***
Cô bé Eve ôm ngực cố chạy khỏi hội chợ và những người dân đáng sợ ở thị trấn kia.
Về đến nhà, Eve khóa cửa lại. Trái tim nhỏ bé của cô đập mạnh trong lồng ngực, cô đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài ngôi nhà, không biết có ai theo dõi mình không. Đôi mắt xanh của cô dáo dác tìm kiếm một lúc mới chịu bỏ cuộc.
Bụng cô réo lên. Cơn đói đã vẫy vùng trong cô kể từ khi mắt cô bắt được chiếc bánh nóng hổi ấy, cô khẽ nuốt nước bọt.
"Meo." Một âm thanh vang lên từ góc phòng.
Cô bé Eve cảnh giác quay lại, cố tìm ra nơi phát ra âm thanh.
"Meo." Một con mèo mướp nhỏ xuất hiện gần cái bàn, ngoe nguẩy cái đuôi trong không trung.
"Một con mèo!" Cô bé reo lên thích thú, vội quên những gì vừa diễn ra trong hội chợ. Trước sự phấn khích của cô, con mèo giật mình quay lại nhìn cô chằm chằm. "Lại đây, kitty kitty kitty.." Cô cố gắng dụ nó về phía mình.
Con mèo không nhìn cô, ngược lại, nó nhảy lên chiếc ghế gần đó rồi leo lên bàn. Nó đến gần đĩa thức ăn trưa của Eve mà mẹ cô đã chuẩn bị.
"Em cũng đói hả?" Eve hỏi, nhận thấy con mèo đang đánh hơi cái đĩa được đậy kín.
Cô đến mở lồng bàn.. một miếng thịt, khoai tây và một ổ bánh mì đã được chuẩn bị vào tối hôm qua. Con mèo nhanh chóng ngửi ngửi miếng thịt, sắp sửa cắn một miếng, thì cô bé che tay mình ngăn giữa con mèo và miếng thịt.
"Mẹ nói em phải chia sẻ thức ăn," Cô chia thịt thành hai miếng. Cô đưa miếng thịt cho con mèo và nhìn nó ăn. Cô bé Eve nở nụ cười chăm chú nhìn nó: "Em sẽ đến đây mỗi ngày chứ?" Cô hỏi con mèo đang bận bịu ăn.
Nhưng con mèo tham lam lại nhìn miếng thịt còn lại trong tay cô. Nó rít lên rồi cào vào tay cô trước khi cô kịp nhận ra. Eve làm rơi miếng thịt. Giật mình, tay cô đẩy chiếc đĩa, nó rơi xuống đất kêu một tiếng cách.
Con mèo nhảy khỏi bàn, nhanh chóng ngoạm miếng thịt dưới đất rồi nhảy khỏi cửa sổ.
"Đợi đã!" Cô bé Eve gọi con mèo, trái tim trong lồng ngực cô như chùng xuống.
Lại lẻ loi một mình, cô nhặt khoai tây và bánh mì trên đất lên. Cô đặt nó vào đĩa và bắt đầu ăn.
Cách xa thị trấn Meadow và Brokengroves là những thị trấn khác bao gồm các trang viên thuộc về các nhà giàu có. Trong khi thị trấn Skellington cố gắng khoan dung những người có địa vị thấp, thì giới giàu có vùng này lại xem những người thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu như loài sâu bọ đáng bị chà đạp.
Tại một trang viên, trong một phòng ngủ, tuy ngọn đèn mập mờ, nhưng ánh lửa từ lò sưởi cũng đủ để thắp sáng căn phòng.
Một người phụ nữ khỏa thân ngồi thẳng trên giường, kéo chăn che cơ thể mình. Có tiếng quần áo sột soạt trong phòng, cô quay lại nhìn người đàn ông đang mặc quần tây. Sau đó anh ta nhặt áo của mình lên.
"Từ giờ đến cuối tuần gia đình tôi sẽ không về. Cô nên ở lại qua đêm," Người đàn ông cho cô biết, nhếch mép cười: "Tôi sẽ trả cho cô gấp đôi."
Được trả gấp đôi ư, thật hấp dẫn làm sao. Vậy là cô có thể trả thêm chút đỉnh cho món nợ đang tăng dần mấy năm nay rồi.
Nhưng cô không thể chấp nhận lời đề nghị của người đàn ông.
Rebecca lịch sự mỉm cười đáp: "Cảm ơn, nhưng tối nay tôi phải về nhà. Con gái tôi.."
"Vâng, con gái cô. Tôi cứ quên cô còn một người," Anh ta cười khúc khích, nhặt hộp xì gà trên bàn. Anh ta lấy một điếu và châm lửa, vừa hút một hơi dài vừa ngắm nhìn người phụ nữ xinh đẹp: "Tôi không nghĩ mình đã từng gặp con bé đâu. Cô nên đưa nó đi loanh quanh đi. Tôi muốn làm quen với con bé, sau này làm ăn sẽ dễ dàng hơn." Anh ta nói, quay ra phía sau lấy gạt tàn.
Nghe thế, nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ tắt lịm, mặt cô cứng đờ. Cô vì hoàn cảnh nên mới phải ở đây, cô luôn mong và cầu cho con gái không phải chịu số phận như mình.
Cô thận trọng đáp: "Nếu mọi người thấy con bé ở đây, thưa ông, tôi không muốn là hoen ố danh tiếng của ông đâu."
"Cô không cần lo lắng về điều đó. Con bé có thể đi cửa sau giống cô mà." Người đàn ông nói: "Đừng nói với tôi là cô đang cố giấu con bé vì nó đẹp hơn cô đấy nhé." Anh ta nhìn thẳng vào cô, Rebecca cảm thấy lưng mình vã mồ hôi.
Mặc dù Rebecca bán thân để kiếm sống, nhưng cô luôn cố giữ cho bộ móng bẩn thỉu của những con kền kền này tránh xa khỏi đứa con gái rất đỗi quý báu của mình.
Người đàn ông tới nơi cô đang ngồi, cúi người về phía trước, đối mặt với cô. Anh ta nói: "Một chút nữa tôi sẽ tan làm, người nhà tôi cũng không có đây. Cô thấy chuyện này thế nào, tôi sẽ trả gấp ba lần cho hai ngày." Anh ta giơ ngón tay để nhấn mạnh lời nói của mình.
Đôi mắt Rebecca hơi mở to, vì trước đến nay, cô chưa bao giờ được nhận số tiền như thế. Có nhiều tiền hơn đồng nghĩa chủ nợ sẽ không quấy rối cô hoặc con gái của cô nữa. Và có lẽ, cô còn có thể dành chút thời gian cho Eve.
Chỉ hai ngày thôi, sau đó thì cô sẽ không phải quá lo chuyện xa con gái. Cô tự hỏi, điều gì sẽ xảy ra trong hai ngày đó đây?
"Được." Người phụ nữ trả lời.
Người đàn ông trông vô cùng hài lòng, anh ta rất biết cách xoay trở những người thuộc tầng lớp thấp kém. Tất cả những gì anh ta phải làm là cấp tiền, rồi thì họ sẽ làm bất cứ điều gì. Anh ta thầm nhếch mép cười.
Rebecca mặc quần áo xong, cô trở lại nơi đã được xe ngựa đón sáng nay. Bầu trời tối sầm, thời tiết lạnh hơn ban sáng, nếu không có chiếc khăn choàng trên vai có lẽ cô sẽ chết cóng mất. Dẫu vậy, cô cũng không khỏi rét run.
Mùa đông ở đây, hầu hết các đường phố đều khá vắng vẻ, hiếm lắm người ra ngoài.
Nó cũng có chút gì đó khiến cô thấy mừng. Mừng vì nhờ thời tiết khắc nghiệt như vậy, người dân cứ mãi trong nhà, những ánh mắt phán xét cùng những lời đồn thổi sẽ giảm bớt đi. Nhưng khi về đến nhà, cô lại mong thời tiết xót thương cho đứa con gái đang cuộn mình trong chăn nằm trên sàn.
Người phụ nữ đóng cửa, đi đến chỗ Eve nằm. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé.
Eve tỉnh dậy, mở đôi mắt xanh, trông thấy mẹ mình.
"Mẹ, mẹ về rồi." Giọng nói bối rối của cô gái nhỏ vang lên.
Eve không biết mình đã ngủ tự bao giờ, chỉ biết rằng, cô thấy lạnh khủng khiếp nên chui vào chăn. Hạnh phúc khi được gặp mẹ, cô dở chăn, quàng đôi bàn tay nhỏ bé của mình quanh cổ mẹ.
Có thể Rebecca đã mất đi sự tôn trọng của xã hội, nhưng khi có Eve bên cạnh, cô sớm quên đi nỗi tuyệt vọng, cả cách mà xã hội nhìn cô chẳng khác gì một kẻ bán thân. Cô ôm lấy con gái mình, vỗ nhẹ sau đầu Eve. Cảm thấy con gái bám mình hơn bình thường, cô hỏi:
"Hôm nay con ổn chứ, Eve?"
"Um." Cô bé trả lời, vùi đầu vào cổ mẹ.
"Mẹ mang về cho con vài thứ mà hẳn là con sẽ thích này." Rebecca nói, kéo con gái ra. Nhưng nhìn Eve, cô thấy con bé đang ngủ say trong vòng tay mình.
Người phụ nữ đặt con gái về lại tấm thảm, sau đó nằm xuống bên cạnh. Cô kéo chăn lên, quấn quanh hai người. Cô bé Eve nhanh chóng nép vào vòng tay mẹ và vừa nghe mẹ ngâm nga gì đó đã chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Cha Eve đã ra đi trước khi kịp ôm cô vào lòng. Anh là một người đàn ông đẹp trai và tốt bụng, anh đã cứu vớt Rebecca trong lúc cô đang chìm dưới đáy bể. Anh yêu cô rất nhiều, và cô cũng rất yêu anh. Cô không nghĩ mình có thể yêu bất cứ ai như cách cô đã từng yêu anh vậy.
Nhưng một ngày nọ, anh bị giết một cách dã man. Rebecca đã chứng kiến cảnh người yêu của mình bị những con người giết đi, những con người giống như cô. Cô nhớ ngày hôm ấy rõ mồn một như thể nó chỉ vừa xảy ra cách đây vài phút. Cô đứng sau cái thùng cao, lấy tay che miệng để ngăn mình bật ra tiếng nức nở bị người khác nghe thấy.
Cô nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Eve, môi hơi mở, dáng vẻ vô cùng hồn nhiên. Rebecca biết, con gái mình sẽ khác. Đặc biệt giống cha của con bé.
Cô nuôi dưỡng Eve rất cẩn thận, đảm bảo mọi người không biết được con bé thật sự là ai hay là cái gì. Cô nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng áp môi lên đỉnh đầu của con gái.
"Mẹ mong con có những giấc mơ đẹp, con của mẹ. Hãy lớn lên thật khôn ngoan, địa vị thăng tiến và sống một cuộc sống tiện nghi. Một người được tôn trọng. Nhưng quan trọng nhất," Cô thì thầm với Eve: "Hãy hạnh phúc nhé."
Khi trời sáng, Eve được tắm rửa và thay quần áo, mẹ cô cũng vậy, cô đã thu dọn quần áo của họ cho hai ngày. Bước ra khỏi nhà, người phụ nữ khóa trái cửa.
Một người hàng xóm thấy chiếc túi trong tay Rebecca liền lên tiếng: "Thảnh thơi đây. Có vẻ như sự xấu hổ quanh nhà chúng ta sắp biến rồi."
Rebecca hơi cúi đầu chào người phụ nữ đang sững sờ vì da mặt dày của cô. Người phụ nữ quay lại, bước vào nhà.
"Mẹ ơi?" Eve gọi mẹ: "Chúng ta đi dã ngoại à?"
Nhận thấy mẹ đang vươn tay về phía mình, cô gái nhỏ đã vội nắm lấy. Mẹ cô nói: "Hôm nay chúng ta sẽ đến một trang viên, và chúng ta sẽ ở đó trong hai ngày. Mẹ con có việc."
"Trang viên ạ?" Eve hỏi, vừa đi vừa tròn đôi mắt xanh chăm chú nhìn mẹ.
"Đúng vậy, bé cưng của mẹ. Và sau khi mẹ làm xong việc rồi, chúng ta sẽ ra ngoài. Chỉ chúng ta thôi," Mẹ cô hứa, Eve rất hạnh phúc khi nghe lời mẹ nói: "Được chứ?"
Eve háo hức gật đầu.
"Giờ thì nhớ nhé, đừng bước ra khỏi phòng. Tránh mọi rắc rối và đợi mẹ đến đón. Chúng ta không muốn gây rắc rối cho bất kỳ ai, phải không nào?" Giọng mẹ cô nhẹ nhàng.
"Không ạ." Giọng nói nhỏ nhẹ của Eve vang lên.
Họ chưa đi đến cuối đường, một chiếc xe cùng với hai con ngựa đã xuất hiện và dừng trước mặt họ. Rebecca siết chặt bàn tay nhỏ bé của con gái, nở một nụ cười để trấn an rằng, con bé sẽ ở bên mình.
Nhưng chỉ có số phận mới biết điều gì đang chờ đợi họ và hiểm họa mà họ đang bước vào thôi.