• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Eve muốn đi ngay, nếu bây giờ rời khỏi dinh thự thì cô sẽ có thể bắt được chuyến xe địa phương đi ngang qua thị trấn trong giờ này. Nhưng cô Marceline đã bắt đầu đi về phía cánh cửa đôi đóng kín.

Marceline giơ tay lên, một người hầu vội đến gần cửa và đẩy cửa ra cho hai cô.

Eve chưa bao giờ có cơ hội dạo quanh mọi nơi trong dinh thự. Khi lén nhìn vào căn phòng rộng lớn, cô nhận thấy những người hầu gái đang cố gắng trang trí cho nơi này lộng lẫy hơn. Có bốn chiếc đèn chùm lớn trong đại sảnh rộng lớn, tất cả đều được hạ xuống.

"Sinh nhật của mẹ sẽ là ngày trọng đại nhất. Hẳn mẹ sẽ hạnh phúc lắm khi nhìn thấy nó." Marceline mỉm cười, đôi mắt lấp lánh. "Lại đây, tôi sẽ cho cô xem những thứ khác."

Cô ta nhiệt tình nói.

Eve nhận ra mình đã lỡ chuyến xe ngựa địa phương của giờ này nên không phản đối. Thay vào đó, cô theo cô Marceline bước ra khỏi đại sảnh. Eve nhìn thấy bốn người đàn ông đang khiêng một chiếc hộp lớn. Người đàn ông đi phía trước có mái tóc đen và đôi mắt màu xanh ô liu pha chút đỏ.

"Chào buổi chiều, cô Marceline. Tôi đã có mặt như lời hứa." Người đàn ông tóc đen tươi cười.

"Gặp anh ở đây thật là tốt quá, Clayton." Mắt Marceline lóe lên một tia sáng, cô ta nhìn vào chiếc hộp, rồi nói. "Tôi hy vọng anh mang đúng món quà mà tôi muốn."

Người đàn ông tên Clayton bước tới trước mặt Marceline. Anh ta nắm lấy tay cô ta rồi hôn lên mu bàn tay. Khi ngẩng đầu lên, anh ta nói: "Đúng như cô yêu cầu, thậm chí trạng thái còn tốt hơn nhiều. Tôi đã nhờ người mang một hộp quà đến cho cô. Hy vọng cô sẽ hài lòng với nó."

"Ồ, đương nhiên rồi." Marceline đáp. Nụ cười của cô ta có thể làm bừng sáng cả không gian, lại có phần kiêu ngạo. "Anh không biết là tôi đánh giá cao sự nỗ lực của anh đến mức nào đâu, Clayton."

"Tôi có thể làm bất cứ điều gì, thưa cô. Mong muốn của cô là mệnh lệnh của tôi." Người đàn ông ma cà rồng trả lời.

Nói cách khác, số tiền mà ma cà rồng thuần chủng nắm giữ mới là mệnh lệnh và khiến mọi người thực hiện mệnh lệnh của họ.

Eve tự hỏi bên trong chiếc hộp có gì, nó có nặng không. Có vẻ như cô Marceline đã chuẩn bị một món quà để tặng bà Annalise tối nay. Cô không biết một gia sư như mình có cần mang quà không. Mà cho dù cô có mang thì cô cùng không chắc người phụ nữ đó sẽ dòm ngó đến.

Marceline bước đến gần và đặt tay lên mặt bên của chiếc hộp. Cô ta quay sang người đàn ông tên Clayton và nói:

"Clayton, tôi muốn từ giờ đến lúc tặng quà cho mẹ, anh sẽ luôn có mặt ở đây. Tôi không muốn người hầu gặp phải bất kỳ rủi ro nào, tôi muốn anh xử lý nó cẩn thận. Đó cũng là lý do anh được mời đến vũ hội."

"Được tham dự vũ hội do nhà Moriarty tổ chức là niềm vinh dự của tôi, thưa cô Marceline." Clayton đặt tay lên ngực.

Sau đó Marceline quay lại nhìn Eve và nói:

"Cô Barlow, có lẽ cô sẽ muộn đấy, vì cô phải về nhà rồi quay lại mà."

Eve chớp mắt, cuối cùng cô gật đầu:

"Vâng, cô nói đúng."

Cô vội cúi chào và bước đi khỏi đó.

Marceline và người đàn ông tên Clayton nhìn theo con người này. Người đàn ông hỏi:

"Cái thứ kinh tởm đứng cạnh cô là ai thế?"

"Chẳng phải ai quan trọng đâu, chỉ là một con người đang cố cư xử tử tế thôi." Marceline trả lời, mắt cô ta lại nhìn chiếc hộp với vẻ tò mò.

Người đàn ông tên Clayton chế giễu:

"Tất cả con người đều như vậy nhỉ? Luôn cố gắng giành được sự ưu ái từ một người phụ nữ tốt bụng như cô đây."

"Đương nhiên. Tôi không thể không thương hại những sinh vật thấp kém đó." Marceline lẩm bẩm. "Vài kẻ có thể giúp mình giải trí mà. Đồng ý chứ, anh Walker?"

"Chắc chắn là vậy." Anh ta gật đầu đồng ý.

Marceline háo hức tham gia vũ hội vì lúc ấy sẽ có rất nhiều điều đáng mong đợi. Đầu tiên là món quà đắt giá mà cô ta định tặng Annalise, thứ hai là đôi giày và chiếc váy mà Eve sẽ mặc tối nay. Cho dù cô gái này không mặc váy của cô ta mà mặc thứ gì đó trong từ quần áo nghèo nàn của mình, thì cô vẫn sẽ là kẻ nổi bật* nhất.

(*Nguyên văn là "stick out like a sore thumb": Nổi bật, không giống ai, kiểu như lập dị ấy)

Cô ra lệnh cho anh Clayton Walker:

"Bảo người của anh đưa nó vào trong. Đây là bất ngờ, tôi không muốn mọi người biết nó là gì trước khi tôi tiết lộ với họ. Và.." Cô ta rút một túi coin, thả nó vào tay anh ta. "Số tiền còn lại sẽ được thanh toán khi tôi tận mắt nhìn thấy nó."

"Rất sẵn lòng, thưa cô Marceline," Clayton đáp, rồi anh ta nói với người của mình. "Nghe cô ấy nói rồi chứ, mau đưa nó vào trong."

Bốn người đàn ông khiêng chiếc hộp đi khỏi đó, anh ta dẫn đầu.

Eve đã rời khỏi biệt thự. Cô đến trạm dừng xe ngựa địa phương, che chiếc ô màu tím và phải chờ ba mươi lăm phút mới có xe. Mặc dù nhiều xe ngựa cá nhân đi ngang nhưng cô không dám xin đi nhờ.

Cuối cùng cũng lên xe ngựa địa phương, Eve trở về nhà. Chiếc kim phút của chiếc đồng hồ bỏ túi cứ tiến về phía trước khiến cô càng phập phồng lo lắng. Moriarty là một gia đình nổi tiếng, những vị khách của họ cũng sẽ rất vĩ đại. Cô không biết buổi tối sẽ diễn ra như thế nào nếu cô không ngang hàng với những vị khách đó.

"Điều gì khiến cháu suy tư như vậy?" Dì Aubrey hỏi, bà nhận thấy Eve đang đứng ở bàn ăn với cốc nước trên tay. Cô cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Eve thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay lại nhìn vào mắt dì Aubrey, mỉm cười: "Cháu cảm thấy lo lắng ạ."

"Chuyện này hoàn toàn bình thường, Eve. Buổi vũ hội đầu tiên của bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào cũng luôn đan xen nhiều cảm xúc. Người thì háo hức, người thì lo lắng, người thì vui vẻ, có người đến chỉ để ăn và đôi khi là quan hệ tình dục." Người phụ nữ lớn tuổi nói, đôi mắt đầy kinh nghiệm nhìn Eve. "Điều ta muốn cháu làm là tận hưởng nó. Nó rất đáng nhớ và đáng giữ làm kỷ niệm. Biết đâu cháu có thể tìm thấy một quý ông làm bạn nhảy với cháu."

Eve tự hỏi liệu cô có thời gian để tận hưởng hay không, có thể bà Annalise sẽ ra lệnh cho cô chăm sóc Allie cũng không chừng.

"Nhớ những gì ta đã dạy cháu đấy. Nếu cảm thấy mình không bằng người trước mặt, nếu mình bị họ hạ thấp."

"Thì hãy nhìn thẳng vào mắt họ, họ sẽ không thể nhìn đi nơi khác." Eve trả lời, dì Aubrey gật đầu. Nhưng cả hai đều biết, nói bao giờ cũng dễ hơn làm, nhất là khi ở giữa vũ hội đông người. "Dì Aubrey, hôm nay dì có thể giúp cháu chuẩn bị được không?"

Người phụ nữ mỉm cười:

"Dù cháu không nhờ thì ta vẫn giúp cháu thôi. Bọn ta sẽ khiến cháu cùng đẳng cấp* với họ."

(*Nguyên văn: "Cut in the same cloth" nghĩa là ngang hàng, cùng đẳng cấp. Xem như hôm nay mình học được hai idiom trái nghĩa là: "Stick out like a sore thumb" và "cut in the same cloth")

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK