Nàng tiên cá mà họ đang mang có cái đuôi màu vàng, mái tóc đen bết trên mặt. Cô ấy tạo ra những âm thanh ngắt quãng, vì bị buộc vải quanh mặt nên không thể nói được lời nào.
"Cậu nghĩ tại sao họ lại bí mật nhốt cô ta ở đây đến tận bây giờ trong khi có thể đem bán? Tôi tưởng người ta đang rất cần tiên cá." Người đàn ông đi phía trước nói.
"Anh Walker đang đợi một người trả đúng giá cho thứ quý hiếm này." Họ bước vào rừng, người đàn ông phía sau nói. "Có vẻ như cuối cùng anh ta cũng đã tìm được người sẵn sàng trả một số tiền khổng lồ. Tôi nóng lòng muốn nhận được phần của mình khi chúng ta giao thứ này đấy."
Người đàn ông đầu tiên quay đầu lại, nhìn vào nàng tiên cá đang sợ hãi qua vai mình. Sau khi bị đánh hai lần, cô ấy đã ngừng vùng vẫy vì nhận ra rằng mình không còn hy vọng trốn thoát. Anh ta nói:
"Con chó cái này có vẻ thích cắn. Cậu có chắc đây không phải là người cá không?"
Anh ta quay lại nhìn đường đi, đồng thời đưa tay còn lại ra trước mặt. Anh ta nhìn bàn tay bị thương của mình, sinh vật này đã cắn anh ta khi anh ta cố trói tay và miệng cô ấy.
"Người cá khác, chúng khó bắt hơn. Con này bơi thẳng vào bẫy, răng nó cũng không lởm chởm, nếu không thì bây giờ tay của cậu cũng không dính trên người đâu." Người đàn ông thứ hai vừa cười vừa tưởng tượng.
Nàng tiên cá tội nghiệp cố gắng thoát khỏi sợi dây trói nhưng không được. Cô ấy phải xa gia đình rồi. Cách đây vài ngày, cô ấy tò mò muốn nhìn ngắm các sinh vật trên cạn. Cô ấy bơi đến gần hơn một chút và mắc vào lưới, sau đó bị kéo lên khỏi mặt nước. Viền mắt cô ấy ửng đỏ. Cô ấy rất sợ, không biết mình đang bị đưa đi đâu.
Cô ấy cố tạo ra những âm thanh ngắt quãng lần nữa, thu hút sự chú ý của những người đàn ông. Người đàn ông phía trước nói:
"Garry, cậu nghĩ chúng ta có nên tự ý bán cô ta luôn không? Chúng ta có thể nhận tiền không cần qua trung gian." Nghĩ đến điều đó, miệng anh ta rỏ dãi. "Con này trông cũng đẹp phết, chúng ta có thể từ từ thưởng thức, cậu có nghĩ vậy không?"
"Có thể anh Walker không phải là ma cà rồng thuần chủng, nhưng không có nghĩa là anh ta không thể truy lùng và giết chúng ta vì tội lừa anh ta." Người đàn ông tên Garry cảnh báo. "Dù trong tương lai, chúng ta có bắt và bán một con khác, cũng sẽ khó kiếm được người mua nếu không gặp được người trung gian như anh Walker. Cứ như vậy chúng ta chỉ còn đường chết thôi."
Chẳng mấy chốc họ đã tới một chiếc xe ngựa được thiết kế để chở nhiều vật nặng. Hai người đàn ông đẩy nàng tiên cá qua cánh cửa xe ngựa đã mở sẵn.
Garry nói:
"Cậu điều khiển xe ngựa đi. Tôi ở phía sau canh cô ta."
Nhưng người đầu tiên tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.
"Sao không để tôi chăm sóc cô ta chút chứ? Tôi cá là cô ta cần một người bạn đồng hành trước khi chúng ta đến nơi."
Garry cau mày ra lệnh:
"Anh Walker không muốn hàng của mình bị đụng chạm và hư hỏng đâu. Lên ghế đi, Wyatt. Chúng ta cần giao cô ta gấp vì tối nay anh Walker phải giao cô ta cho người mua rồi."
Wyatt bực bội nghiêng người về phía nàng tiên cá, nói:
"Tiếc là tôi không được hưởng thụ cô rồi, nhưng những người khác thì có thể." Anh ta mỉm cười với cô ấy, ánh mắt vô cùng ranh mãnh.
Anh ta đóng cửa xe ngựa lại, đi vòng về phía ghế lái rồi yên vị, cầm dây cương.
Buổi trưa trong dinh thự Moriarty, lúc Eve đang giúp Allie hoàn thiện bản nhạc piano sẽ chơi vào tối nay thì Alfie xuất hiện cùng với tiếng gõ cửa.
"Thưa cô Barlow, bà Annalise bảo cô tạm dừng bài học hôm nay. Bà ấy gọi cô Allie đến chỗ của bà ấy. Bà ấy dặn cô về nhà và trở lại đây trước khi vũ hội bắt đầu." Quản gia của dinh thự Moriarty chuyển lời cho cô gia sư.
Eve gật đầu và nhìn Allie. Cô bé cũng nhìn cô. Cô nói:
"Gặp lại cô vào buổi tối nhé, cô Allie. Đừng lo lắng, cô sẽ chơi bài này hay hơn tất cả những người mà tôi biết."
Cô bé gật đầu và cúi chào Eve rồi đi đến chỗ quản gia.
"Tôi phải có mặt ở đây lúc mấy giờ, Alfie?" Eve hỏi, vì cô không biết mình phải quay lại đây sớm hơn bao lâu.
"Trước bảy giờ, thưa cô." Alfie đáp. Anh ta khẽ cúi đầu chào rồi cùng cô chủ rời khỏi phòng để đưa cô bé đến nơi mẹ cô bé đang đợi.
Eve đóng những cuốn sách mình đã dùng vào ngày hôm nay, đặt chúng lại vị trí ban đầu. Cô đóng nắp gỗ của đàn piano rồi rút chiếc đồng hồ trong túi váy ra. Thấy đã hơn hai giờ trưa, Eve thầm nghĩ, cô đủ thời gian để về nhà và chuẩn bị sẵn sàng sau đó trở lại đây.
Khi đi qua hành lang và xuống cầu thang của dinh thự, cô nhận thấy những người hầu đang bận rộn trang trí nơi này bằng những bông hoa màu trắng, chủ yếu là hoa huệ và hoa mẫu đơn. Những chiếc đèn chùm treo trên trần nhà đã được nới lỏng và hạ xuống. Họ thay những ngọn nến mới để chúng có thể cháy suốt buổi tối và thậm chí là cả đêm.
"Không không. Tôi đã nói rồi mà, tôi muốn một bầu không khí tráng lệ và yên bình. Bỏ những thứ này đi, thay bằng những dải ruy băng màu trắng cho tôi." Một người đàn ông mập mạp đứng cạnh cô Marceline quan sát những người hầu làm việc và ra lệnh.
Cô Marceline nói:
"Tôi hy vọng ông có thể dành cho chúng tôi bầu không khí thơ mộng như ông đã hứa, ông Jenkins."
"Tất nhiên rồi, thưa cô! Tôi luôn dành cho cô và gia đình cô những điều tốt nhất. Khi màn đêm buông xuống, nơi này sẽ chẳng khác gì thiên đường. Hãy đợi nhé." Người đàn ông phụ trách trang trí nơi này trả lời.
Marceline đang nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm thì thấy Eve đã xuống đến bậc thang cuối cùng. Cô ta gọi:
"Cô Barlow, buổi học kết thúc rồi nhỉ? Tôi cứ lo cô và Allie sẽ ở mãi trong phòng piano như thường lệ, và cô sẽ muộn giờ đến dự vũ hội tối nay mất."
Eve cúi đầu trả lời:
"Cô Allie cần phải chuẩn bị, hôm nay tôi được nghỉ làm sớm. Trông nơi này thật là đẹp." Cô khen ngợi người trang trí.
"Đẹp lắm, phải không?" Marceline hỏi. Cô ta nhìn Eve rồi ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp được chuẩn bị cho vũ hội tối nay. "Thường thì tôi thích hoa hồng màu đỏ và màu đào, nhưng năm nay chúng tôi sẽ thay đổi chủ đề. Còn cô thì sao, cô Barlow? Cô thích hoa gì nhất?"
"Đến hiện tại thì tôi cũng chưa biết mình thích hoa nào nhất nữa, thưa cô." Eve cảm thấy hầu hết các loài hoa đều đẹp.
"Cô cần phải tìm một loại hoa cụ thể đấy." Cô Marceline nói. "Tôi nghĩ cô sẽ thích hoa hồng màu đào cùng với màu đỏ, dù sao thì cô cũng không đặc biệt thích hoa nào."
"Chúng là loài hoa mà cô yêu thích." Eve nói, cô Marceline mỉm cười. Cô ta vui vì cô đã lắng nghe cô ta.
Marceline xua tay ra hiệu cho ông Jenkins để họ nói chuyện riêng, rồi cô ta nói với Eve:
"Tôi biết chứ, nên tôi mới nói nó cũng sẽ phù hợp với sở thích của cô. Để chúng ta thích cùng một loại hoa ấy. Cô đã thấy phòng khiêu vũ chưa?"