"Một ngày nào đó, tôi sẽ cho ông thấy, tài sản của ông cũng không thể nào mua nổi những con người có phẩm hạnh như tôi đây."
"Sao mình dám ư? Ông ta nên thấy mừng vì mình đã không cầm ô tẩn ông ta một trận." Cô tự nói với bản thân, tiếp tục đi về nhà. Nghĩ tới chuyện người đàn ông đã cố gắng đe dọa cô sau khi đề nghị một điều vô lý đến thế: "Ông ta mới là người cần gia sư thì có."
Eve vẫn vội vã bước đi, đôi lông mày hơi nhíu lại, cô không nhận ra tiếng lẩm bẩm của mình đã thu hút sự chú ý của người đi đường.
Cô đã hy vọng rằng cuối cùng mình sẽ nhận được việc. Nhưng không ngờ người đàn ông đó lại đê tiện như vậy, cô tự hỏi, có phải tất cả những người giàu có đều thế này không. Cô nhắm mắt lại, lần nữa lẩm bẩm:
"Mình sẽ lại bị mắng bởi thứ cặn bã đó.."
"Thứ cặn bã nào?" Cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc, mắt trừng to.
Cô giật mình, suýt chút đâm sầm vào anh. Suýt chút nữa, Eve thầm nghĩ.
Cách cô hai bước chân là một người đàn ông cao ráo. Mái tóc chải ngược và đôi mắt đen như bầu trời đêm vằng vặc. Một nét đẹp yên lặng dưới khóe mắt phải của anh. Vẻ mặt anh rất bình tĩnh. Mặc dù trang phục anh đẹp hơn phần lớn mọi người ở thị trấn Meadow, đương nhiên, vì anh ta không thuộc về nơi này, nhưng nụ cười nhân hậu mới khiến anh ta thật nổi bật.
Eve nhanh chóng đến cúi đầu chào người đàn ông: "Chào buổi chiều, anh Sullivan."
"Chào buổi chiều, cô Barlow, có vẻ như ngày hôm nay của cô không được suôn sẻ lắm." Giọng điệu của anh Sullivan rất êm dịu dễ nghe. Eve chưa từng phát hiện anh xù lông bao giờ.
Noah Sullivan là con trai của Công tước ở Woodlock. Mặc dù Eve chưa bao giờ gặp ông Sullivan, cô cũng có thể hiểu tại sao thị trấn Woodlock lại yên bình. Chỉ cần nhìn Noah thôi là đủ biết anh là một người có danh dự. Gần hai mươi chín tuổi, có tin đồn rằng anh sẽ sớm kế thừa vị trí của cha mình.
"Trông cô có vẻ khó chịu." Noah chú ý, nhìn cô với nụ cười tự nhiên.
Tuy Eve chỉ là một phụ nữ ở thị trấn Meadow, nhưng bằng một cách nào đó, Noah và cô đã quen biết nhau. Họ cảm thấy thích chơi với nhau đủ để chia sẻ vài lời khi bắt gặp nhau trong thị trấn.
Eve nhớ lại sự cố chẳng mấy tốt lành kia, mím môi và nói: "Nó chỉ là một tai nạn không may nằm ngoài dự đoán sáng nay thôi." Cô vừa giải thích, vừa vẫy tay cầm chiếc ô suýt thì đánh trúng Noah nếu anh không đưa tay khẽ ngăn nó lại. "Tôi xin lỗi." Cô xin lỗi rồi rụt tay lại.
"Không sao." Noah trả lời, không hề cảm thấy bị xúc phạm vì anh đã quen với những tai nạn có thể xảy ra với Eve, hoặc do sự vụng về, hoặc do sự nhiệt tình của cô. Anh ngẫm lại lời đã nghe thấy trước đó, nói: "Đôi khi, chúng ta chỉ có thể thấy trước những điều mà chúng ta đã trải qua, chúng ta không thể tính trước mọi thứ được vì cuộc sống là bất ngờ mà, cô Barlow. Tôi hy vọng nó không phải là một sự cố khác của việc cô đổ trà vào ai đó."
"Anh đã nghe chuyện đó rồi à." Eve lẩm bẩm, má cô hơi ửng hồng vì anh là người cuối cùng cô muốn cho biết những gì đã xảy ra. Noah là người cô rất ngưỡng mộ.
Một tiếng cười khúc khích thoát khỏi môi người đàn ông, anh ta đưa tay lên trước miệng hắng giọng: "Cô là một nữ gia sư-rót-trà-nóng nổi tiếng đấy." Anh nói với cô: "Cô nổi tiếng rồi."
"Tôi không nghĩ mình đang trông đợi kiểu chú ý đó đâu." Eve hơi ngượng ngùng. Sự chú ý tệ hại như vậy khiến cô càng khó kiếm được việc làm ở một ngôi nhà tốt thôi.
Cô nhận thấy Noah khẽ cúi đầu chào một trong những người đàn ông đi cách đó không xa. Mắt cô đảo quanh, dừng lại tại hai người phụ nữ đang đứng ở phía bên kia đường. Họ trầm trồ Noah từ xa, thì thầm điều gì đó với nhau. Khi ánh mắt Noah bắt gặp những người phụ nữ đó, anh ta cúi đầu, và những người phụ nữ cũng làm như vậy. Họ cười, ánh mắt lấp lánh rồi vội vã rời đi.
Người đàn ông sắp trở thành Công tước kia cũng khá điển trai, cư xử lịch sự, điều này khiến anh ta có đủ cảm tình từ những phụ nữ trong thị trấn. Đặc biệt là những bà mẹ đang rất nóng lòng muốn gả con gái mình cho người đàn ông danh giá như thế.
"Nếu cô muốn, tôi có thể nói chuyện với một vài người, xem thử có ai sẵn lòng thuê cô không?" Noah đề nghị giúp cô, nhưng Eve lắc đầu.
"Dì Aubrey không thích vậy đâu, với tôi cũng không muốn làm phiền anh." Eve cười với Noah.
Thật ra ba tháng trước anh đã đề nghị rồi, nhưng thiếu nữ đã từ chối. Như thể cô muốn tìm một công việc mà không cần dựa dẫm vào ai. Anh không muốn ép buộc cô, gật đầu với cô.
Trong một khoảnh khắc, anh hé môi như muốn hỏi cô điều gì đó.
Tiếng chuông tháp vang rền, những thanh âm xô vào nhau, Noah nói: "Tôi phải đi rồi, cô Barlow. Cũng như những lần trước, rất vui được nói chuyện với cô. Nếu cô cần tôi giúp đỡ, hãy cho tôi biết, tôi luôn sẵn lòng."
"Thượng lộ bình an, anh Sullivan." Eve cúi đầu. Noah mỉm cười với cô rồi rời khỏi đó.
Khi Eve đến nhà, cô rón rén đẩy chốt cổng và bước vào trong với vẻ mặt ngơ ngác. Môi cô khẽ thở dài một tiếng. Cô hai mươi bốn tuổi, hầu hết phụ nữ ở độ tuổi này đều đã kết hôn. Nhưng hôn nhân không phải là điều khiến cô bận tâm.
Nhiều năm trước, một vết sẹo đã bị bỏ lại.. và cô đang tìm kiếm nó. Cô biết rằng, chỉ khi vào những gia đình giàu có mới có thể tìm thấy nó thôi. Vai cô rũ xuống, tự hỏi còn bao lâu nữa sẽ kiếm được một công việc.
Eugene đang tưới cây ở góc vườn, nhận ra cô chủ của mình có vẻ thất vọng. Dường như lần này quý cô lại phỏng vấn thất bại rồi.
Anh đặt bình nước xuống đất, vừa lau tay vừa đi về phía cô chủ. Anh đón cô: "Mừng cô trở về, cô Eve. Thời tiết hôm nay thế nào?" Anh hỏi.
"Khá khắc nghiệt. Thoáng một lúc, tôi đã nghĩ rằng chiếc ô của mình sẽ bị hỏng mất." Eve trả lời, tầm mắt cô chuyển đến những bụi hoa hồng gần đó. "Tôi nghĩ phải mất một tuần nữa thì nó mới ra nụ. Trông chúng thật là đẹp." Cô nhận xét, cúi xuống để xem kỹ hơn.
"Tôi phải bón phân cho đất và che một tấm ván ở trên để bảo vệ đấy. Cô có muốn tôi hái cho cô một bông khi chúng nở không, thưa cô?" Eugene hỏi.
Eve lắc đầu: "Không. Cứ để chúng ở đây đi. Tôi sẽ lấy chúng khi chúng sắp khô héo."
"Để tôi pha cho cô một ly nước chanh lạnh. Hẳn là cô đã khát khô vì ở bên ngoài quá lâu rồi." Eugene đi trước, năm giây sau, Eve cũng rời khỏi bụi cây, đi vào trong nhà. Anh ta thông báo cho cô: "Bà Aubrey đã qua nhà bà Henley."
"Tôi nghĩ nhà bà Henley sắp có người thân qua." Eve vừa trả lời, vừa bước lên cầu thang.
Eugene hơi ngóng cổ trước khi bước ra khỏi bếp, đáp: "Ồ, người thân đã qua nhà bà ấy rồi đấy chứ. Bà Aubrey nói, các cháu của bà Henley đã đến và bà ấy muốn bà Aubrey gặp chúng.. Cô chủ!"
Eve bước hụt một chân, cô nhanh chóng giữ lấy lan can gỗ: "Tôi ổn." Cô đáp, cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
"Cô nên đi bộ cẩn thận hơn. Cầu thang luôn là nơi khó đi nhất." Giọng người hầu có vẻ lo lắng. Vì anh biết Eve là ai nên anh nhận thức được đôi chân của cô đôi lúc sẽ yếu đi.
"Đúng vậy đấy. Chúa phù hộ cho ông Dawson vì đã xây những bức tường và lan can vững chắc như vậy." Eve cười, bởi vì với số lần cô chống tay lên chúng, chỉ có Chúa mới biết làm thế nào mà chúng chưa bị vỡ. "Tôi đi tắm đây. Anh cứ để nước chanh trên bàn ăn, Eugene."
Vẻ mặt lo lắng trên gương mặt Eugene không biến mất, nhưng anh gật đầu, anh biết cô chủ cần chút thời gian cho riêng mình.
Vào phòng, cô lấy quần áo và đi đến bồn tắm. Nhưng khi cô lôi chiếc bình sứ đựng muối ra.. thì nó gần như trống rỗng.