Bây giờ tạm thời gác lại chuyện của Tô gia trong một thời gian, chỉ sợ đám bạn học của chị gái cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, loại bạo lực học đường nào cũng có cả, tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều chuyện đáng nghi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tô Miên chìm xuống, hiện tại điều tra từ trường học là thuận tiện nhất, vậy thì từ ngày mai sẽ bắt đầu.
Sáng sớm hôm sau, Tô Miên mặc xong đồng phục, chỉ trang điểm đơn giản, lúc xuống lầu là đã bảy giờ sáng, trùng hợp thấy Lạc Hàn Huân đang tao nhã, lịch thiệp ngồi ăn trước bàn ăn sáng.
Tô Miên cầm ngẫu nhiên một miếng bánh mì nướng, định bước ra ngoài thì bị anh gọi quay lại.
“Ngồi xuống, ăn xong rồi đi.”
Tô Miên ngẩng đầu xem đồng hồ, vẫn còn thời gian, liền về ngồi xuống ghế thứ hai cạnh anh.
Bữa sáng trên bàn vô cùng xa hoa, cô bĩu môi, không thể không nói, cuộc sống của người có tiền cũng rất đốt tiền ấy.
“Tôi sai người chuẩn bị cho cô một ít quần áo, chút nữa sẽ cất vào tủ quần áo của cô, sau này ra ngoài phải chú trọng dáng vẻ.”
Giọng nói của Lạc Hàn Huân có chút lạnh lùng, nhưng thái độ bây giờ rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều, chắc là buổi sáng anh hẳn đã đến thăm Lạc phu nhân, thấy sắc mặt phu nhân có chuyển biến tốt nên tất nhiên thái độ đối với cô cũng tốt lên một chút.
Nhưng mà Tô Miên biết rõ rằng những bộ quần áo mà anh sai người chuẩn bị, không phải là phần thưởng cho cô, mà là để giữ gìn thể diện Lạc gia của anh.
“Lạc tổng tốn sức rồi.” Cô uống một ngụm sữa, đầu cũng không ngẩng lên.
“Tôi không quan tâm mục đích cô đính hôn với tôi là gì, nhưng trước mặt người ngoài thì mối quan hệ của chúng ta đã được xác định. Vậy trước khi chấm dứt hợp đồng, cô chính là người phụ nữ của Lạc Hàn Huân tôi, thứ cô đại diện, không chỉ là bản thân cô, nếu như để tôi biết…”
Lời của Lạc Hàn Huân còn chưa nói xong thì đã bị Tô Miên cắt ngang.
“Lạc tổng yên tâm, tôi sẽ không làm gì tổn hại đến thể diện của Lạc gia đâu, tôi no rồi, anh cứ từ từ dùng bữa.”
Nói xong, không cho Lạc Hàn Huân cơ hội để tiếp lời, Tô Miên đứng dậy mang cặp ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của cô rời đi, Lạc Hàn Huân nắm chặt dao nĩa trong tay, đôi mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, quản gia đứng ở một bên thấy thế cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, từ nhỏ đến lớn, người dám đối xử với thiếu gia như vậy, vậy chính là có một không hai.
Mà Tô Miên thì lại không hay biết gì điều này, vốn định lái xe mô tô đến trường, nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa thì đã bị trợ lý của Lạc Hàn Huân ngăn lại.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia kêu tôi đưa ngài đến trường, mời.”
Nhìn chiếc Rolls-Royce đã được chuẩn bị sẵn ở cửa, mặc dù Tô Miên thích đi xe máy hơn, nhưng nghĩ vừa mới đồng ý với anh sẽ không làm mất thể diện Lạc gia, sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm mất hòa khí, cô liền bỏ mũ bảo hiểm xuống lên xe.
Nhìn chiếc Rolls-Royce đã chuẩn bị sẵn ở cửa, Tô Miên tuy rằng thích xe máy hơn, nhưng nghĩ vừa mới đáp ứng hắn không làm chuyện làm tổn hại đến thể diện Lạc gia, không phải vì loại chuyện nhỏ này mà nháo không thoải mái, liền buông mũ bảo hiểm lên xe.
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở cổng đại học Thánh Tư Đốn, tuy học sinh của trường này không giàu thì quý, xe sang ở cửa qua lại không ít, nhưng chiếc xe này của Lạc Hàn Huân là phiên bản giới hạn, toàn cầu chỉ có ba chiếc, đây không chỉ là biểu tượng của tiền bạc, mà còn là biểu tượng của thân phận và địa vị.
Không ngoài dự đoán, xe vừa dừng lại đã hấp dẫn không ít người chú ý, Tô Miên bước xuống xe, cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt và tiếng bàn tán thấp giọng của mọi người, cô không hề có chút không được tự nhiên nào, mà ngược lại còn giơ tay nhấc chân lộ ra phóng khoáng kiêu ngạo.
"Phu nhân có việc có thể gọi điện thoại cho tôi bất kỳ lúc nào, buổi tối tôi sẽ tới nơi này đón ngài."
"Không cần, buổi tối tôi còn có chút việc phải làm, tôi sẽ tự về hơi trễ một chút."
"Cái này..."
"Lát nữa tôi sẽ tự nói cho thiếu gia nhà anh biết."
"Vâng."
Nói xong, lúc này trợ lý mới lái xe rời đi, Tô Miên đi vào trường học, quả nhiên, trải qua tiệc đính hôn tối hôm qua, hôm nay cô đã thăng cấp vượt bậc, trở thành người nổi tiếng trong trường.
Vừa đi đến quảng trường trước tòa nhà dạy học, Tô Miên chợt nghe phía sau có tiếng phanh xe, đột ngột quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy xe của Lâm Tuân cách cô không đầy một thước.
"Ồ, có chỗ dựa vững chắc có khác, xe cũng không sợ, thế nào, xem ra vụ tai nạn xe lần trước không làm cô sợ?"
Tô Miên có chút tức giận, đối với một người từng bị tai nạn xe mà nói, loại chấn động này sẽ không khác gì vết thương thứ hai trong lòng. Chỉ là cũng may, cô không phải chị gái, Lâm Tuân này thật đúng là không phải thứ gì tốt.
Nghĩ như vậy, cô nghiến răng, nén lửa giận xuống, khóe miệng nhếch ra một tia giễu cợt: "Lâm thiếu gia, cậu không phải là thích tôi đấy chứ?”
Lâm Tuân không ngờ cô lại nói như vậy, người xem náo nhiệt xung quanh càng ngày càng nhiều, sắc mặt hắn không nhịn được, thẹn quá hóa giận nói: "Cậu nói lung tung cái gì đó, tôi mà xem trọng cậu?”
"Không phải sao? Con trai không phải đều thích trêu chọc cô gái mình thích để thu hút ánh mắt của con gái người ta sao? Nếu cậu không thích tôi, vậy sao cậu luôn cố tình gây rắc rối cho tôi?”
"Cô!" Lâm Tuân vội vàng xuống xe.
Nhưng còn không đợi hắn nói tiếp đã bị Tô Miên cười trào phúng cắt đứt.
"A, tôi biết rồi, Lâm thiếu gia không cam lòng chứ gì? Dù sao cũng không thể phủ nhận, đã từng có một đoạn thời gian tôi thật sự bị mù, cả ngày lẽo đẽo theo sau cậu, để cho cậu có ảo giác rằng tôi thích cậu, nhưng hiện tại ta đã có vị hôn phu, hơn nữa còn mạnh hơn cậu không chỉ gấp đôi, từ đó ta liền không quan tâm tới cậu, làm cho lòng tự trọng của cậu bị xúc phạm, đúng chứ?”
Tuy trên danh nghĩa là Tô Niệm thầm mến Lâm Tuân, nhưng kỳ thật rất nhiều người biết, Lâm Tuân càng nhiều lần nhục nhã cô bởi chuyện này.
Bây giờ những lời này của Tô Miên, hiển nhiên là đang nói Lâm Tuân không bằng Lạc Hàn Huân, hơn nữa còn ám chỉ hắn đang ghen tuông, điều này làm cho Lâm thiếu gia luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh làm sao chịu nổi.
"Đủ rồi, ít dát vàng lên mặt mình đi, không biết Lạc Hàn Huân uống thuốc mê hồn gì mới có thể coi trọng cô? Chỉ sợ là chính cô đã dùng thủ đoạn đáng xấu hổ, gà rừng chung quy vẫn là gà rừng, cho dù có bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, cũng sẽ có ngày ngã xuống, tôi thấy cô vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, đừng kiêu ngạo như vậy.”
Tô Miên không những tức giận mà còn cong khóe miệng thêm sâu hơn : "Vậy sao, vậy chúng ta chờ xem, tôi và Lâm thiếu gia cậu, ai sẽ ngã xuống trước đi.”
Nói xong, Tô Miên mỉm cười, lúc xoay người rời đi, đầu ngón tay mảnh khảnh trong nháy mắt bắn ra một cây ngân châm nhỏ như sợi tóc, mũi kim lập tức đâm vào lốp xe.
Cô hài lòng đem ba lô treo lủng lẳng lên vai, lúc này mới xoay người rời đi.
Lâm Tuân không lấy được chỗ tốt, gương mặt lạnh băng lên xe, kết quả vừa mới đạp chân ga, xe liền lảo đảo về phía trước, sau đó tắt máy!
Hắn phẫn hận gõ vào vô lăng, hung hăng xuống xe đạp bánh xe một cước, lại nhìn về bóng lưng Tô Miên rời đi, đôi mắt phượng híp lại đầy thâm thúy.
Người chung quanh thấy hắn nóng nảy như vậy, sao còn dám xem kịch hay, nhao nhao dùng tốc độ ánh sảng tản đi chỗ khác.
Trở lại lớp học, Tô Miên ngồi vào vị trí của mình, lúc này mọi người trong lớp vẫn đang im lặng quan sát cô, nhưng ánh mắt lại có thêm một tia kính sợ.
Tô Miên vẫn chưa tỉnh ngủ, đang định ngủ bù một giấc thì đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói dịu dàng của một nữ sinh.
"Niệm Niệm, cậu không sao chứ? Hôm qua nhà tớ tạm thời có việc xin nghỉ, nghe nói các cô ấy lại làm khó cậu?”