Eve tự hỏi sao các tên lính canh có thể tìm ra cặp vợ chồng bị ruồng bỏ này nhỉ. Nếu họ có thể theo dõi chúng thì chắc cô cũng sắp đến ngày này rồi.. điều đó đồng nghĩa, cô sẽ phải cẩn thận hơn.
Eve hỏi tên lính trưởng: "Liệu họ có bị xét xử không?"
"Điều đó phụ thuộc vào hành vi của họ. Những người cư xử và tuân theo các quy tắc sẽ được sống, đặc biệt là những kẻ không gây tổn hại gì sẽ không phải bị treo cổ. Mối quan hệ của cô với nhà Blacksmith là gì? Trả lời ta." Tên lính trưởng lớn giọng yêu cầu.
Trước cảnh tượng ấy, trong đám đông, có một người ngưỡng mộ Eve cũng ở đó.
Không ai khác chính là Patrick Humphrey.
Để ý xem tên lính trưởng đang cố dồn Eve ra sao, anh Humphrey quyết định đóng vai hiệp sĩ của cô trong bộ giáp sáng chói. Như thế thì, anh ta không chỉ giành được cảm tình từ Genevieve Barlow mà còn có thể cảnh báo những người đàn ông khác đang cố tán tỉnh cô.
Anh Humphrey hất đầu, vuốt mái tóc vàng của mình, nói lớn: "Septimus. Ông nghĩ mình đang làm gì vậy, nói chuyện với cô Barlow bằng giọng điệu thế ư?"
Tên lính trưởng quay lại liếc anh Humphrey.
Anh Humphrey nói: "Ông không biết nói chuyện tôn trọng phụ nữ là gì à? Cô Barlow không phải như những sinh vật ghê tởm mà ông vừa bắt được đâu. Ông nên thấy may mắn v.."
Ngay sau đó, cổ áo của anh Humphrey bị tên lính trưởng nắm chặt nâng lên khỏi mặt đất: "Lũ con người sớm thay lòng. Đừng quên ngươi đang nói chuyện với ai."
Những người xung quanh im lặng, hơi thở họ nghẹn lại, Eve thì lo lắng.
"Làm ơn thả anh Humphrey ra, anh ta không có ý khiêu khích ông đâu!" Eve yêu cầu, nhận thấy anh Humphrey khó thở.
"Buông cái bàn tay bẩn thỉu của ông khỏi tôi ngay lập tức trước khi tôi kiện ông với các cơ quan cấp cao!" Anh Humphrey đe dọa tên lính trưởng Septimus.
Nhưng nó chỉ khiến tên lính trưởng thêm phẫn nộ, ông ta nâng người lên cao hơn.
"Đủ rồi đó, Septimus. Tôi nghĩ ông đã hoàn thành công việc của mình ở đây và có những việc khác phải làm." Một giọng nói quen thuộc rất uy vang lên, Eve quay đầu lại. Cô thấy Noah Sullivan đang đứng cách cô không xa. "Quấy rối người dân thị trấn thật chẳng phải phép, họ chỉ cần một câu trả lời lịch sự thôi."
Mắt của tên lính trưởng bắt gặp ánh mắt của Noah, cuối cùng ông ta cũng buông anh Humphrey ra, anh ta ngã huỵch xuống đất.
Septimus cúi đầu: "Công tước. Tôi thực sự phải chuyển đồ đi rồi." Sau đó, ông ta nói với đám đông: "Nếu có ai tìm thấy thứ gì thì đừng quên báo cáo, các ngươi sẽ được thưởng một số tiền vàng xinh xắn đấy."
Tên lính trưởng cúi đầu chào anh Sullivan một lần nữa rồi bước đi. Đám đông cũng dần giải tán.
Patrick Humphrey ho, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tuy vẫn còn chấn động vụ tên lính trưởng đã nâng mình lên như thể không có trọng lượng vậy. Khi tên lính trưởng khuất dạng, anh ta nhanh chóng đứng dậy ưỡn ngực. Anh ta nói:
"Tên lính đó muốn đi đâu hả? Chúng ta phải giải quyết vấn đề này ngay bây giờ!"
Người hầu thường đi sau anh Humphrey chỉ tay về một hướng và nói với chủ mình: "Ông ta đã đi theo hướng đó, thưa cậu chủ." Nhưng những gì người hầu nhận được là cái trừng của người đàn ông.
Nội tâm Eve lắc đầu nhưng cô vẫn hỏi: "Anh ổn chứ, anh Humphrey?" Người đàn ông đã xen vào chuyện của tên lính trưởng.
Ông Humphrey trừng mắt nhìn về hướng tên lính trưởng rời đi. Noah thấy nổ lực mong manh của người đàn ông gắng níu giữ hình ảnh của mình thì khẽ cười khúc khích.
"Tôi sẽ đánh ông ta và bắt ông ta phải quỳ mọp nếu ông ta còn ở đây thêm một phút nữa. Ông ta nên biết ơn vì tôi đã không làm gì ông ta." Anh Humphrey cáu kỉnh, hỏi Eve: "Cô ổn chứ, cô Barlow? Con chó lai vô phép tắc đó không làm hại cô chứ?"
Eve lắc đầu và lịch sự mỉm cười: "Tôi hoàn toàn ổn, anh Humphrey. Anh không phải lo về điều đó." Và sau đó cô quay lại nhìn Noah: "Cảm ơn anh đã đến giúp đỡ chúng tôi, anh Sullivan."
Noah đáp lại nụ cười của cô bằng một nụ cười dịu dàng và tử tế: "Đừng cảm ơn tôi, cô Barlow. Tôi chỉ làm những gì tôi cho là phải thôi."
Anh Humphrey nghiến răng, không vui khi bị người khác chiếm tiêu điểm của mình, anh còn phải tỏa sáng trước người phụ nữ mình đang tán tỉnh. Anh ta nhận xét:
"Anh Sullivan, anh vốn có mặt ở đây, vậy mà chẳng buồn ngăn tên lính trưởng nói bóng gió rằng cô Barlow là một trong những sinh vật thấp hèn kia ư?"
Noah quay lại nhìn Eve và nói: "Tôi tin rằng cô Barlow hoàn toàn có khả năng tự xoay sở. Dù sao thì, cô ấy có làm chi sai đâu mà phải sợ hãi. Tất nhiên tôi sẽ luôn sẵn lòng giúp đỡ cô ấy."
Anh Humphrey chế giễu rồi thay Eve nói phong long: "Tôi không thể tin rằng ông ta dám nghĩ cô Barlow có quan hệ hay dính líu đến những sinh vật thấp hèn đó. Cô ấy ở đâu còn những sinh vật gớm ghiếc đáng nguyền rủa kia ở đâu cơ chứ."
"Hai vợ chồng Blacksmith chưa bao giờ làm phật lòng ai. Họ rất tử tế, không làm tổn hại ai cả, anh Humphrey." Eve cau mày: "Họ là những người như chúng ta, họ xứng đáng được hưởng một cuộc sống như chúng ta."
"Những kẻ bị ruồng bỏ này rất độc hại, cô Barlow à. Cô nghĩ họ đủ xứng đáng để sống giữa chúng ta thì có hơi tử tế quá rồi đó. Cô không biết lúc nào họ sẽ làm điều không thể tha thứ đâu. Cẩn trọng vẫn tốt hơn là sau này hối hận." Anh Humphrey nói, như thể Eve là một người phụ nữ ngây thơ, không biết thế sự. "Chỉ có ba loại được chấp nhận mà thôi."
Tuy người đàn ông không nói rõ, nhưng Eve biết. Mọi người đều biết. Những vùng đất mà mọi người sinh sống chủ yếu đã bị ma cà rồng và người sói độc chiếm. Còn con người chỉ là những kẻ bị một sợi dây vô hình xích vào ma cà rồng và người sói thôi.
Eve không thể nói gì thêm về vấn đề này vì hai tháng trước, mọi người phát hiện ra một người dân trong thị trấn, là kẻ bị ruồng bỏ, đã bắt cóc và giết những thiếu nữ. Ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, và thật khó để bảo vệ người tốt bởi những việc làm của người xấu.
Rồi anh Humphrey dũng cảm nói: "Tôi rất vui vì hôm nay tôi đã đi ngang qua nơi này sớm. Nếu không, tôi sẽ không thể giúp cô."
Eve lịch sự cúi đầu cảm ơn anh ta: "Cảm ơn anh đã đến giúp đỡ tôi, anh Humphrey. Quả đáng giá thay."
"Chắc hẳn cô đã rất sợ hãi. Cho phép tôi đưa cô về nhà nhé. Vậy cô cũng sẽ thoải mái hơn." Anh Humphrey đề nghị Eve, không muốn để trượt mất cơ hội.
Nhưng với lòng biết ơn như Eve, cô không thấy thoải mái và cũng không muốn anh Humphrey bám lấy cô. Cô từ chối: "Anh thật tốt bụng, anh Humphrey, nhưng tôi có chuyện cần nói với anh Sullivan. Mong anh không phiền."
"Đừng lo. Tôi sẽ đợi cô cho đến khi cô nói xong chuyện với anh ta. Cô cứ tự nhiên." Anh Humphrey nở một nụ cười thân thiện.