Rebecca giúp Eve xuống xe ngựa, ngay sau đó, người đánh xe đóng cửa khẽ kêu một tiếng thịch.
Cô bé nhìn chằm chằm vào tòa nhà rộng lớn và những khu vườn bao quanh nó. Cô chưa từng được thấy thứ gì như thế, cô đứng đó, đôi mắt xanh như thu nhận lấy mọi thứ trước mắt.
"Đến đây, Eve." Mẹ nhẹ nhàng nói với cô, rồi nắm tay kéo cô đi.
Lối vào của trang viên chỉ dành cho các thành viên trong gia đình chứ không dành cho người hầu hoặc bất kỳ ai thuộc tầng lớp hạ lưu. Đôi chân nhỏ bé của Eve đi theo mẹ, họ vào trang viên từ cửa phía sau ngôi nhà.
Dọc đường, họ gặp quản gia, một người đàn ông đã ngoài năm mươi. Mái tóc hoa râm được chải ra phía sau, chiều cao trung bình. Ông mặc bộ đồng phục màu đen, nét mặt cau có không vừa ý.
"Phòng của cô đã được sắp xếp ở khu của người hầu." Quản gia thông báo, dù ông cực kỳ không thích nói chuyện với người phụ nữ đã ngủ với ông chủ của ông. Mắt ông chuyển đến cô gái nhỏ đi cùng người phụ nữ, hướng dẫn: "Theo tôi."
Những người hầu khác không nói gì, nhưng mắt họ thầm dõi theo hai mẹ con.
Quản gia hơi quay đầu nhìn qua vai mình, nói: "Chủ nhân bảo tôi rằng cô sẽ ở đây hai ngày. Trong thời gian đó, nhớ không được đi lang thang hành lang của trang viên. Cô không được bước ra khỏi phòng, trừ khi được yêu cầu. Cô biết đó, trang viên thường xuyên có khách đến thăm. Chúng tôi không muốn họ phát hiện ra sự tồn tại của cô ở đây trong khi bà chủ của tôi đi vắng."
"Tôi sẽ luôn ghi nhớ điều này." Rebecca cúi đầu, vâng theo lời ông. Sau đó, nhận thấy ông đang nhìn con gái mình, cô nói: "Con bé cũng sẽ làm như vậy."
"Tốt. Vì ở đây không được phép có bất kì sơ sẩy nào. Tôi không muốn danh của chủ tôi bị hoen ố." Quản gia nói cộc lốc, hàm ý đe dọa mà người phụ nữ không để ý đến.
Sau khi họ được đưa đến phòng mình, quản gia còn những việc quan trọng khác cần giải quyết nên rời khỏi họ. Không hổ danh là phòng của người hầu, tuy nhỏ nhưng tối thiểu cũng có đèn lồng, thảm và ga trải giường.
Một giờ sau, Rebecca và Eve được chủ nhân của trang viên triệu tập, quản gia đưa họ ra khỏi phòng. Lúc đến phòng khách lớn, quản gia thông báo:
"Họ đến rồi, thưa ông."
Eve ngắm những món đồ xinh xắn, sàn nhà sạch boong, bỗng thấy một người đàn ông ăn mặc tươm tất đứng cách cô và mẹ vài bước chân. Vừa chạm mặt người đàn ông, cô bèn nắm chặt váy mẹ.
Người đàn ông có vẻ ngoài thô kệch, hàm bạnh ra, dưới mắt có quầng thâm. Anh ta nói: "Ai mà ngờ con gái cô đã lớn thế này rồi. Nó có thật là con gái cô không đấy?"
"Nó là con gái tôi," Rebecca lịch thiệp trả lời, nhưng trong mắt cô ánh lên sự cảnh giác. Cô cảm nhận được suy nghĩ của người đàn ông đang xoay trở tương lai của con gái cô.
Cả Eve cũng nắm chặt lấy váy mẹ, tiến đến sát hơn, gần như là trốn sau mẹ cô.
"Nó đáng yêu chứ," Người đàn ông nhận xét: "Tôi đảm bảo sau này lớn lên nó cũng sẽ đẹp như cô vậy. Rồi nó sẽ cho cô rất nhiều tiền. Và công việc này là cách kiếm tiền nhanh nhất, đồng ý cô nhỉ?" Môi anh ta nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Mặc dù Rebecca vì tiền mới đồng ý ở lại đây hai ngày, nhưng cô ở đây vì cô cũng có một món nợ với người đàn ông này. Anh ta biết nơi cô sống. Cuộc sống thật không dễ dàng đối với những kẻ nghèo túng, nó sẽ tồi tệ hơn gấp nhiều lần nếu có người cố trốn thoát khỏi các tay đòi nợ, họ là những người lắm tiền của và có quan hệ với nhau.
Người dân thị trấn tin rằng Rebecca đã mang thai Eve sau một đêm phục vụ người đàn ông nào đó. Tuy điều đó đã khiến sự tôn nghiêm của cô bị vấy bẩn trong mắt họ, cô vẫn chấp nhận. Thà để mọi người tin vào lời nói dối đó còn hơn là họ biết sự thật và kéo con gái khỏi tay cô.
"Tên cháu là gì, cô bé?" Người đàn ông hỏi cô gái nhỏ.
"Genevieve." Eve nhỏ giọng đáp.
"Hmm," Người đàn ông trả lời, chuyển mắt sang quản gia, ra lệnh: "Đưa con bé về phòng. Tôi có công việc cần bàn với Rebecca." Anh ta nhếch mép.
Rebecca quay sang Eve, đặt tay lên vai cô. Cô thì thầm với cô bé: "Mẹ sẽ về với con sau. Đi với quản gia đi."
Eve từ từ buông tay khỏi váy của mẹ, đi theo người quản gia ra ngoài. Trước khi cánh cửa đóng lại, cô quay lại nhìn mẹ, mẹ đang nhìn cô, còn người đàn ông trong phòng thì đi về phía mẹ cô.
Eve được đưa vào phòng, cửa bị kéo lại tránh để cô gây ra sự cố. Cô ngồi đó một mình, nhìn chằm chằm vào bức tường, ngoan ngoãn chờ mẹ về. Thức ăn của cô bé được đặt trên một chiếc đĩa bị mẻ mà những người hầu đã sử dụng liên tục suốt nhiều năm.
"Mẹ!" Eve reo lên, chạy đến bên mẹ và vòng tay ôm mẹ mình khi người phụ nữ bước vào phòng.
"Con ngoan lắm, Eve, đã kiên nhẫn chờ mẹ." Mẹ khen cô, đưa bàn tay đầy vết thâm lên mái tóc Eve.
"Con luôn đợi mẹ mà." Cô bé nói, nhìn mẹ âu yếm.
Rebecca ôm con gái, tìm thấy một sự thoải mái mà cô không hề cảm nhận được suốt những giờ qua khi phải xa Eve. Cô cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu con gái mình.
"Chỉ cần đến tối mai thôi, sau đó chúng ta sẽ đi ra ngoài như ý con muốn." Cô thì thầm, dù có ai đi ngang qua cửa cũng sẽ không nghe trộm cô. Sau hai giờ chờ đợi, cô nói với Eve: "Mẹ chuẩn bị bồn tắm cho con rồi, chỗ đó không ai thấy con cả." Rebecca nói, rồi họ bước ra khỏi phòng.
Vì trời đã tối, hầu hết những người hầu đã nghỉ làm ở tầng một của trang viên. Rebecca đảm bảo rằng không ai nhìn thấy họ, cẩn thận đi nhón chân cùng Eve trước khi bước vào phòng dành cho khách ở cuối hành lang. Người phụ nữ nhanh tay đổ muối vào bồn tắm để Eve ngâm mình.
Sau khi quấn khăn và mặc quần áo, hai mẹ con bước ra khỏi phòng. Họ đi đến cuối hành lang và đi xuống cầu thang, thì bắt gặp quản gia.
"Các người nghĩ mình đang làm gì ở đây vậy?" Quản gia hỏi, đôi mắt sắc bén của ông nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xấc xược: "Các người không biết những tầng này là dành cho khách của gia đình, chứ không phải cho một người hầu hay mấy con đàn bà đầu đường đi dạo ư?"
Rebecca thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thầm cảm ơn quản gia đã không đến khi họ bước ra khỏi phòng. Cô cúi đầu xin lỗi:
"Thứ lỗi cho tôi, tôi không biết điều này."
Quản gia nheo mắt nhìn ra sau lưng họ, sau đó ông quay lại nhìn cầu thang nơi họ đã đi. Ông tự hỏi họ đã làm gì trên đó. Mặc dù người phụ nữ nói cô đang khám phá phía bên này của trang viên nhưng ông không tin được.
Mắt ông dán vào tay người phụ nữ, hỏi: "Cô cầm cái gì trong tay vậy? Có phải cô đã lấy trộm thứ gì đó từ những phòng kia không?"
Rebecca mở to mắt trước lời buộc tội ấy, cô lắc đầu: "Tôi không có lấy trộm thứ gì hết." Cô giấu cái lọ đựng muối vừa rồi mới cho vào bồn tắm của Eve.
"Đưa tay ra!" Quản gia nói chắc nịch, cứ như sẽ không để cô đi nếu không tra ra được.
Giọng của quản gia bất ngờ nâng lên một quãng tám nhằm dọa sợ họ khiến Eve mở to mắt. Cô thấy mẹ mình nhìn chằm chằm vào người đàn ông và sau đó đưa cái lọ rỗng ra.
Quản gia giật lấy chiếc lọ từ tay Rebecca, trông chiếc lọ có vẻ cũ kỹ. Ông hỏi: "Đây là cái gì?"
"Để đựng bánh quy tôi làm ở nhà theo ạ." Rebecca trả lời không chút nao núng, bởi lẽ căn bản không ai biết họ đang làm gì.
Ông không dễ bị thuyết phục như vậy, quay đầu lọ và chõ mũi vào bên trong.
"Nó có mùi như muối," Ông đưa cái lọ ra khỏi mặt mình, trả lại cho người phụ nữ: "Gặp lại cô sau ở phòng cho người hầu. Chúng tôi có khách trong trang viên, và chúng tôi không muốn họ nhìn thấy cả hai người." Quản gia trừng mắt nhìn họ.
Rebecca đóng chiếc lọ và nắm tay Eve nhanh chóng đến khu của người hầu.
Trong lúc bị mẹ kéo đi, cô bé nhìn thấy một cái gì đó tồi tàn ở đầu cầu thang, nhưng cô không thể nhìn rõ nó là gì. Khi họ vào đến phòng, mẹ cô khóa cửa và buông tay cô ra. Người phụ nữ tựa vào cửa, đặt tay lên ngực như để tự trấn an mình.
Cô bé nhìn mẹ chằm chằm.
Rebecca chỉ hy vọng họ có thể rời khỏi trang viên vào ngày mốt mà không ai nghi ngờ gì về họ. Cô tự hỏi, liệu mình có nên đưa Eve đi tắm vào nửa đêm mai không, hay có lẽ sẽ tốt hơn nếu rời khỏi trang viên vào buổi tối.
"Mẹ sợ sao?" Eve hỏi, Rebecca ngồi quỳ trên sàn.
Người phụ nữ áp môi lên trán con mình: "Không bao giờ." Cô không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt con gái, và cô luôn vì con mình mà mạnh mẽ: "Mẹ rất vui vì con đã an toàn."
"Con cũng vậy." Giọng nói nhỏ vang lên, Rebecca mỉm cười.
"Con có biết con quý giá như thế nào không hả, Genevieve?" Mẹ cô hỏi: "Con là đứa con cưng nhất của mẹ và cha đấy."
"Cha cũng vậy sao?" Eve hỏi, Rebecca gật đầu.
"Phải, cha của con cũng vậy. Cha yêu con rất nhiều, trước cả khi con chào đời cơ." Rebecca trả lời, vuốt những sợi tóc con mọc trên trán Eve.
Chân mày của Eve nhíu lại, giọng cô buồn buồn hỏi mẹ: "Vậy sao cha không đến gặp con?"
Trái tim Rebecca như chùng xuống. Cô không biết phải giải thích từ chết cho Eve thế nào: "Cha của con.. cha đang ở một nơi nào đó rất là xa, đến đây rất là khó, nhưng điều đó không có nghĩa là cha yêu con ít đi." Cô trấn an Eve: "Đến đây nào, ngồi đây với mẹ."
Cô đón Eve, đặt cô bé lên đùi mình, để cô bé tựa đầu vào ngực mình.
"Đừng bao giờ cảm thấy cha không cần con nữa nhé. Cha rất mong được gặp con đó. Cha muốn nói chuyện với con mỗi ngày. Nói cho con biết rằng cha yêu con nhiều như thế nào. Dũng cảm lên, đừng bao giờ bỏ cuộc và hãy tin tưởng vào bản thân. Cha yêu chúng ta rất nhiều, cha không muốn con buồn đâu. Nhớ những gì mẹ đã nói với con chứ?"
"Không được khóc." Eve trả lời.
"Đúng vậy," Mẹ cô đáp, vòng tay ôm cô: "Con quả là đứa trẻ hiểu chuyện nhất. Nhớ nhé, sau mỗi đêm, con sẽ luôn có một buổi sáng để hy vọng."
Rebecca hát một bài hát ru cho Eve. Nhanh chóng đưa cô bé vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau cũng không khác ngày hôm trước. Rebecca được ông chủ của trang viên gọi đến, còn Eve bị bỏ lại trong phòng. Nhiều giờ trôi qua, cô gái nhỏ vẫn tiếp tục chờ đợi dù trời đã tối mịt.
Mẹ của Eve quay lại nhìn đồng hồ trong phòng. Cô cố rời đi, nhưng người đàn ông không cho cô bước khỏi giường.
Cô yêu cầu người đàn ông: "Tôi phải đi ngay. Con gái tôi có thể sẽ sợ vì nó đã không gặp tôi trong nhiều giờ rồi, thưa ngài."
Người đàn ông nắm tóc cô, đùa bỡn: "Sao phải vội thế làm gì? Nó có phải sống ở chỗ nào khác đâu, nó đang ở dưới mái nhà của tôi mà. Đừng lo, quản gia của tôi nhất định sẽ cho con bé ăn."
Nhưng đó không phải là điều khiến cô lo lắng. Đêm đã khuya, và cô phải đưa Eve đi tắm.
Ngực cô bắt đầu phập phồng căng thẳng theo từng cái tích tắc, cùng với ý nghĩ con gái mình sắp bị phát giác rồi.