* * *
Vừa dạy Allie hết ngày, nếu nói không ngoa thì dạ dày Eve muốn tiêu hóa cả không khí cô hít vào nốt. Cô đã uống hơn năm cốc nước để dỗ dành cái bụng của mình, nhưng nó cũng không ngăn dạ dày của cô réo lên vì đói được. Thế là, cô phải vào phòng tắm.
"Hôm nay cô đã làm rất tốt, cô Allie. Ngày mai, chúng ta sẽ viết chút ít về những gì hôm nay cô đã học được nhé." Eve thông báo cho cô bé và đôi mắt cô bé sáng lên, đó cách duy nhất mà cô biết cô bé đang hạnh phúc. Eve đóng sách lại, nói: "Ngày mai tôi sẽ gặp cô, cô Allie. Còn bây giờ tôi xin phép rời đi ạ." Cô cúi đầu chào cô bé.
Eve cầm hộp cơm bước ra khỏi phòng. Cô khởi đi trên hành lang, bỗng nhận ra cô bé đang đi theo mình. Cô dừng lại, quay ra hỏi đứa bé:
"Cô cũng đang đi về phía cửa ra vào sao, cô Allie?" Cô bé vội lắc đầu, dừng bước theo. "Nếu đúng là vậy, tôi rất vui khi được đi cùng với cô."
Cô bé không đáp lại, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô. Eve mỉm cười rồi cẩn thận quay lại bước đi. Cô con út của nhà Moriarty lại bắt đầu đi sau Eve, nhưng ở khoảng cách khá xa.
Vừa khi Eve chuẩn bị bước vào hành lang, ai đó đã gọi cô bé:
"Em đây rồi, Allie!"
Nghe thấy tiếng ai đó sau lưng, Eve quay lại, cô bắt gặp một thiếu nữ trạc tuổi cô.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy màu trắng và hoa cà dài quết đất chạy về phía Allie. Mái tóc đen rẽ ngôi giữa, được kẹp lại phía sau, để những lọn tóc buông xuống một bên vai thanh mảnh. Cô ta có đôi mắt màu hạt dẻ giống như Vincent Moriarty, nhưng nó không có vẻ sáng bóng và khá mờ nhạt so với khuôn mắt xinh đẹp của cô ta.
"Chị đã tìm em khắp biệt thự đó, người hầu nói với chị rằng em đang ở trong phòng piano. Nhưng em cũng không có ở đó." Thiếu nữ nói, cô ta mỉm cười đặt tay lên vai bé Allie.
Nhưng trước khi thiếu nữ tiếp tục cuộc trò chuyện với cô bé, cô ta cảm nhận được sự hiện diện của người khác trong hành lang, liền quay lại với ánh nhìn sắc bén, nhưng rồi nó cũng nhanh chóng dịu đi.
"Cô hẳn là gia sư mới, cô Barlow." Thiếu nữ có vẻ hơi ngạc nhiên, cô ta mỉm cười.
Eve mỉm cười đáp lại, cúi đầu: "Là tôi."
Thiếu nữ rời Allie, đi đến chỗ Eve đang đứng. Cô ta tự giới thiệu: "Lúc trước chúng ta không có cơ hội gặp nhau. Tôi là Marceline Moriarty. Chị gái của Allie. Tôi không ở trong thị trấn và chỉ mới trở về cách đây một giờ thôi."
Ông Eduard Moriarty có bao nhiêu người con thế? Eve tự hỏi.
Eve gật đầu: "Rất hân hạnh được gặp cô, cô Marceline. Tôi hy vọng cô đã có một chuyến trở về bình yên." Cô nói, một cách thật lịch sự.
"Chuyến đi rất tuyệt đấy. Cô đã từng đến Thung lũng Hollow chưa?" Marceline hỏi, nghe giọng cô ta thật ngọt ngào. Eve lắc đầu. Thung lũng Hollow cũng tương tự như thị trấn Skellington nếu xét về vẻ ngoài và sự giàu có của nó. Vẻ mặt ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của thiếu nữ, cô ta nhận xét: "Cô chưa đi thì đúng là lạ thật đấy. Chà, không bao giờ là quá muộn cả. Tôi hy vọng Allie cư xử tốt với cô nhỉ?"
"Ồ, đúng vậy." Eve trả lời, liếc nhìn cô bé không nhúc nhích khỏi chỗ mình đứng. "Thật vui khi được dạy dỗ và giúp đỡ cô bé học tập ạ. Cô bé là một đứa trẻ ngoan."
"Con bé quả là thế đấy." Marceline mỉm cười: "Dù gì thì con bé cũng là một thành viên của Moriarty. Chúng tôi đều có lối ứng xử tuyệt vời."
Mặc dù bề ngoài Eve vẫn tiếp tục mỉm cười nhưng cô không đồng ý với câu cuối cùng mà cô Marceline thốt ra.
Phải chăng thiếu nữ không sống ở đây nên không biết?
"Tôi phải đi ngay đây, cô Marceline, nếu không tôi có thể sẽ lỡ chuyến xe địa phương vào giờ này mất." Eve nói. Cô mừng khi thấy rằng, ngoài cô bé và quản gia, trong dinh thự này vẫn còn một người tỏ ra nhã nhặn.
Eve tìm chiếc ô mà buổi sáng cô đã đặt trên giá đỡ, không hiểu sao giờ đã mất tích. Mắt cô dáo dác tìm, thấy nó đang nằm trong tựa vào một góc tường.
[Truyện được dịch bởi Johanna, chính thức đăng tại wattpad.com và dembuon.vn]
Một người hầu nam đứng ở cửa thông báo với Eve: "Giá để ô chỉ dành cho các thành viên trong gia đình và khách. Không dành cho người hầu hay bất kỳ người nào khác làm việc cho gia đình Moriarty."
Có vẻ như từ ngày mai cô sẽ phải mang ô của mình vào trong dinh thự rồi, Eve nghĩ. Cô cầm chiếc ô lên và mỉm cười: "Tôi sẽ ghi nhớ điều này. Cảm ơn anh."
Người hầu hơi ngạc nhiên vì vẻ ngoài của Eve. Mặc dù anh ta đã chào đón khá nhiều phụ nữ ra vào dinh thự, nhưng người phụ nữ này có một điều gì đó thật đặc biệt, có lẽ là do cách cô khéo léo tự mình xoay sở.
Nhưng những suy nghĩ của anh ta dường như đã mang xui xẻo đến với Eve, cô vừa bước ra khỏi cửa ra vào và quay lại thì đầu chiếc ô đâm thẳng vào cánh cửa gỗ, làm mẻ một mảnh chạm khắc.
Cả Eve và người hầu đều trợn tròn mắt khi nhận thấy sự cố nhỏ mà cô vừa gây ra.
Ngay cả bé Allie đang đứng cùng chị gái Marceline của mình, cũng cứng đờ người khi nghe thấy tiếng va chạm mạnh trên cửa. Nụ cười dễ chịu trên môi Marceline tắt ngúm. Cánh cửa đó không chỉ được làm từ gỗ đỏ đen vô cùng đắt tiền được xây từ hai thế hệ trước, trước cả khi anh em cô ta sinh ra cơ. Nó còn được chạm khắc bởi một trong những thợ thủ công giỏi nhất hiện không còn trên cõi đời nữa.
Eve cười trừ: "Dinh thự này chắc hẳn rất cổ rồi nhỉ. Tôi nên đi thôi." Chân cô nhanh chóng di chuyển trước khi thêm một đồng bạc bị trừ vào lương tháng sau.
Bảo vệ quay lại nhìn cô Marceline như thể không biết phải làm gì trong khi cô ta nhìn chằm chằm vào lưng của cô gia sư mới đang vội vàng lao ra khỏi dinh thự. Cùng lúc đó, cô bé chạy về phòng mình.
Marceline quay gót đi qua các hành lang, vạt áo sau của cô ta vẫn quét đất.
Đôi mắt của thiếu nữ liếc trái phải, nhìn vào hành lang, rồi rẽ trái, cô bước vào phòng trà, bà Annalise ngồi trên chiếc ghế sang trọng chơi bài với em trai bà.
"Chào buổi tối, mẹ và cậu Charles. Con vừa từ Thung lũng Hollow trở về đây." Marceline ngọt ngào cười thông báo.
"Mừng con về, Marceline. Chuyến đi như thế nào? Có gì đáng kể không?" Bà Annalise hỏi, một người hầu đứng cạnh họ xáo bài trên tay rồi chia cho bà Annalise và Charles mỗi người một lá.
Marceline ngồi xuống chiếc ghế sang trọng còn trống. Cô ta nói:
"Hàng tá chuyện cơ. Nơi đó khiến con lóa cả mắt. Có những món trang trí đẹp mắt mà con may mắn được ngắm nhìn, nhưng chuyện không chỉ có vậy. Mẹ có biết con gái bà Hoult đã bỏ trốn cùng với người hầu của họ không?"
"Mẹ có nghe một chút. Bà Hoult thật bất hạnh và tội nghiệp." Bà Annalise đáp, rút ba lá bài mình đang cầm. "Đó là những gì sẽ xảy ra khi một gia đình không biết phân biệt người trên kẻ dưới, những kẻ hầu người hạ dưới quyền chúng ta."
"Chỉ là thời tiết ở đó tệ vô cùng. Nóng đến mức con cảm thấy da mình sắp bị bỏng ấy." Marceline nói. Lông mày cô ta chau lại, rồi cô quay sang nhìn người đàn ông: "Cậu Charles, sao cậu lại có mùi như gia cầm ấy?"