, một lát nữa gọi người làm vườn qua thanh toán giá cả của những bông hồng này, sẽ do Tô tiểu thư bồi thường hết.”

Xong cũng không cho hai cha con bọn họ cơ hội nói tiếp, Lạc Hàn Huân đã đưa Tô Miên rời khỏi hiện trường, bỏ lại cha con nhà Tô gia.

Mọi người xúm nhau xem náo nhiệt còn bị nhét một đống cẩu lương.

“Wow, Lạc tổng đây là bá đạo bảo vệ vợ nè, quá đẹp trai luôn!”

“Đúng vậy đúng vậy, Tô Niệm này kiếp trước cứu vớt cả trái đất hay gì, sao lại có thể đính hôn với Lạc tổng kia chứ, quả thực là quá hạnh phúc rồi đó.”

“Lúc trước ở trường không cảm thấy Tô Niệm có gì khác, nhưng hôm nay thấy cô ấy và Lạc tổng đứng bên cạnh nhau, hai người thật đúng là rất xứng đôi mà!”

Kết thúc tiệc đính hôn, có mối quan hệ vợ chồng sắp cưới, Tô Miên cũng thuận lý thành chương ở lại Lạc gia, sáng sớm Lạc Hàn Huân đã kêu người chuẩn bị phòng, vì để thuận tiện cho cô chăm sóc bệnh tình của mẹ anh nên đã sắp xếp phòng của cô bên cạnh phòng mẹ.

Việc đầu tiên đến nhà Lạc gia, chính là khám bệnh cho mẹ Hứa Khiết, Tô Miên nhìn người phụ nữ trung niên đang nằm bất động trên giường, bước lên bắt mặt cho bà.

Lạc Hàn Huân không yên tâm nên đứng một bên canh giữ.

“Nếu tôi đoán không lầm, phu nhân năm đó hẳn là không phải sinh bệnh, mà là trúng độc, phải không?”

Lời nói của Tô Miên khiến Lạc Hàn Huân khẽ cau mày, năm đó Lạc gia xảy ra biến động lớn chỉ trong một đêm, trong cơn hoảng loạn mẹ anh quả thật là bởi vì trúng độc mới rơi vào hôn mê, anh không hài lòng với thế giới bên ngoài nên mới tung tin mẹ anh bị bệnh nặng nằm liệt giường.

Nhiều năm trôi qua, anh đã tìm không biết bao nhiêu bác sĩ đến khám bệnh cho mẹ, nhưng đại đa số đều lắc đầu bó tay, thỉnh thoảng cũng có người nguyện ý thử, nhưng đều không có hiệu quả, nha đầu này nếu chỉ trong nháy mắt đã nhìn ra là trúng độc, nói không chừng thật sự còn có phương pháp khác.

“Cô có nắm chắc sẽ chữa được không?”

Tô Miên gật đầu: “Nhiều năm như vậy, độc tố đã ngấm sâu vào nội tạng, tuy khó loại bỏ hoàn toàn độc tố nhưng không phải là không thể."

Nói xong, Tô Miên từ trong bao vải lấy ra một bộ dụng cụ thường hay khám bệnh cho bệnh nhân, sau đó rút một cây kim châm, rồi tìm một vài huyệt vị trên người Hứa Khiết, thành thạo tiến hành châm cứu.

Cố định kim châm xong, cô lại lấy ra một con dao, ở ngón tay phải của Hứa Khiết nhẹ nhàng cắt một vệt nhỏ, vết máu màu đen từ đầu ngón tay ngay lập tức chảy xuống.

Lạc Hàn Huân ở bên cạnh xem, lông mày gần như sắp nhíu thành hình chữ Xuyên (川), thấy máu đen đã chảy xuống được vài phút mà Tô Miên vẫn không có ý định dừng lại, anh có chút nôn nóng.

“Rốt cuộc có được hay không?”

“Lạc tiên sinh, bây giờ ngoài trừ tin tôi, hình như là không có cách nào tốt hơn đúng không?”

“Cô!”

Lạc Hàn Huân đúng thực là không thể làm gì được cô, bây giờ xem như là ngựa chết cũng được mà ngựa sống cũng tốt.

Lại qua mấy phút nữa, máu đen đã cạn kiệt, máu đỏ bắt đầu chảy ra, Tô Miên mới bắt đầu rút châm, sau đó băng bó vết thương ngón tay lại, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nước da nhợt nhạt của Hứa Khiết đã bắt đầu có chuyển biến tốt.

Tô Miên mỉm cười: “Kêu nhà bếp mỗi ngày nấu một bát canh táo đỏ cho phu nhân uống để bổ khí huyết, còn về độc tố bên trong thân thể của phu nhân, tôi sẽ định kỳ châm cứu ép độc, khoảng nửa năm phu nhân có lẽ sẽ tỉnh lại, sau đó tôi sẽ cho phu nhân uống thuốc, đúng giờ dùng, là có thể làm sạch chất độc còn sót lại.”

Nghe cô thề son sắt như thế, trong lòng Lạc Hàn Huân cũng có dự cảm.

“Tốt nhất là như vậy, nếu không thấy chuyển biến tốt, tôi sẽ hỏi tội cô.”

Nói xong, Lạc Hàn Huân ra ngoài đi vào phòng sách, Tô Miên theo sát phía sau, nhìn bản hợp đồng chuyển nhượng đất trên bàn, Tô Miên cầm lên lật xem vài cái.

Bây giờ lễ đính hôn đã kết thúc, điều kiện mà mình đã hứa cũng nên thực hiện rồi.

Cô lấy cây bút bên cạnh, thong thả ký tên mình vào tờ giấy thỏa thuận, Lạc Hàn Huân nhận lấy, cũng ký tên mình vào trong đó.

“Lạc tổng, hợp tác vui vẻ.”

“Tốt nhất là vui vẻ.”

Lạc Hàn Huân người này đúng là không thức thời, trước nay chưa bao giờ nói thêm một câu nào với nữ nhân, hài lòng lấy được thỏa thuận thì bắt đầu dỡ hàng giết lừa, lập tức đem bản thỏa thuận trở về phòng.

Tô Miên cũng về phòng thoải mái tắm rửa, xong việc mới ngồi xuống trước máy tính, nhớ lại biểu hiện hôm nay của Tô Phỉ, đôi mắt trở nên lạnh băng.

Tính cách của mình và chị cô chênh lệch rất nhiều, vì để không bị hoài nghi, cách an toàn nhất chính là rời khỏi Tô gia đến Lạc gia ở, hơn nữa có danh nghĩa vị hôn thê của Lạc Hàn Huân, cho dù anh ta không suy nghĩ cho mình, nhưng cũng sẽ nghĩ đến danh tiếng của Lạc gia, nhất định sẽ bảo vệ cô.

Cứ như vậy, chẳng khác nào cô có chỗ chống lưng là Lạc gia, nếu muốn điều tra chân tướng vụ tai nạn trước đó, ít nhất cũng phải có chỗ đứng ở Thâm Thành, như thế chờ tìm thấy hung thủ, cô mới có năng lực và bản lĩnh để báo thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK