Tục ngữ nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền vạn dặm, không được một lúc nữa thì ai ai trong trường cũng sẽ biết chuyện, vừa rồi Tô Phỉ còn được hưởng thụ các bạn học niềm nở với mình, hoàn toàn không biết bản thân sắp trở thành con chuột qua đường của Thánh Tư Đốn.
Tô Phỉ vẫn còn đang khoe dây chuyền kim cương Tô Minh Quốc mua cho cô ta, không hề mảy may chú ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh đang dần biến chất.
"Thật muốn cảm ơn ba tôi đã cố tình đi châu u mua cho tôi cái dây chuyền này.”
Bạn cùng lớp đứng cạnh Tô Phỉ vừa mới định phụ hoạ thì đã có người không quen Tô Phỉ nói trước.
“Đương nhiên đẹp rồi, dây chuyền được mua từ máu con gái vợ đầu thì sao mà không đẹp cho được.”
Gương mặt tinh xảo đang cười của Tô Phỉ cứng lại vì nửa câu sau. nhưng vẫn cố gượng cười: “Bạn học này đang nói gì thế, cái gì mà vợ đầu với không vợ đầu vậy.”
“Con ngoài giá thú mà còn mặt mũi hỏi vợ đầu, đúng thật là cười chết tôi rồi!”
Nụ cười trên mặt Tô Phỉ không còn gắng gượng được nữa, chuyện này rõ ràng đã che giấu rất kỹ, làm sao người ở đây có thể biết được?
“Bạn học này, mời bạn tôn trọng một chút, mẹ tôi là phu nhân chủ tịch Tô thị chính quy, bạn nói rõ ra ai là con nhà giá thú!”
“Hờ! Thì ra các người vẫn hợp quy cách, người bị các người ép phải đi mới chính là phu nhân chính quy! Bị các người ngày ngày ức hiếp Tô Niệm mới là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Tô thị!”
Bình thường Tô Phỉ giả thành đoá hoa trắng thuần khiết đã quen, bỗng nhiên bị chỉ thẳng vào mũi mắng nên nhất thời vẫn chưa nghĩ ra lời để đáp trả.
Lồng ngực hơi phập phồng tức giận: “Bạn học này, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ đắc tội cậu, vì sao cậu lại nói những lời bôi nhọ tôi như thế chứ!
Đáng tiếc, giờ khắc này đã không còn ai tin tưởng cô ta nữa, bây giờ cô ta chính là ác nữ người người khinh bỉ, là con gái riêng không thể nhìn thấy ánh sáng, là tiện nhân mua chuộc giáo viên và bạn học để hãm hại con gái vợ đầu.
“Lại còn chối, đã bị người ta lột tẩy hết trên mạng rồi mà còn ở đây giả vờ ngây thơ thuần khiết nữa!”
Trên mạng? Tô Phỉ nhạy bén nắm bắt được từ này, xoay người nhìn bạn cùng lớp, bạn cùng lớp hơi sợ hãi đưa điện thoại qua, sắc mặt Tô Phỉ tái xanh sau khi xem xong, phải dùng hết sức lực toàn thân mới kìm lại không ném điện thoại ra ngoài được.
Tô Phỉ nhìn quanh tứ phía, tám phương bốn hướng đều là ánh mắt khinh bỉ, dưới ánh mắt như vậy Tô Phỉ chỉ cảm thấy không chỗ che thân, dưới áp lực đó ảo não chạy ra khỏi phòng học.
Tô Phỉ tức đến toàn thân phát run, cố gắng chịu đựng đến khi về nhà, đập hết đồ trong nhà đến vỡ vụn, có người làm muốn đến thu dọn cũng bị Tô Phỉ mắng đuổi ra ngoài: "Cút! Cút hết! Tất cả các người đều là tiện nhân! Vì sao lại làm thế với tôi!”
Hạ Kim Lan nghe tiếng chạy tới giải tán người làm bị Tô Phỉ đang phẫn nộ mắng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với Tô Ngữ: “Phỉ Phỉ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!”
“Mẹ, con chưa bao giờ uất ức tới như vậy, đều là do tiện nhân Tô Niệm hại con!”
Tô Phỉ nói những chuyện xảy ra cho Hạ Kim Lan, chỉ là mẹ con cô ta không ngờ rằng Lạc Hàn Huân lại làm chỗ dựa cho Tô Niệm, mà Tô Niệm bị hai người bọn họ ức hiếp mười mấy năm vậy mà lại là Icho danh tiếng lừng lẫy trên quốc tế, những điều này đều khiến Tô Phỉ ghen tị đến phát điên.
“Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà chuyện tốt nào cũng đều bị Tô Niệm chiếm lấy! Đồ của Tô Niệm con muốn cướp hết về! Lạc Hàn Huân là của con, danh tiếng của Icho cũng là của con! Mẹ cô ta chẳng qua chỉ là đàn bà xấu xí không giữ được chồng mà thôi, Tô Niệm cô ta dựa vào cái gì mà tranh với con!”
Hạ Kim Lan đã dung túng Tô Phỉ cướp đồ Tô Niệm từ bé, lần này càng không ngoại lệ.
“Phỉ Phỉ con yên tâm, đồ vật của nhà họ Tô đều là của hai mẹ con ta, Tô Niệm gì đó cũng đừng hòng mơ tưởng!”
Tô Phỉ ngã vào lòng Hạ Kim Lan, "Mẹ, phàm là con tiện nhân Tô Niệm kia có con đều muốn, con không cho phép con tiện nhân kia sống tốt hơn con.”
Hai mẹ con Hạ Kim Lan ở trong phòng thảo luận một buổi chiều, lúc ra khỏi phòng Tô Phỉ thì trên mặt đã không còn tức giận nữa mà còn có chút đắc chí.
Tối đến khi Tô Minh Quốc trở về, Tô Phỉ không chạy ra nghênh đón ông như bình thường, Tô Minh Quốc đang cảm thấy khó hiểu, quay đầu một cái thì thấy hốc mắt Hạ Kim Lan đỏ hồng như vừa mới khóc một trận lớn.
“Chuyện gì vậy? Phỉ Phỉ đâu?”
"Minh Quốc..." Hạ Kim Lan nghẹn ngào, "Anh nói sau này Phỉ Phỉ phải sống như thế nào đây, chuyện như vậy truyền ra ngoài làm Phỉ Phỉ cũng không còn mặt mũi gặp người khác nữa.”
Lúc này tiếng nức nở như có như không từ lầu hai truyền xuống, Tô Minh Quốc bất chấp hỏi Hạ Kim Lan, vội vàng lên lầu thăm Tô Phỉ.
Tô Phỉ thấy Tô Minh Quốc tiến vào liền vội lau sạch nước mắt trên mặt, ra vẻ kiên cường kéo ra một nụ cười cứng ngắc, "Ba về rồi, con không xuống lầu để ba lo lắng rồi.”
Tô Minh Quốc thương đứa con gái này nhất, tuy điều này cũng có liên quan đến tính toán mấy năm nay của Hạ Kim Lan, nhưng ông thật sự thương Tô Phỉ hai mươi mấy năm.
"Không khóc nữa Phỉ Phỉ, nói cho ba biết đã xảy ra chuyện gì nào."
Tô Minh Quốc vừa hỏi, nước mắt Tô Phỉ giống như hạt châu bị đứt dây rơi xuống, nhưng vẫn im lặng, Hạ Kim Lan cũng ở một bên lặng lẽ lau nước mắt.
Tô Minh Quốc thấy hai mẹ con như vậy càng thêm đau lòng, "Mau nói đi, là có ai ức hiếp con sao, nói cho ba biết, ba nhất định sẽ trút giận thay con!”
"Còn không phải là do con gái bảo bối kia của ba hại à."
“Tô Niệm? Nó lại gây ra chuyện gì nữa.”
Không đợi Hạ Kim Lan nói xong, Tô Phỉ đã bắt đầu muốn sống muốn chết.
"Vậy không bằng để con chết nhường chỗ cho chị đi, ba, ba tại sao phải sinh con ra để chọc chị không vui? Việc này còn không bằng để con treo cổ quên luôn đi!”
Nói xong Tô Phỉ muốn xông ra ngoài phòng, Hạ Kim Lan gắt gao ôm lấy eo cô, "Phỉ Phỉ, cũng không phải con không biết, mẹ chỉ có một đứa con gái là con, nếu con chết thì mẹ sống phải như thế nào đây chứ!”
Hai mẹ con ôm nhau khóc, mẹ một câu con một câu thêm mắm thêm muối kể lại chuyện, chỉ là chuyện Icho không làm giả được, cũng chỉ là chuyện Tô Niệm hãm hại Tô Phỉ giả mạo Icho.
Tô Minh Quốc nghe xong giận tím mặt, "Nghịch nữ! Gây chuyện chọc vào người nhà mình! Nó đâu? Gọi đến cho tôi!”
"Minh Quốc, đứa con gái đã trèo lên cành cao nhà họ Lạc của ông đã sớm không trở về ở nữa rồi, bây giờ làm sao nó thèm về nhà chúng ta nữa."
Tô Minh Quốc nhất thời nghẹn họng, hiện tại Tô Miên đang ở nhà họ Lạc, đúng thật là ông không thể làm gì cô, nhưng ai bảo hắn là cha ruột của nàng làm chi.
Ngày hôm sau, chuyện của Thánh Tư Đốn cũng đã truyền ra xôn xao, mặc dù Tô Minh Quốc đã cố gắng đè chuyện này xuống để không phải ai cũng biết rồi nhưng phàm là những người có chút máu mặt ở Thâm Thành đều đã biết chuyện, thanh danh của Tô Phỉ trong xã hội thượng lưu đã hoàn toàn không còn đường cứu vãn.
"Phu nhân, Tô gia gọi điện thoại tới nói cha cô đột nhiên bị bệnh bất tỉnh nhân sự rất nhớ cô." Lạc Hàn Huân giúp đỡ Tô Miên không ít, rất nhiều chuyện đều là hai người bọn họ cùng nhau giải quyết.
"Bất tỉnh nhân sự, làm sao biết ông ta muốn gặp tôi đây?" Tô Miên cười lạnh một tiếng, "Vậy tôi sẽ đi xem xem bọn họ lại giở trò gì!"
Cửa chính Tô gia bị Tô Miên một cước đá văng, tiếng vang thật lớn làm người trong phòng giật nảy mình:
"Tô Niệm! Mày đúng là to gan!" Tô Minh Quốc vừa thấy Tô Niệm thì tức tới thở không ra hơi.
"Mấy ngày không gặp mặt mũi của lão già ông đúng thật là càng lúc càng to ra nha." Tô Miên không chút để bụng bước tới trước mặt ba người nhà họ Tô.