Tô Miên vừa dứt lời, tiếng chuông tan học cũng đúng lúc vang lên, cô không nói hai lời, xách cặp sách rời khỏi phòng học.
Các bạn học khác thổn thức rời đi, để lại Bạch Thính Hàm phẫn nộ ngồi phịch trên đất, bàn tay đập xuống mặt đất, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tô Niệm! Sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ làm cho danh tiếng cô mất sạch!”
Tô Miên vừa ra ngoài liền không còn bóng dáng đâu, Đường Dật Thật tìm không thấy người, liền theo Lâm Tuân ra khỏi phòng học.
"Bạn học Lâm, vừa rồi thật sự là cảm ơn cậu đã ra tay tương trợ, Niệm Niệm là người bình thường tùy tiện quen rồi, chưa kịp đến cảm ơn cậu, tôi thay cô ấy cảm ơn cậu."
Lâm Tuân nghe vậy cũng không quay đầu lại, thậm chí còn không nhìn thẳng vào mắt cô.
"Cảm ơn tôi? Hừ, con người tôi đây chẳng qua là nhìn không quen lấy nhiều chọi ít bắt nạt kẻ yếu, không hề cố ý muốn giúp cô ta, đừng hiểu lầm.”
Đường Dật Chân nghe vậy, khóe miệng lóe lên một đường cong khó có thể bắt được.
"Bạn học Lâm ủng hộ chính nghĩa, đáng để chúng ta học tập, đợi hôm khác, tôi thay Niệm Niệm cảm tạ cậu thật tốt."
Lâm Tuân không hồi đáp, tự làm tiếp chuyện của mình đi về phía gác mái trên tầng cao nhất, nơi đó là căn cứ bí mật mà hắn và huynh đệ tốt thành thật tìm ra, cả trường có thể tìm đến đây chỉ có hai người bọn họ.
Đường Dật Chân thấy thế đành phải dừng bước.
Thẳng đến khi trở lại gác xép, Lâm Tuân ngồi trên sô pha vắt chéo chân, lấy ngân châm trong lòng bàn tay ra, đặt lên bàn cùng một ngân châm khác có sẵn trên đó.
Một cái là sáng nay hắn phát hiện ở chỗ bánh xe bị lủng, cái còn lại, là vừa rồi phát hiện bên cạnh chân của Bạch Thính Hàm, mà hai cây ngân châm này, dường như đều không thoát khỏi liên quan với Tô Niệm.
Nghĩ đến dáng vẻ cô khiến cho người ta phải quỳ xuống trong phòng học vừa rồi, khóe miệng Lâm Tuân nhếch lên một tia cười lạnh, ngón tay thon dài lần dò đôi môi mỏng.
"Hừ, Tô Niệm, thú vị… tôi lại muốn xem thử, cô còn mưu mẹo gì. ”
Mà giờ phút này ở bên kia, Lạc Hàn Huân nghe trợ lý báo cáo chuyện Tô Miên ở trường xong, tàn nhẫn ném văn kiện trong tay lên bàn.
"Vu khống cô ấy trộm đồ? Tôi thấy người Bạch gia chán sống rồi, vị hôn thê của Lạc Hàn Huân tôi, đáng trộm đồ của Bạch gia hắn?”
Trợ lý tỏ vẻ cung kính: "Thiếu gia đừng vội, thiếu phu nhân đã xử lý xong xuôi rồi, là thiếu gia Lâm gia hỗ trợ điều tra giám sát, hơn nữa Thiếu phu nhân cũng tìm được sơ hở, tiểu thư Bạch gia kia biết lừa không nổi, đã quỳ xuống trước Thiếu phu nhân chúng ta.”
Dường như sắc mặt Lãnh Hàn Huân còn lạnh hơn cả tuyết.
"Quỳ xuống xin lỗi? Không đủ... đây là cô ta đang đánh vào mặt Lạc Hàn Huân tôi, một khi đã như vậy, tôi sẽ để cho Bạch gia cô ta biết, cái gì gọi là xấu hổ thực sự.”
Nói xong, sắc mặt Lạc Hàn Huân càng thêm lạnh băng, nhiệt độ xung quanh dường như lại hạ thêm vài bậc.
"Phân phó xuống, ngày mai bắt đầu, đừng để ta ở thị trường chứng khoán nhìn thấy tên Bạch gia."
“Vâng!”
"Còn nữa, sắp xếp lịch đi, ngày mai tôi muốn tự đến Thánh Tư Đốn một chuyến."
"Vâng."
Rời khỏi trường học, Tô Miên liền lập tức tới quán cà phê bên cạnh đội cảnh sát giao thông của Thâm thị, sáng sớm cô đã nhắn tin hẹn cảnh sát Hầu phụ trách tai nạn xe hơi của chị gái, muốn hỏi thăm tình hình cụ thể về vụ tai nạn lúc trước.
Lúc cô vội vã chạy tới đã là ba giờ chiều hơn, trong quán cà phê không có ai, chỉ có một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát giao thông màu lam ngồi cạnh cửa sổ, Tô Miên vừa nhìn liền biết là cảnh sát Hầu Học Khải, vội vàng bước tới.
"Cảnh sát Hầu, chờ lâu rồi."
Nhìn thấy cô, Hầu Học Khải nhất thời không kịp phản ứng, hơi ngẩn ra rồi mới xấu hổ cười cười.
"Thật ngại quá Tô tiểu thư, không ngờ cô lại nhanh chóng bình phục như vậy, thiếu chút nữa là tôi không nhận ra rồi."
Tô Miên ngồi đối diện anh: "Cảnh sát Hầu, lúc ấy tôi sau khi bị tai nạn xong thì ngất xỉu, quả thật rất lâu sau mới tỉnh lại, cho nên còn rất nhiều chỗ không biết chi tiết tai nạn, lần này tới cũng là muốn hỏi thăm chi tiết với anh một chút.”
Hầu Học Khải nghe vậy gật gật đầu: "Phải, tình hình lúc đó của cô nhất định là không nhớ được cái gì rồi, tai nạn giao thông xảy ra trên quốc lộ Bàn Sơn, tuy rằng đoạn kia thường xuyên xảy ra tai nạn, nhưng từ khi tôi nhậm chức tới nay, nghiêm trọng như cô vẫn là lần đầu tiên.”
Nửa giờ tiếp theo, Hầu Học Khải miêu tả cụ thể một ít chi tiết của vụ tai nạn cho Tô Miên nghe.
Thì ra, lúc ấy Tô Niệm lái một chiếc xe màu trắng lên đường Bàn Sơn lúc hơn 11 giờ đêm, lúc 11 giờ 30 phút ở đoạn giữa đường cao tốc Bàn Sơn xảy ra tai nạn, không đụng phải các phương tiện khác, mà là do mệt mỏi lái xe nên không kịp phản ứng ở khúc cua lớn, dẫn đến xe đụng vào cột đá bên cạnh, tảng đá giữa sườn núi bị va chạm lăn từ trên xuống va vào xe.
"Mệt mỏi lái xe?" Tô Miên hơi ngẩn ra, cau mày.
“Đúng vậy, Tô tiểu thư cô cũng không nhớ rõ sao?”
"Vâng, đầu của tôi hơi bị xây xát, trí nhớ về chuyện của mấy ngày đó có chút hỗn loạn."
Hầu Học Khải lại nói: "Chúng tôi điều tra ra được, trước khi xảy ra sự việc Tô tiểu thư đã hai ngày một đêm không nghỉ ngơi, hình như vẫn luôn tham gia tụ họp gì đó với bạn bè. ”
Tụ họp?
Tô Miên rất rõ ràng, chị gái căn bản không có bạn bè gì, chỉ có người bạn Đường Dật Chân, khi xảy ra vụ án cũng đang nghỉ phép ở nước ngoài, làm sao có thể tham gia tụ hội hai ngày một đêm không nghỉ ngơi, trong này chắc chắn có ẩn khuất.
"Vậy ngài có biết, vì sao tôi đột nhiên muốn đi quốc lộ Bàn Sơn không?"
Hầu Học Khải nghe vậy lắc đầu: "Không biết, chúng tôi kiểm tra điện thoại di động và nhật ký cuộc gọi rồi tôi hỏi thêm người bên cạnh ngài, nhưng không biết vì sao ngài lại đi quốc lộ, có điều..."
Anh muốn nói lại thôi, dừng một chút rồi mới lên tiếng: "Lúc ấy khi chúng tôi đưa ngài đi cấp cứu, hình như tôi mơ hồ nghe được, cô lẩm bẩm gì đó trong miệng, nói muốn đi cứu người nào đó, có điều sau đó chúng tôi đã đi lên núi tra thử, căn bản là không có người.”
Tô Miên nghe vậy, đôi mắt càng lúc càng sâu, vậy thì xem ra, phỏng đoán của cô càng thêm chắc chắn, chị gái quả nhiên là bị người ta hãm hại, chỉ là sự việc không có đầu mối, nhất thời cô cũng không tiện bắt tay vào điều tra.
Song... Dường như bữa tiệc mà chị gái tham gia, sẽ là một bước đột phá tốt!
Nghĩ như vậy, sau khi Tô Miên cảm ơn cảnh sát Hầu, thì liền vội vàng trở về Lạc gia, thời gian vẫn còn sớm, Lạc Hàn Huân vẫn chưa tan làm.
Tô Miên đi vào phòng châm cứu ép độc cho mẹ Lạc lần nữa, sau đó cho bà uống canh nhân sâm táo đỏ, xác định sắc mặt bà có chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới thả lỏng ra khỏi phòng ngủ.
Thừa dịp thời gian còn kịp, Tô Miên lại chui vào bếp, tự tay làm một bàn mỹ vị, nếu nhờ người ta giúp mình làm việc, thì sao cũng phải có thái độ nhờ vả.
Dọn món ăn cuối cùng lên bàn, là cũng đúng lúc Lạc Hàn Huân tan làm về, vừa vào cửa đã ngửi được mùi rau đập vào mặt, Lạc Hàn Huân thấy Tô Miên đeo tạp dề chờ trước bàn, trong nháy mắt liền hiểu được là do cô làm.
"Anh yêu ơi, mau tới đây ăn cơm đi, là do em tự làm hết đó, không biết anh có thích ăn không."
Bị một câu ‘anh yêu’ của cô bắn tới, làm Lạc Hàn Huân nổi da gà đến thiếu chút nữa là bỏ chạy, gương mặt lạnh lùng rất không thoải mái, nha đầu chết tiệt này, tối rồi còn trúng gió gì à?
Tới trước bàn ngồi xuống, Lạc Hàn Huân vừa cầm đũa lên, Tô Miên liền không ngừng gắp thức ăn cho anh, chỉ chốc lát sau, nhìn chén cơm được gắp đến đầy ắp như một ngọn núi nhỏ trước mặt mình, Lạc Hàn Huân lâm vào trầm tư.