"Không thể nào, đây chính là quà sinh nhật ba em tặng, ông ấy còn đặc biệt tìm nhà thiết kế trang sức nổi tiếng đến thiết kế vòng tay độc nhất vô nhị trên thế giới, hôm nay em cố ý phối cùng với váy, sao có thể quên được, rõ ràng vừa rồi còn ở trên tay, sao đột nhiên có thể mất được?"
Bạch Thính Hàm nói xong, trông như sắp khóc, Tô Miên nhìn thôi cũng thấy buồn cười, diễn xuất này của cô ta và Tô Phỉ thật đúng là không phân biệt cao thấp.
Giáo sư thấy thế cũng lo lắng, ông tự biết đối tượng ông dạy là một đám nhà giàu, đồ vật trên người bọn họ chắc chắn cũng là giá trên trời, nếu như trong lớp của ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, chỉ sợ không dễ xử lý.
"Chuyện là sao, em nghĩ kỹ thử xem lần cuối thấy nó là khi nào?"
Bạch Thính Hàm làm bộ như đang nhớ lại, nữ sinh ở bên cạnh tiếp tục phụ họa theo.
"Sợ là bị người nào đó trộm mất rồi, vừa rồi cậu có tiếp xúc với ai không?"
Bạch Thính Hàm thuận nước đẩy thuyền, quay đầu lại nhìn Tô Miên: "Nhất định là cậu, vừa rồi lúc tôi đi qua rót nước, cậu cố ý đụng phải tôi, sau đó liền thuận thế trộm lấy lắc tay tôi!”
Tô Miên cười lạnh trong lòng, quả nhiên, chuyện gì tới cũng sẽ tới, chỉ là cái chiêu này, không hề có chút mới lạ gì.
Đường Dật Chân thấy thế có chút nôn nóng: "Cậu, cậu đây là ngậm máu phun người, vừa rồi lúc bọn tớ tiến vào, là cậu giả vờ, Niệm Niệm lấy vòng tay cậu lúc nào!”
"Ăn không nói có, nếu như cậu không lấy, cậu dám để cho bọn tôi lục soát không?" Bạch Thính Hàm chất vấn.
"Cậu!" Đường Dật Chân nhất thời á khẩu không nói nên lời.
Tô Miên thấy thế vỗ vỗ tay cô, ngồi thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống đám người Bạch Thính Hàm.
"Cô muốn lục soát tôi? Sao tôi lại không dám, chỉ là điều tra mà không tìm kiếm thì cũng vô ích, cậu ở trước mặt nhiều người như vậy vu oan tôi, dù sao vẫn phải có một lời giải thích.”
“Có phải là vu oan cho cô hay không thì lục soát một lần sẽ biết liền, chính là cô lấy!”
Tô Miên đứng dậy, kiêu căng ngạo mạn.
"Nếu cậu đã thề son sắt như thế, vậy chúng ta đánh cược đi, nếu như thật sự là tôi lấy, tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cô, nhưng nếu như không phải tôi lấy, tôi muốn cô quỳ xuống xin lỗi tôi."
Tô Miên nói xong, mọi người trong lớp bắt đầu bàn tán sôi nổi, dù sao cũng không có chứng cứ xác thực, đánh cược như vậy thật sự hơi nguy hiểm.
Nhưng Bạch Thính Hàm đã tính trước mọi việc, thậm chí còn dương dương đắc ý: "Được, vậy thì nghe cô!”
Nói rồi, Bạch Thính Hàm liền đứng dậy tới gần Tô Miên, không nói hai lời đã lấy túi xách của cô ra bắt đầu lục túi.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trò khôi hài này cũng đánh thức Lâm Tuân đang ngồi ở phía sau nửa tỉnh nửa mê, hai tay hắn khoanh quanh ngực, hơi hứng thú nhìn trò mèo của mấy nữ sinh.
Quả nhiên Bạch Thính Hàm rất nhanh đã chính xác lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh nạm đầy kim cương ở trong túi áo bên hông.
"Chính là nó! Quả nhiên ở chỗ cô! Tô Niệm, tôi xem cô còn chối cãi thế nào!”
"Trời ơi, không phải chứ, cô ấy đã là vị hôn thê của Lạc Hàn Huân rồi đó, vậy mà còn trộm đồ, vậy không phải là làm mất mặt Lạc gia sao!"
"Đúng vậy, Lạc tổng này chắc sẽ không nhỏ nhen như vậy, đến cả lắc tay cũng không mua cho vị hôn thê chứ?"
"Đây quả thực chính là đang đánh vào thể diện của Lạc tổng, không nhìn thấy không nhìn thấy, loại người gì vậy, chúng ta cất hết đồ đạc đi, đừng để cô ta lấy trộm."
Tất cả bạn học trong chớp mắt đã trở mặt, Bạch Thính Hàm cho rằng mình đang chiếm thế thượng phong, Đường Dật Chân cũng có chút luống cuống.
“Đây là cô nói đó, quỳ xuống xin lỗi tôi!”
Nghe thế, Tô Miên lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười.
"Cô đúng thật là lợi hại nha, dây chuyền bị mất cô liền không nghĩ nhiều, lập tức chỉ là tôi làm, cả người tôi có nhiều túi như vậy, cô lại chỉ lục túi bên hông rồi lấy vòng tay ra, hết thảy thật giống như trước đó cô đã sắp xếp, theo tôi thấy, cô đã sớm biết vòng tay ở chỗ này rồi nhỉ!"
"Cô nói nhảm! Tôi, tôi chỉ nghĩ cô là người có hiềm nghi nhất!”
"Vậy sao? Tôi có hiềm nghi nhất? Nếu cô đã khẳng định lắc tay là tôi lấy, vậy cô có dám đi kiểm tra với tôi, xem thử trên lắc tay này có dấu vân tay của tôi không? ”
"Cô! Tô Niệm, cô ngụy biện, nhân chứng vật chứng đầy đủ, dựa vào gì mà tôi phải làm kiểm tra với cô!”
Tô Miên cười lạnh, Bạch Thính Hàm này, đúng thật là quá ngu ngốc, thật không rõ chị mình sao lại bị cô ta bắt nạt nhiều năm như vậy.
"Không kiểm tra cũng không sao, trong phòng học này có camera giám sát, chúng ta nhìn cái là biết."
Nói xong, Tô Miên muốn kéo cô đi vào phòng giám sát, phía sau phòng học bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
"Không cần chạy xa như vậy, tôi có thể dùng máy chiếu kết nối với phòng giám sát của trường, các bạn học ở đây cũng cùng xem đi, coi như là minh chứng."
Theo giọng nói, mọi người quay đầu lại, khi nhìn thấy người đang nói chuyện là Lâm Tuân, tất cả mọi người hơi kinh ngạc.
Sắc mặt Bạch Thính Hàm trắng bệch trong tức khắc.
Động tác của Lâm Tuân nhanh nhẹn, lập tức tới trước, dùng máy tính của giáo viên, vài ba thao tác đã kết nối được với màn hình giám sát của trường, điều chỉnh hình ảnh phản chiếu thời gian vài phút trước khi lên lớp.
Có thể thấy rõ ràng, là Bạch Thính Hàm tự đụng Tô Miên, sau đó nhân cơ hội đem đồ bỏ vào túi bên hông của cô.
"Không ngờ nha, bạn học Bạch còn rất biết tự biên tự diễn." Lâm Tuân trào phúng.
Nhiều bạn học nhìn thấy như vậy, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ, cũng làm cho sắc mặt Bạch Thính Hàm không nhịn được.
"Cô còn ngụy biện gì nữa? Là chính cô vu khống hãm hại thêm gièm pha nha.” Tô Miên cười lạnh.
"Cô... Tôi! "Bạch Thính Hàm nhất thời á khẩu không nói nên lời, cô tuyệt đối không ngờ, Lâm Hoàn vậy mà lại đột nhiên nhảy ra, chuyện gì xảy ra, không phải Lâm Tuân luôn chướng mắt Tô Niệm này sao!
Trong phòng học vang lên vài tiếng ca thán, mắt thấy cảnh tượng mình không thể khống chế được, giáo sư dứt khoát ở bên cạnh nhìn không nói lời nào.
"Quỳ xuống." Giọng Tô Miên trầm thấp.
Bạch Thính Hàm không muốn, quay mặt đi, dáng vẻ không phục.
Tô Miên không còn kiên nhẫn, tiến lên vài bước, nắm chặt cằm cô, buộc cô phải đối mắt với mình, con ngươi lạnh như băng tản ra hàn quang, giọng nói nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi bảo cô quỳ xuống."
Bạch Thính Hàm chưa từng thấy qua biểu cảm như vậy trên gương mặt Tô Niệm này, hơn nữa các bạn học đều đang quan sát, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, cằm bị bóp đến đau nhức.
Tô Miên thấy cô còn chưa có ý muốn quỳ xuống, dứt khoát đem tay nắm cằm cô âm thầm dùng sức đè xuống, tay kia rút ra một cây ngân châm, phóng vào đầu gối cô.
"A!" Sau khi kêu thảm thiết một tiếng, Bạch Thính Hàm cuối cùng cũng ‘bùm’ một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Xin lỗi." Giọng nói Tô Miên u ám, làm cho người ta không thể kháng cự, lại mang theo vài phần tức giận.
Bạch Thính Hàm biết trốn không thoát, cắn răng, đau đớn nói: "Xin, xin lỗi.”
"Không nghe được, cô chưa ăn cơm à? Sao tiếng nhỏ xíu vậy?”
“Xin lỗi!”
Nhận được câu trả lời hài lòng, lúc này Tô Miên mới đột nhiên hất tay, từ trên cao trừng mắt nhìn cô một cái.
"Làm người kiên định vẫn tốt hơn, luôn nghĩ cách gây họa cho người khác, đến cuối cùng chẳng qua là hại người hại mình, bạn học Bạch, tự lo lấy mình đi."