Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo sư cười nhạo một tiếng, “Tô Niệm, không ngờ em lại hiểu biết về Icho đến vậy, nhưng đạo nhái chính là đạo nhái!”

Tô Miên nhìn giáo sư như người ngốc, ý cô đã rõ ràng vậy rồi, người này có phải chưa học xong 9 năm giáo dục bắt buộc đúng không, thế này rồi mà còn không hiểu nữa.

“Giáo sư, tôi chính là Icho.”

Tô Miên âm thầm trợn trắng mắt, cũng không muốn nói nhiều thêm với giáo sư như thiểu năng trí tuệ này, dứt khoát lột thân phận giả xuống luôn.

Trong phòng học xôn xao, “Ha ha ha, cười chết tôi rồi, Tô Miên là Icho? Cô ta mà là Icho thì tôi sẽ trồng cây chuối gội đầu!”

“Tô Niệm cũng thật không biết tự lượng sức mình, đạo nhái bị bắt mà còn mạnh miệng.”

“Tô Niệm cũng thật thông minh nha, biết Icho chưa từng lộ mặt, cho nên trắng trợn đạo nhái luôn.”

“Có người như vậy làm bạn cùng lớp thật là mất hết thể diện!”

Tô Miên nghe những lời trào phúng này với đôi mắt như chứa băng, chị gái đã phải gian nan sinh tồn ở một nơi áp lực như vậy, mỗi người ở nơi này dường như đều có ác ý ngập trời với chị gái.

Bình thường giáo sư cũng không ít lần được hưởng lợi từ Tô Phỉ, đương nhiên cũng sẽ làm khó chị gái không ít.

“Đủ rồi! Tô Niệm, tuổi em còn nhỏ mà không lo học hành tử tế lại đi học đạo nhái nói dối, người có phẩm chất như em thật không hiểu làm sao mà vào được Thánh Tư Đốn.”

Sự khinh bỉ trong mắt giáo sư trào ra, nếu giờ phút này là Tô Niệm thật sự đang đứng thì chỉ sợ cô sẽ không có chỗ dung thân.

Khóe miệng Tô Miên gợi lên một vòng cung trào phúng, cô lấy điện thoại ra gọi điện, sau đó im lặng, yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần giống như một phong cảnh.

Mà những người trong phòng học nhìn thấy phản ứng của Tô Miên thì càng thêm ngông cuồng: “Bây giờ Tô Niệm không nói lên lời rồi chứ gì, đồ chó đạo văn!”

“Quen biết một tên nói dối thành tinh như vậy thật là xui xẻo!”

“Ê! Tô Niệm! Cô không thể ra khỏi đây!”

“Đúng vậy! Phòng học ở đây bốc mùi hết rồi!”

Giọng nói lớn tiếng với Tô Miên càng lúc càng tăng, không dễ gì mới bắt được một cơ hội có thể quang minh chính đại bắt nạt Tô Miên, đương nhiên Bạch Thính Hàm sẽ không buông tha.

"Tô Niệm, cô thật sự làm mất mặt Lạc gia và Tô gia nha! Vài hôm trước không phải cô vẫn còn rất kiêu ngạo sao? Bây giờ cô chẳng qua chỉ là một tên nói dối thành tinh!”

Bạch Thính Hàm muốn đưa tay đánh Tô Miên, bỗng nhiên Tô Miên mở mắt ra, hàn ý lạnh thấu xương trong mắt làm Bạch Thính Hàm sợ tới mức lông tơ dựng ngược, tay phải đang giơ lên cũng bị dọa phải run rẩy thả xuống.

"Cô trừng cái gì mà trừng! Làm ra chuyện tổn hại thanh danh Lạc thị như vậy, Lạc gia còn có thể cần cô sao?" Bạch Thính Hàm hồi thần lại càng thêm tức giận.

"Bạch Thính Hàm, dạy dỗ lần trước vẫn chưa đủ sao? Nghe nói cổ phiếu của Bạch gia giảm mạnh đó." Tô Miên không quan tâm ngắm nghía tóc.

“Cô! Quả nhiên là chuyện tốt của tiện nhân cô!” Kiêu ngạo của Bạch Thính Hàm thoáng cái liền hạ thấp, nhưng vẫn không quên nhục mạ Tô Miên.

“Bạch tiểu thư nếu lại cuồng ngôn thì tôi sẽ không ngại để Bạch gia từ từ biến mất khỏi Thâm Thành đâu.”

Một tiếng nói lạnh như băng truyền đến từ phía sau, Bạch Thính Hàm sau khi thấy rõ người tới thì không khỏi rùng mình một cái.

“Lạc… Lạc tổng.”

Lạc Hàn Huân nhìn người phụ nữ trước mắt chỉ cảm thấy chán ghét, anh đã cảnh cáo Bạch gia, nhưng vị Bạch đại tiểu thư này vẫn không biết thu liễm, lại công khai nhục mạ Tô Miên trước mặt, tốt xấu gì thì giờ phút này Tô Miên vẫn là nữ nhân của Lạc Hàn Huân anh.

“Xem ra trí nhớ của Bạch đại tiểu thư không tốt nha.”

Một câu nói nhẹ nhàng khiến cả người Bạch Thính Hàm run rẩy, nếu không phải nhờ vịn bàn thì phỏng chừng là đã ngã xuống đất rồi.

“Lạc tổng! Lạc tổng tôi không cố ý đâu, cầu xin anh buông tha cho Bạch gia đi!”

Mặc kệ Bạch Thính Hàm khóc cầu xin như thế nào, Lạc Hàn Huân cũng không động đậy, cô thấy cầu xin Lạc Hàn Huân không được liền dứt khoát quỳ gối trước mặt Tô Miên, "Tô Niệm, chuyện trước kia đều là tôi không đúng, là tôi bị mỡ heo che mắt, tôi cầu xin cô, buông tha Bạch gia đi!”

Tô Miên ung dung nhìn Bạch Thính Hàm khóc mà nước mắt nước mũi lẫn lộn, "Hàn Huân, cho Bạch gia một cơ hội đi.”

Lạc Hàn Huân hơi nhướng mày, chuyện lúc trước Tô Niệm ở trường anh đều điều tra rõ ràng, rất nhiều chuyện nếu như không phải là Bạch Thính Hàm này đứng đầu thì căn bản sẽ không xảy ra, nếu như cô thật sự giống thánh mẫu từ bi tha thứ cho Bạch Thính Hàm, hình tượng của cô đối với Lạc Hàn Huân sẽ giảm đi rất nhiều, dù sao Lạc Hàn Huân anh cũng chẳng cần một vị hôn thê chân yếu tay mềm làm gì.

Bạch Thính Hàm cũng thật không ngờ Tô Miên có thể dứt khoát buông tha cho cô và Bạch gia như vậy nên có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Miên, Tô Miên mỉm cười khom lưng đỡ cô dậy, dùng thanh âm chỉ có hai người các cô mới có thể nghe thấy cảnh cáo Bạch Thính Hàm.

"Tôi biết những chuyện này đều là ai sai cô làm, sau này sống chết của Bạch gia phải xem cô có thể ngoan ngoãn nghe lời hay không rồi."

Bạch Thính Hàm sợ hãi nhìn Tô Miên, Tô Miên nở ra một nụ cười hoàn mỹ với cô, chỉ là trong mắt Bạch Thính Hàm nụ cười này tràn ngập mùi máu tươi.

Tô Miên cho rằng lời cô nói với Bạch Thính Hàm sẽ không có người thứ ba biết, nhưng xem ra cô lại bỏ sót thính lực trời sinh của Lạc Hàn Huân, cuộc đối thoại của các cô đương nhiên là rơi vào tai anh không sót một chữ.

Lạc Hàn Huân như vô tình liếc Tô Miên một cái, anh biết nha đầu này là có thù tất báo.

Người trong lớp học từ lúc Lạc Hàn Huân tiến vào đều ngậm miệng, sợ tới mức không dám không dám thở mạnh nhìn Lạc Hàn Huân xử lý Bạch Thính Hàm, rất sợ mình phát ra một chút tiếng động sẽ khiến Lạc Hàn Huân chú ý tới nhà mình kéo cả nhà gặp nạn.

Cửa phòng học bị một tiếng mở ra, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm chạy thở hồng hộc xuất hiện trước mắt Tô Miên.

Hiệu trưởng nhìn thấy Lạc Hàn Huân thì thiếu chút nữa trợn ngược hai mắt ngất xỉu, sao Tô Niệm bình thường im hơi lặng tiếng bị người ta bắt nạt này đột nhiên có lai lịch lớn như vậy.

Giáo sư ở bên cạnh thấy hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo viên đến thì thắt lưng cũng thẳng không ít, điên cuồng chạy đến trước mặt hiệu trưởng cáo trạng, "Hiệu trưởng, chính là Tô Niệm này, công khai sao chép tác phẩm thành danh "U sầu" của Icho, còn giả mạo Icho, học sinh có phẩm hạnh như thế này Thánh Tư Đốn chúng ta không thể lưu lại được!”

Giáo sư vừa nói vừa âm thầm nhìn về phía Tô Miên, đắc ý trong mắt che cũng không che được, lần này nếu ông thật sự đuổi Tô Miên ra khỏi Thánh Tư Đốn, không biết Tô Phỉ sẽ thưởng cho ông thế nào.

Nhưng trong khoảnh khắc đắc ý trong mắt giáo sư đã bị hiệu trưởng cho một cái bạt tai đánh tan, lực đạo lớn đến mức khiến giáo sư phải khom người lùi lại vài bước, vẻ mặt giáo sư không thể tin được nhìn hiệu trưởng, ông không rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Hiệu trưởng..." Giáo sư nghĩ không ra bình thường ông cũng thay hiệu trưởng làm không ít chuyện, sao hiệu trưởng còn muốn đánh ông.

Hiệu trưởng hung dữ trừng mắt nhìn giáo sư một cái, sau đó lập tức cười nói: "Là tôi có mắt không biết Thái Sơn, không biết Icho tiểu thư đại giá quang lâm đến Thánh Tư Đốn nên không nghênh đón từ xa, xin lỗi vì không nghênh đón.”

"Cái gì? Không thể!" Bên Tô Miên vẫn chưa nói gì, giáo sư đã như là điên nhảy dựng lên kêu to, "Cô ấy không có khả năng là icho! Rõ ràng Icho… Hiệu trưởng! Không thể vì cô ta là vị hôn thê của Lạc thị mà mở to mắt nói dối chứ!” Tô Miên chú ý đến câu chưa nói hết của ông.

Hiệu trưởng trừng mắt nhìn thẳng: “Câm miệng! Thân phận của Icho tiểu thư là được Chử lão tự gọi điện đến xác nhận, ông ở đây phát điên cái gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK