Nhưng Eve không phải là người mà ai cũng có thể nắm giữ.
Bởi vì cô không đến vũ hội để tìm người kết hôn. Lúc đó, có hai người đàn ông cùng đến chào cô, họ là con người.
"Chào buổi tối, thưa cô. Tôi là Joseph Armstrong."
"Chào buổi tối, thưa cô. Tôi là Marshal Arthur. Cô quả thật rất xinh đẹp." Người đàn ông thứ hai vội khen ngợi cô trước người đàn ông thứ nhất. Hai người đàn ông đều chú ý đến ngón đeo nhẫn ở bàn tay trái của cô, nhưng Eve vội dùng tay kia che lại rồi mỉm cười với họ.
Cô cúi đầu chào, lịch sự trả lời:
"Chào buổi tối, thưa các anh. Cám ơn vì đã khen tôi."
"Cô có bạn không? Nếu không, tôi rất lấy làm vinh dự khi được ở bên cạnh cô suốt buổi tối." Người đàn ông đầu tiên nói.
"Tên của cô là gì nhỉ, thưa cô?" Người đàn ông kia hỏi.
Eve cảm thấy hơi choáng ngợp vì nhận được nhiều sự chú ý như vậy. Cô nhìn quanh căn phòng đầy người, tự hỏi những người cô biết đã đi đâu rồi.
"Tôi tên Gen Barlow." Eve quyết định không nói tên đầy đủ để họ không làm phiền cô trong tối nay và cả sau này. "Hiện tại tôi hơi bận."
"Quả là một người phụ nữ xinh đẹp với một cái tên đáng yêu." Một người khen. "Lát nữa cô có vui lòng khiêu vũ với tôi không, cô Gen?"
"Khiêu vũ với tôi nữa, thưa cô Gen. Đó sẽ là một vinh dự của tôi." Người đàn ông thứ hai nói.
"Nếu thời gian dừng tại đồng hồ*." Eve đáp. "Thưa các anh."
(*Nguyên văn "If the time stops at the clock", mình không hiểu câu này có nghĩa gì nên mình dịch theo nghĩa đen, bạn nào biết thì ib mình nhen, link fb mình gắn trên tường ạ)
Rồi cô khẽ cúi chào, bước qua họ, để lại hai người đàn ông vẫn đang phân vân không biết câu trả lời là có hay không.
Trong khi Eve di chuyển qua các vị khách, mỉm cười đáp lại với mọi người trong phòng khiêu vũ rộng lớn, đôi mắt xanh của cô bắt gặp Noah. Lúc này anh ấy đang bận nói chuyện với một người đàn ông. Cô im lặng nhìn anh ấy cho đến khi nghe thấy giọng ai đó sau lưng mình.
"Tôi thậm chí còn không biết tại sao cô ta lại được mời đến dự vũ hội." Một người phụ nữ thì thầm. "Người như cô ta nên ở nhà mới phải."
Eve thoáng nghĩ, có phải người phụ nữ đó đang nói về cô hay không, cho đến khi cô quay lại và nghe một người phụ nữ khác nói.
"Cô ta cứ mãi huyên thuyên về mình. Cha cô ta làm cái này, cha cô ta làm cái kia. Tôi thật sự không thể chịu nổi cô ta nữa." Người phụ nữ này đặt tay lên cánh tay của người phụ nữ kia. "May mà cô bảo cô ta đi lấy rượu ấy. Cô ta chỉ đáng làm quản gia cho chúng ta thôi."
Cả hai cười khúc khích.
"Loại cô ta khỏi nhóm thì cũng khó, sai vặt cô ta đơn giản hơn nhiều." Người phụ nữ đầu tiên cười ngượng. Cô ta thở dài. "Nếu cha cô ta không phải là Hầu tước, tôi cũng không thèm quan tâm đến cô ta."
"Tôi cũng thế thôi." Người phụ nữ kia trả lời.
Không lâu sau, cô Rosetta bước đến, một người hầu đi theo sau. Trên tay người hầu là một khay gồm ba ly rượu. Cô Rosetta hồ hởi:
"Rượu và vài món khai vị đến rồi."
"Cô quả là tốt bụng*, cô Rosetta." Người phụ nữ thứ hai trả lời, cầm ly rượu lên.
(*Nguyên văn "You are such a doll". Câu này dùng để thể hiện rằng bạn rất yêu thích người này hoặc nghĩ rằng người này rất hấp dẫn, rất tốt bụng: Cô ấy quả là một búp bê, cô ấy thật sự rất đáng yêu)
Bỗng nhiên có một người phụ nữ khác gia nhập bộ ba, người phụ nữ đầu tiên nói xấu Rosetta đã cầm một ly rượu trên khay, đưa cho người phụ nữ đó.
Rosetta hơi bất bình vì đó là ly rượu của cô ấy, nhưng chưa kịp nói gì thì người phụ nữ kia đã lên tiếng:
"Ôi! Tôi quên mất là trên khay chỉ có ba ly và cô vẫn chưa lấy ly của mình. Margot vừa mới khiêu vũ về nên chắc đang khát lắm. Cô không ngại đi lấy đồ uống khác chứ?"
Cô Rosetta mỉm cười:
"Tất nhiên là không rồi."
Eve nhận thấy sự thất vọng và buồn tủi trên khuôn mặt cô Rosetta, cô ấy đã vội thay bằng một nụ cười như muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của ba cô gái ma cà rồng kia. Khi một người hầu bưng khay rượu đi ngang, Eve cầm lấy hai ly và đi đến chỗ những người phụ nữ đang đứng.
"Eve!" Nhận ra người bạn mới của mình, mắt của Rosetta sáng lên. "Không ngờ lại được gặp cô ở đây."
"Chào buổi tối, Rosetta. Tôi cũng đang tìm cô đấy." Eve trả lời với nụ cười trên môi.
Mắt Rosetta lấp lánh vì Eve không gọi cô ấy là cô Rosetta mà chỉ gọi Rosetta. Điều đó chứng tỏ, tình bạn của họ đang ngày càng phát triển!
Ba cô gái ma cà rồng trố mắt nhìn người đã ngắt lời mình. Mặc dù là ma cà rồng nhưng họ cảm thấy vẻ ngoài của người phụ nữ này rất khó tả.
Eve đưa tay về phía trước: "Tôi lấy ly này cho cô. Tôi nghĩ chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức, nếu uống rượu một mình thì ích kỷ quá."
"Cô thật là chu đáo, Eve." Rosetta thì thầm rồi nhận lấy ly rượu từ tay Eve.
Rosetta cũng ngưỡng mộ vẻ ngoài của Eve.
"Hôm nay cô đẹp lắm, Eve. Trang trọng nhưng không phô trương*."
(*Nguyên văn là "With or without dressing up", mình cũng không biết phải dịch thế nào nên dịch tạm như vậy)
Eve có thể cảm nhận được đây không phải là một lời khen sáo rỗng. Nó xuất phát từ tấm lòng của Rosetta và trong nó chẳng có chút ghen tị nào cả. Cô cảm ơn cô ấy:
"Cảm ơn, Rosetta. Hôm nay cô cũng rất xinh. Tôi thích mái tóc của cô."
"Dì Camille mất gần ba giờ mới làm xong đấy, đương nhiên phải đẹp rồi." Rosetta hếch mũi lên. Cô ấy quay lại nhìn cô gái ma cà rồng. "Tôi nghĩ chúng ta nên sang phía bên kia phòng và xem.."
Một cô gái ma cà rồng ngắt lời Rosetta, cô ta nói với Eve: "Hình như chúng ta vẫn chưa làm quen thì phải."
Eve không thích hành động xem thường cô Rosetta của cô gái ma cà rồng, Eve nói:
"Tôi không biết cô đã nghe điều này chưa, nhưng ngắt lời người khác trong khi họ đang nói là thô lỗ đáy. Chưa kể còn nói xấu sau lưng người khác."
Người nói chuyện với Eve hơi trừng mắt: "Tôi không hiểu cô đang nói gì, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút." Khi cô gái ma cà rồng rời đi, hai người phụ nữ còn lại cũng đi theo cô ta.
"Cô không cần phải làm vậy đâu." Rosetta nói. "Chưa có thành viên nào ngoài gia đình từng làm điều đó với tôi. Cảm ơn cô.."
Rosetta cố gắng đối xử với mọi người như cách mình thường làm để cứu lấy cái tôi và niềm kiêu hãnh rằng cô ấy không người khác cứu, nhưng dù sao cô ấy cũng rất biết ơn cô. Eve không giống họ, cô luôn thể hiện lòng tốt của mình và sẵn sàng kết bạn với cô ấy mà không mong bản thân sẽ được nhận một lợi ích gì.
"Cô cũng biết họ là người thế nào mà." Eve nói, Rosetta nhấp một ngụm rượu, sau đó cô ấy uống một hơi cạn ly. Eve hốt hoảng mở to mắt. "Nó không phải là nước đâu."
"Tôi biết họ luôn nói xấu sau lưng tôi nhưng tôi hy vọng họ sẽ nhìn tôi với ánh mắt khác. Tôi không muốn họ bàn tán về tôi như một con gái của Hầu tước hay lặp đi lặp lại những gì tôi nói." Cô gái ma cà rồng nói rồi cầm một ly rượu khác từ người hầu. "Không ai muốn làm bạn với tôi cả. Tôi không biết mình đang làm gì sai nữa. Cái gì tôi cũng có mà."
Eva mím môi. Có lẽ Rosetta xuất thân từ một gia đình giàu có nên chẳng ai chỉ ra điều đó cho cô ấy. Cô thấp giọng nói:
"Để tôi nói thử điều này nhé, cô Rosetta. Tôi nghĩ nó có liên quan đến việc lắng nghe."
"Lắng nghe?" Mắt của cô gái ma cà rồng ánh lên vẻ bối rối lẫn tò mò.
"Vâng." Eve cẩn thận giải thích. "Đôi khi chúng ta cần để người khác nói, như vậy chúng ta mới biết được họ đang thế nào, một ngày của họ có thuận lợi hay không. Điều này sẽ kết nối hai người lại với nhau, thay vì chỉ nghe cô nói. Cô hiểu ý tôi chứ?"
Rosetta nhíu chặt mày và lắc đầu:
"Có lẽ hiểu một chút. Vậy là tôi phải đặt câu hỏi sao?"
Eve nghĩ thầm, so với các cô gái ma cà rồng khác, cô gái này thật sự rất ngây thơ.
Eva trả lời:
"Phải, và cô để cho họ nói. Đợi họ hỏi và đừng đưa ra thông tin cách dễ dàng."
Ánh mắt của Eve hướng đến sàn nhảy, cô bắt gặp cảnh Noah đang khiêu vũ với một cô gái, không ai khác ngoài cô Marceline. Trông như họ đang có những khoảnh khắc vui vẻ.