Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo sư Lưu run rẩy hai chân, Chử lão… đó chính là người đứng đầu trong nghệ thuật thư họa trong nước, thậm chí người nước ngoài có thể kề vai cùng ông cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy nên Chử lão là người có địa vị đỉnh cao nhất trong ngành, có ông làm bảo lãnh thì không ai còn dám hoài nghi.

Giáo sư Lưu không thể chấp nhận nổi, người ông phóng túng bắt nạt hai năm nay hóa ra lại là họa sĩ mà ông luôn sùng bái Icho! Nhưng rõ ràng…

“Hiệu trưởng khách khí rồi, trước giờ không muốn chứng minh thân phận là muốn được thanh tĩnh, không ngờ vậy mà lại làm giáo sư Lưu có ý kiến lớn như vậy với tôi, đúng thật là tăng thêm phiền toái cho trường học rồi.”

Không ai đánh người đang cười, huống hồ hiệu trưởng ở Thánh Tư Đốn đúng thật vẫn chưa từng làm hành động ức hiếp Tô Niệm, địa vị trong giới nghệ thuật cũng khá cao, Tô Miên cũng đồng ý cho ông thể diện.

“Không phiền không phiền, chúng ta mới là người đã gây thêm phiền toái cho ngài và Lạc tổng mới đúng.”

Tô Miên đang muốn nói tiếp, Lạc Hàn Huân vẫn im lặng làm nền đột nhiên lên tiếng: "Thánh Tư Đốn được xưng là trường số một Thâm Thành, không ngờ chất lượng trình độ giáo viên lại thấp như vậy, xem ra trường hạng nhất danh không xứng với thực nhỉ.”

Hiệu trưởng hoảng sợ, đây cũng chẳng phải nói đùa, lấy năng lực của Lạc gia nếu muốn chỉnh lý Thánh Tư Đốn, vậy không quá một ngày, Thánh Tư Đốn sẽ từ ngai vàng trường đệ nhất rơi xuống, vậy hiệu trưởng như ông cũng coi như kết thúc.

"Lạc tổng hiểu lầm rồi, giáo viên của Thánh Tư Đốn đều đã được đào tạo nghiêm khắc, về mặt chất lượng này chắc chắn là tốt nhất."

Cũng không đợi Lạc Hàn Huân nói tiếp thì Tô Miên đã cười lạnh lên tiếng: "Vậy xem ra giáo sư Lưu là bại hoại trong đội ngũ giáo viên Thánh Tư Đốn rồi nhỉ!”

Lúc này chuông tan học đã sớm vang lên, các bạn học có tin tức linh thông nghe nói đến chuyện bên này đã sớm vây quanh phòng học, cạnh cửa sổ đều đầy người nằm sấp giơ điện thoại di động.

"Giáo sư Lưu, có một chuyện tôi rất tò mò, tại sao lần nào ông cũng nhắm vào tôi? Là do tướng mạo tôi xấu xí không chịu nổi, hay là phẩm đức tôi bại hoại bôi nhọ tác phong?”

Một số người bình thường từng khi dễ Tô Niệm cũng vội vàng lên tiếng, "Đúng vậy đúng vậy, có khi đều là do giáo sư Lưu dẫn đầu.”

“Hay là do giáo sư Lưu nhận hối lộ của người nào đó nên mới cố ý làm vậy nhỉ!”

Giọng Tô Miên đột nhiên cao lên, giáo sư Lưu vốn giống như chim sợ cành cong lại càng thêm sợ hãi, run rẩy lên tiếng:

"Không... không có, Tô... không, tiểu thư Icho, tôi không có ý gì với cô, tôi…. tôi cũng không nhận hối lộ. ”

Tô Miên thấy giáo sư Lưu không thấy quan tài không đổ lệ, lấy máy tính bảng trong túi ra, cô vừa mới sắp xếp người đi kiểm tra di động của giáo sư Lưu rồi.

"Tôi nhớ giáo sư Lưu xuất thân từ một gia đình nghèo, nhờ học giỏi mới vào Thánh Tư Đốn làm giáo sư, mà lương hàng năm của Thánh Tư Đốn là 20 vạn, thì ra giáo sư lợi hại như vậy mười mấy năm không chỉ mua xe, mua nhà còn đưa hai đứa nhỏ đến trường tiểu học Lạc Hi đứng đầu Thâm Thành. Không chỉ như thế, theo tôi được biết, tiền tiết kiệm của giáo sư đã vượt qua tổng tiền lương mười mấy năm này, hơn nữa tôi vừa mới nghe thấy hình như câu nói của giáo sư Lưu còn có hàm ý khác, có vẻ như là đang nói Icho là người khác, mà người này ông cũng quen biết, đúng không?"

Giáo sư Lưu không ngờ được Tô Miên có thể chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã điều tra rõ ràng chi tiết về ông, ngay cả hai đứa con trai của ông đi học ở đâu cũng nắm rõ trong tay, vậy cô muốn làm gì chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay hay sao?

Nghĩ tới đây giáo sư Lưu không khỏi rùng mình một cái, Tô Miên nói ra những chuyện này trước mặt mọi người ông đã không chịu nổi, cứ coi như là vì an toàn của bọn nhỏ, giáo sư Lưu cũng không thể không thú nhận được.

Nghĩ thông suốt những việc này rồi, giáo sư Lưu mới run rẩy nói: "Đều... đều là nhị tiểu thư Nhà họ Tô, Tô Phỉ bảo tôi làm, cô ấy bắn vào thẻ của tôi năm triệu, bảo tôi hỏi cô nhiều vấn đề có độ khó cao hơn trong lớp, nếu tiểu thư Icho không trả lời được thì sẽ tàn nhẫn chà đạp cô.”

Tuy Lạc Hàn Huân qua điều tra của thủ hạ đã biết Tô Niệm đã từng sống chẳng hề tốt, nhưng thật không ngờ những người này lại ác độc đến mức này, nếu mỗi ngày một người đều bị ác ý vây quanh, vậy hắn có thể sống sót thành công hay không cũng là một vấn đề, càng khỏi đề cập đến Tô Miên, sống muôn màu muôn vẻ, tỏa sáng rực rỡ.

"Giáo sư Lưu tuy rằng xuất thân nghèo khó, nhưng dựa vào tiền lương ở Thâm Thành vẫn rất có thể sống ra hình ra dạng, tôi tin tưởng người tài hoa đều sẽ có kiêu ngạo, vậy vì sao giáo sư Lưu phải vì năm đấu gạo này mà gập lưng? Cái người gọi là Icho mà giáo sư Lưu vừa mới ấp úng không dám nói ra là ai!”

Kỳ thật không cần giáo sư Lưu nói gì, Tô Miên cũng đã đoán được là ai, người thích theo đuổi danh lợi lại không có chút chữ trong não nào thì có thể là ai đây? Đương nhiên là em gái cùng cha khác mẹ của cô rồi!

"Đúng vậy, tiểu thư Icho nói rất đúng, tất nhiên là tôi không thể vì chút tiền mà vi phạm đạo đức làm thầy nhận hối lộ được, chỉ là Tô nhị tiểu thư nói cô ấy là Icho, lại thật sự là cho quá nhiều nên lúc này tôi mới, lúc này mới..."

Lúc này đã không cần Tô Miên lên án ông cái gì nữa, những học sinh trong phòng hăng đến mức muốn đem giáo sư Lưu ăn tươi, ai nấy đều kích động vô cùng.

"Thánh Tư Đốn là cung điện của nghệ thuật, là biển của học thức, sao lại có loại bại hoại như vậy!"

"Thiệt cho tôi lúc trước còn muốn báo danh lớp ông ta, may mà đông quá nên tôi không báo danh, không thì đi theo giáo viên như vậy thật sự là đen đủi!"

"Thánh Tư Đốn không phải được xưng là trường có đội ngũ giáo viên tinh anh nhất Thâm thành sao, sao lại để cho tên bại hoại này đi dạy mười mấy năm, tôi thấy ngay cả giáo sư của đại học Gà rừng còn đạo đức làm thầy hơn ông ta!"

"Tô Phỉ này là ai, tâm địa ác độc đến mức bỏ ra một số tiền lớn mua chuộc thầy giáo để hại chị gái mình."

“Nghe nói vợ lúc trước của tổng giám đốc Tô thị Tô Minh Quốc không phải là người bây giờ, Tô phu nhân hiện tại là tiểu tam thượng vị đó!”

"Hả? Có chuyện này nữa hả? ”

Tô Miên liếc nhìn Bạch Thính Hàm đang rụt vào một góc, Bạch Thính Hàm biết cơ hội lập công của cô đã đến.

"Thật ra..." Bạch Thính Hàm đi tới trước mặt mọi người, "Chuyện lúc trước bắt nạt Tô Niệm tôi cũng có phần tham dự, nhưng đó đều là bất đắc dĩ, là Tô Phỉ cô ta ép tôi! Cô ta nói, cô ta muốn Tô Niệm nếm thử tư vị bạo lực học đường, tốt nhất là để cho cô thân bại danh liệt như chuột qua đường ai nấy đều kêu đánh, tốt nhất là để cô chịu không nổi mà chạy đi tự sát kiểu vậy thì Tô Phỉ không cần bẩn tay rồi.”

Mọi người nghe xong đều sửng sốt, trước kia chỉ nghe nói hào môn nhiều thị phi, không ngờ thực tế còn đặc sắc hơn nghe nói nhiều.

“Ể? Tô Phỉ? Có phải là hoa khôi sinh viên năm nhất mới được bầu không? Tôi nhớ cô ấy còn tự gọi mình là một họa sĩ trẻ xinh đẹp.”

"Nghe nói, mẹ Tô Phỉ vẫn là thư ký của Tô Minh Quốc năm đó, lúc bọn họ bị Tô phu nhân phát hiện, Tô Phỉ chỉ nhỏ hơn Tô Niệm một tuổi thôi!"

"Thì ra Tô Phỉ là con riêng!"

"Con ngoài giá thú chiếm tổ ấm giống mụ mẹ tiểu tam không biết xấu hổ của cô ta ghê, chiếm vị trí chính thất của người ta rồi mà còn đối xử với Tô Niệm như vậy, còn ngông cuồng nói mình là Icho, thật là làm người ta cười đến muốn rụng cả răng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK