Chủ tịch tập đoàn Lạc thị Lạc Hàn Huân bỗng nhiên tuyên bố đính hôn, có thể nói đây là tin tức bùng nổ nhất ở Thâm Thành.
Hầu như tất cả danh môn hiển hách ở Thâm Quyến đều nhận được được thiệp mời đến dự lễ đính hôn, mọi người đều mong chờ, háo hức muốn biết cô dâu thần bí này là ai.
Dù gì Lạc Hàn Huân cũng là người tình trong mộng của hàng nghìn thiếu nữ, cũng là một người đàn ông tài năng có tiếng trong giới, là hình mẫu của những người đàn ông thành công trên toàn thế giới, có thể có một người phụ nữ xứng đôi với anh, có thể nói là rất khó có thể tưởng tượng được.
Tô Miên ở trong phòng nghỉ ngơi đã thay một bộ lễ phục cao cấp của nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế mà Lạc Hàn Huân đã chuẩn bị trước cho cô, trang điểm tinh xảo.
Nhìn mình mặc bộ váy trắng phối với đôi môi đỏ rực trong gương, cô hài lòng mỉm cười, đôi mắt trở nên sâu hơn, để lộ ra một tia sắc bén.
Chị gái ở Tô gia đã phải chịu nhiều ủy khuất và ức hiếp, thậm chí đến lúc chết rồi mà người của Tô gia cũng không đến nhận xác, khoản nợ này, cô nhất định sẽ thay chị mình tính toán rõ ràng với Tô gia.
Tiệc đính hôn đã bắt đầu, khách mời lần lượt bày tỏ lời chúc phúc của mình với Lạc Hàn Huân, cũng có không ít thiên kim tiểu thư vì người trong mộng của mình có chủ mà đỏ hốc mắt, cảnh đón tiếp vô cùng náo nhiệt.
Ba Tô, Tô Minh Quốc cũng đưa theo con gái Tô Phỉ đến bên cạnh Lạc Hàn Huân kính rượu, Tô gia vẫn luôn muốn thiết lập quan hệ hợp tác với Lạc gia.
Trước đây Tô Phỉ không biết tự lượng sức mình mà muốn gả cho Lạc Hàn Huân, kết quả không ngờ còn chưa thành công, người ta đã đính hôn rồi.
Ngay cả như vậy, xã giao này nọ vẫn phải làm, Tô Phỉ cũng chỉ có thể cắn răng mỉm cười, đi theo cạnh Tô Minh Quốc, dù gì đính hôn cũng chẳng nói rõ được gì cả, chỉ cần chưa kết hôn, cô vẫn còn cơ hội.
“Lạc tổng, thật sự chúc mừng nha.” Tô Minh Quốc nói với khuôn mặt đang nở nụ cười thương mại.
Lạc Hàn Huân hơi nghiêng người, thấy là người Tô gia, khóe miệng hơi cong lên một chút, xem ra người nữ nhân đó, vẫn chưa nói cho bọn họ biết hôm nay nữ chính là ai.
“Lạc thiếu gia hôm nay quả thật là anh tuấn phi phàm, những người khác ở bên cạnh anh, đều mờ nhạt hết.” Tô Phỉ nói xong, trên mặt có hơi ửng hồng.
Ý cười trên khóe môi của Lạc Hàn Huân càng thêm sâu hơn.
“Quá lời rồi.” Một câu nói đơn giản như vậy đã khiến hai cha con Tô gia lúng túng tại chỗ không biết nên tiếp lời thế nào.
Đúng lúc này, cửa đại sảnh tiệc mở ra, ánh đèn đều tập trung ở cửa, trước sự chứng kiến của bao người, Tô Miên cứ thế ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Hàn Huân đang ở vị trí trung tâm, đi thẳng qua đó.
“Đây là cô dâu phải không? Không biết là thiên kim nhà nào? Đúng thật là trai tài gái sắc!”
“Vốn tưởng trên đời này không có ai xứng với Lạc tổng, không ngờ cô dâu này lại xinh đẹp như vậy, đúng thực rất hợp với Lạc tổng.”
Những người có mặt ở dưới khán đài đều bị sự xuất hiện của Tô Miên làm cho rớt cằm, trước mắt sáng ngời không thể không cảm thán.
Mà trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, Tô Minh Quốc và Tô Phỉ đúng thật là được một phen sửng sốt mấy giây, sắc mặt biến đổi khó lường.
Chuyện gì thế này, Tô Niệm từ trước đến giờ không được phép tham gia những dịp trọng đại thế này, đến nỗi người bên ngoài chỉ biết Tô gia còn có một Tô đại tiểu thư, nhưng lại chưa bao giờ biết vị Tô đại tiểu thư đó đến tột cùng là trông như thế nào.
Trước giờ những việc xuất đầu lộ diện kết giao với giới tinh anh danh học, đều là chuyện của một mình Tô Phỉ.
Lạc Hàn Huân thấy thế bước tới vài bước nghênh đón, Tô Miên khoác vào tay anh một cách tự nhiên.
Với âm thanh chỉ có hai người nghe thấy, bọn họ khẽ trao đổi với nhau.
“Xem ra ba cô cũng không biết hôm nay cô là nữ chính.”
“Chuyện của tôi vẫn chưa đến lượt ông ta làm chủ đâu.”
“Tốt nhất là cô nói được làm được.”
“Lạc tổng yên tâm, tôi đã nói rồi, anh sẽ chỉ được lợi thôi.”
Dứt lời, Tô Miên mỉm cười, cùng anh đi tới trước mặt Tô Minh Quốc và Tô Phỉ, nhìn vẻ mặt tái mét khó chịu của hai cha con họ, trong lòng Tô Miên cực kỳ sảng khoái.
“Niệm Niệm, hôm nay là ngày vui của Lạc tổng, con đang làm gì vậy, không có phép tắc, mau qua đây.” Tô Minh Quốc vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tô Miên chỉ cười không đáp, hơi dùng lực khoác tay Lạc Hàn Huân, sau đó lập tức nói.
“Tô tiên sinh, giới thiệu với ngài một chút, đây chính là vị hôn thê của tôi.”
“Cái gì? Vị hôn thê?” Dù trong lòng biết rõ nhưng khi chính tai ông nghe thấy, Tô Minh Quốc vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
Nha đầu chết tiệt này sao có thể thay đổi nhanh như vậy, thế mà lại câu được Lạc Hàn Huân này.
“Không phải ngài từ trước đến giờ vẫn luôn coi trọng Lạc tổng, muốn gả con gái cho Lạc tổng sao, bây giờ, đã hài lòng không?” Tô Miên cười lạnh.
Tô Phỉ đứng bên cạnh cảm thấy bối rối, điều mà cô luôn tha thiết mơ ước, dựa vào đâu mà để nữ nhân Tô Niệm này cướp đi? Tô Phỉ bĩu môi, sốt ruột lắc lắc cánh tay Tô Minh Quốc.
Người kia cũng bị đánh trở tay không kịp, lập tức lúng túng kéo ra nụ cười thương mại.
“Thật không ngờ Lạc tổng lại để ý đến Tô gia chúng tôi, chỉ là Lạc tổng thật sự muốn liên hôn với Tô gia, sao lại không thương lượng với tôi, Niệm Niệm là con gái cả của nhà chúng tôi, bình thường tính cách có hơi hướng nội, không giỏi ăn nói, chỉ sợ không xứng với ngài, chi bằng ngài xem Phỉ Phỉ nhà chúng tôi thế nào?
Nói xong, Tô Minh Quốc đẩy Tô Phỉ ra phía trước.
“Phỉ Phỉ ngưỡng mộ ngài đã lâu rồi, đứa trẻ này theo học trường nổi tiếng, tính cách dịu dàng, càng thích hợp ở bên cạnh ngài hơn.”
Tô Miên nhìn người cha xa lạ này mà trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm, mọi chuyện đã đến nước này, ông ta vẫn không quan tâm đến cảm xúc của mình, thẳng thắn nói ra chuyện của Tô Phỉ.
Rõ ràng chính cô và chị gái Tô Niệm mới là thiên kim thực sự của Tô gia, còn Tô Phỉ này, chẳng qua chỉ là con riêng của kẻ thứ ba sinh ra, sau khi mẹ cô ly hôn rồi đưa cô đi, Tô Minh Quốc liền nhanh chóng đón kẻ thứ ba và Tô Phỉ quay về.
Kết quả đúng thật là có mẹ kế lập tức có ba dượng, một người ba thế này thật khiến lòng người lạnh lẽo.
Lạc Hàn Huân nghe xong, đôi con ngươi thâm thúy hiện lên ánh lên ý cười: “Tô tiên sinh thật đúng là biết cách nói đùa, tôi với Tô Niệm đính hôn, là do coi trọng cô ấy, chứ không phải là Tô gia của ông, nếu ban đầu Niệm Niệm không phải họ Tô, thì Tô gia các người, một cái thôi tôi cũng lười nhìn.”
Những lời này, không khác nào trực tiếp đánh vào mặt.
Sắc mặt Tô Minh Quốc có chút chịu không nổi, Tô Phỉ càng bấm chặt môi, có vẻ sắp khóc.
Tô Miên cười lạnh: “Lời này của ngài thật sự là thú vị đấy, tôi không bằng em gái? Lấy gì chắc chắn vậy? Tôi cũng là thiên kim của Tô gia, nói một cách chính xác, tôi mới chính là thiên kim chính hiệu của Tô gia, còn cô ta chỉ chẳng qua là con gái của kẻ thứ ba, lúc trước ông ngoại tình rồi với ly hôn với mẹ, kết quả chưa được bao lâu đã đưa kẻ thứ ba đó về nhà, chuyện đáng xấu hổ này lúc đó cả Thâm Thành này đều biết cả.”
“Cô im miệng cho tôi, nói nhảm gì đó!”
Người vây xem chung quanh ngày càng nhiều, trên mặt Tô Minh Quốc không chịu nổi nữa, có chút thẹn quá hóa giận.
Sắc mặt Tô Phỉ càng khó xem: “Tô Niệm, cô nói nhảm gì đó!”
“Tôi nói nhảm?” Tô Miên cười lạnh: “Ba, chẳng lẽ ngài nhanh quên như vậy sao?’’
“Mày!” Tô Minh Quốc bị hỏi đến á khẩu.
Tô Miên thừa thắng xông lên: “Hôm nay là ngày tôi và Hàn Huân đính hôn, ban đầu tôi vốn không muốn nhắc tới những chuyện trước kia, chỉ là tôi không ngờ tới, bố ruột của tôi lại đem theo em gái đến phá, còn muốn để vị hôn phu của tôi trở thành em rể, chuyện này là mới lần đầu nghe thấy đó, nếu các người đã không sợ mất mặt, vậy thì tôi cũng sẽ không quan tâm mà phơi bày chuyện xấu hổ đó.”