“Không nên buông lỏng, tiếp tục củng cố liên hệ với chân khí, kiên trì nửa giờ!” Đoạn Dự nói. Lâm Thiên tự nhiên là Đoạn Dự nói gì thì làm cái đó. Nửa giờ sau, hắn đã cảm thấy dễ dàng khống chế chân khí trong đan điền.
Đoạn Dự lại nói: “Trong Thái Âm phế kinh và Nhâm Mạch còn lưu lại một chút chân khí, bắt đầu từ thiểu thương thu nạp chân khí còn xót trong kinh mạch trở lại trong đan điền, rồi lại từ trong đan điền di chuyển qua Nhâm Mạch một vòng rồi trở vệ lại đan điền!” Chân khí còn lại trong kinh mạch là Đoạn Dự cố ý lưu lại để giúp Lâm Thiên quen với lộ tuyến vận hành chân khí! Lộ tuyến vận hành này Lâm Thiên rất rõ ràng, không, chính xác phải nói là Tiểu Linh rất rõ ràng. Dưới sự chỉ điểm không ngừng của Tiểu Linh, Lâm Thiên đã hữu kinh vô hiểm hoàn thành lần tu luyện đầu tiên của hắn!
Lâm Thiên mở mắt ra, đôi mắt hắn trông sáng ngời hơn trước rất nhiều.
“Tam ca, huynh đem chân khí lưu lại trong cơ thể của đệ, thì tu vi của huynh sẽ không bị suy yếu chứ?”
Đoạn Dự không để ý nói: “Ta bất quá là lưu lại bảy tám năm nội lực trong cơ thể của đệ mà thôi. Đối với gần trăm năm nội lực của ta mà nói thì chút nội lực đó không đáng kể. Hiện nay ta cũng ít đi lại trên giang hồ nên cơ hội động thủ cũng ít! Huống chi, cho dù có tổn thất chút ít nội lực đó, thì trên giang hồ hiện nay số người có thể đánh bại được ta vẫn không có mấy người. Nhị ca của đệ có thể tính là một người, nhưng nếu ta muốn chạy trốn thì nhị ca cũng không thể lưu ta lại được!”
Lâm Thiên gật đầu, đối với những lời này của Đoàn Dự hắn cũng thấy đúng. Người có Lăng ba vi bộ, Bắc Minh thần công, Lục mạch thần kiếm – ba tuyệt học này thì quả thật rất ít đối thủ!
Bỗng nhiên Đoàn Dự nghiêm túc nói: “Tứ đệ, Bắc Minh thần công có thể hấp thu nội lực của người khác. Nếu đệ hấp thu nội lực của ác nhân thì coi như là thay trời hành đạo, nhưng đệ không được dùng Bắc Minh thần công làm xằng làm bậy, nhiễu loạn giang hồ, nếu không tam ca ta sẽ rất hổ thẹn với thế nhân!”
“Tam ca yên tam đi, đệ biết chừng mực mà!” Lâm Thiên nói.
Đoàn Dự thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Đệ thân là thầy thuốc thì tâm luôn thiên lương, tự nhiên sẽ không làm ác. Có lẽ là ta quan tâm thái quá rồi!”
Lâm Thiên nói: “Tam ca, Lăng ba vi bộ đệ đã nhớ kĩ, nhưng sợ là có chút chưa thành thục, không bằng đệ diễn luyện một lần để huynh ở bên cạnh chỉ chỗ sai sót giùm đệ!” Mất 2 điểm giới lực, Tiểu Linh đã đem hình ảnh, thông tin của một ngàn cước bộ kia dung nhập vào đầu của Lâm Thiên rồi.
Đoàn Dự gật đầu nói: “Cũng tốt, ta cũng muốn biết đệ có phải thực sự là nhớ kỹ hết rồi không. Tam ca ta cũng phải mất một thời gian không ngắn mới học được toàn bộ!”
Trước mặt Đoàn Dự, Lâm Thiên bắt đầu diễn luyện bộ pháp Lăng ba vi bộ với nhiều cước bộ rất quái dị. Nhưng bản thân hắn vốn đã được giới lực cải tại qua, lại vừa được Đoàn Dự truyền cho tám năm nội lực cho nên hắn mới có thể thi triển được những động tác quái dị này. Đoạn Dự dùng tốc độ chậm lại để thi triển cũng mất năm sáu phút mới diễn luyện toàn bộ, nhưng Lâm Thiên lại mất gần nửa tiếng mới có thể hoàn thành. Mặc dù vật cũng đủ khiến Đoàn Dự hô to lên ‘thiên tài’ rồi.
“Tứ đệ, xem ra đệ đúng là trời sinh kỳ tài luyện võ, ta lần đầu tiên thi triển cũng chỉ có thể đi được một trăm bước, mà mỗi bước còn phải dừng lại tự hỏi một lúc. So với đệ, tam ca thật xấu hổ!”
Lâm Thiên thở hổn hển nói: “Tam ca, là do huynh dạy tốt thôi! Không biết đệ có sai sót chỗ nào không?”
“Bước thứ 367 và 732 có chút biến dạng, còn lại đều không sai biệt lắm. Luyện tập nhiều một chút sẽ thành thạo thôi!”
“Bước thứ 367 và 732 à!” Lâm Thiên cúi đầu suy tư một hồi, vừa nghĩ, quả nhiên là vậy, hai động tác đó tương đối quái dị, lúc nãy hắn cũng không có thể hoàn toàn thi triển được! Lâm Thiên ngẩng đầu lên nói: “Tam ca, đệ diễn lại một lần!”
Lần thứ hai diễn luyện, Lâm Thiên mất hai mươi phút, nhanh hơn lần đầu đúng mười phút!
Đoàn Dự vỗ tay cười nói: “Tứ đệ, ta có một dự cảm: trong tương lai đệ sẽ trở thành thiên hạ thánh y và thiên hạ tuyệt đỉnh cao thủ!”
Lâm Thiên mỉm cười nói: “Tam ca, huynh cũng đừng khen đệ nữa, làm đệ cũng có chút lâng lâng rồi đây!”
“Ha ha, tứ đệ, đêm đã khuya, ta cũng phải trở về rồi. Đệ nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng mai lại nhờ đệ xem giúp cho Vân nhi!” Đoàn Dự nói xong liền hướng bên ngoài phủ mà đi, theo sau là một đám không ít người.
Lâm Thiên không trở lại trong phòng ngủ mà đi vào mật thất, nếu hắn từ trong phòng ngủ trở lại hiện thực thì rất dễ bị người khác phát hiện hắn biến mất. Nhưng mà ở trong mật thất thì không sao, ở đây chỉ có một cửa ra vào, có quỷ mới biết có người ở trong hay không!
“Tiểu Linh, nội lực của ta nếu chuyển thành giới lực thì được bao nhiêu?” Sau khi đóng của mật thất, Lâm Thiên liền dùng ý niệm hỏi Tiểu Linh.
“Có thể chuyển hoá thành 200 điểm giới lực!” Tiểu Linh nhàn nhạt trả lời.
Lâm Thiên kinh ngạc không thôi: “Nhiều như vậy sao?”
“Chủ nhân, Đoàn Dự truyền cho người tám năm nội lực, tính ra cũng không ít đâu. Như Tiêu Bạch và Tả Vân Phi có phục dụng một ít thiên tài địa bảo mà bây giờ cũng chỉ có có hơn hai mươi năm công lực mà thôi. Tám năm nội lực của người đã tương đương hơn một phần ba nội lực của bọn họ rồi. Mà còn bởi nguyên nhân chuyển hoá ra giới lực bị tiêu hao mất một nửa nên chỉ còn có 200 điểm, nói cách khác là có thể còn nhiều hơn một chút!” Tiểu Linh giải thích rồi nói tiếp: “Chủ nhân, người có muốn chuyển hoá toàn bộ nội lực thành giới lực không?”
Lâm Thiên lắc đầu nói: “Không, chuyển hoá thành 20 điểm giới lực trước đi, còn lại thì cứ giữ đó.” Sở dĩ Lâm Thiên quyết định như vậy là do nghĩ tới một vấn đề: do Bắc Minh thần công có thể hấp thu nội lực người khác còn có điều kiện, nhưng trong trường hợp đặc biệt thì không nói, còn không chỉ có thể hấp thu nội lực của người có nội lực thấp hơn bản thân người thi triển mà thôi. Cho nên nếu chuyển hoá hoàn toàn nội lực thì hắn cũng chỉ như cái máy hút bụi không có năng lượng! Đổi 20 điểm giới lực cộng với số điểm giới lực vốn có hiện nay cũng miễn cưỡng đủ dùng, sau này nếu thiếu giới lực thì lại lấy nội lực mang ra đổi tiếp cũng không muộn!
“Được rồi, Tiểu Linh, nếu linh hồn của ta ly khai thế giới này thì nội lực trong thân thể hiện tại làm sao bảo tồn?”
“Nội lực này tạm thời sẽ do Tinh Giới thu nạp, mỗi lần chủ nhân đi vào sẽ tự động đưa lại vào cơ thể người! Đây chính là quy định lão chủ nhân thiết lập ra!” Tiểu Linh nói: “Chủ nhân, hiện thực có người gõ cửa, người nhanh trở lại!”
Lâm Thiên nói: “Được!”
Mười giây sau Lâm Thiên lại xuất hiện ở trung tâm Tinh Giới rồi đưa ý thức trở lại hiện thực. Cảm nhận được đau đớn ở lưng, Lâm Thiên nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ở trong Tinh Giới một thời gian, suýt chút nữa quên mất mình đang là người bệnh luôn!”
“Lão tứ, ngươi không xem buổi lễ sao?” Mấy người Tả Vân Phi vừa vào liền hỏi.
Lâm Thiên mỉm cười nói: “Đang nằm đây không tiện đi xem, sau này xem lại trên ti vi cũng được. Buổi lễ như thế nào? Lễ duyệt binh chắc rất đẹp hả?”
Nói tới đây, Lâm Thiên lại nhớ tới lễ quốc khánh mười năm trước. Lúc đó bố mẹ hắn vẫn còn sống, tuy rằng lễ duyệt binh đã được hắn xem gần như thuộc lòng nhưng hắn vẫn rất thích xem. Mà hiện tại, nghĩ tới, trong lòng Lâm Thiên lại cảm thấy nao nao.
“Đẹp! Rất đẹp! Ngoại trừ quá đông người thì tất cả đều tốt. Lão tứ ngươi không thấy tiếc đó chứ?” Tả Vân Phi cười nói.
“Qua thì cũng đã qua rồi, cùng lắm ta về xem lại trên internet cũng như nhau!” Trong lòng có chút thương cảm, nên Lâm Thiên cũng không hăng hái lắm, nhẹ giọng trả lời.
Nguỵ Phong nói: “Vốn định cùng nhau dạo chơi ở Bắc Kinh mấy ngày, nhưng gặp phải sự kiện hôm qua nên chúng ta sớm về Hải Thiên đi. Không biết đối phương còn có thêm hành động nào nữa không? Việc này cũng đã tạo ảnh hưởng quá lớn tại Bắc Kinh rồi!”
Lâm Thiên bỗng nghĩ tới một vấn đề: chính mình khiến cho hành động của đối phương thất bại, xem ra tương lại sẽ gặp không ít phiền phức đây! Nhíu nhíu mày một chút, nhưng Lâm Thiên thật ra cũng không có sợ hãi! Bản thân hắn tương lai nhất định sẽ trở thành một cường giả, cường giả chính thức có thể ngạo thị thiên hạ. Mà cường giả thì không sợ phiền toái! Trong lòng Lâm Thiên lúc này bỗng dâng lên vạn trượng hào khí, cỗ hào khí này nhất thời đem sự thương cảm trong lòng hắn quét sạch sẽ!
“Thương thế của ta đã tốt hơn nhiều rồi, hẳn là có thể bước đi được rồi!” Lâm Thiên nói. Sức sống tế bào của hắn mạnh hơn so với người thường không ít, hơn nữa hắn cũng đã ăn một viên Bạch Ngọc Hoàn, với lại mới để Tiểu Linh dùng một điểm giới lực điều trị nên vết thương của hắn đã gần như khỏi hẳn! Vừa nói, Lâm Thiên vừa xoay người ngồi dậy.
“Đừng làm ẩu chứ, bây giờ mới qua một ngày một đêm thì vết thương làm sao lành được!” Chu Dao vội la lên, đi nhanh tới đè Lâm Thiên nằm lại trên giường. Chu Dao không có võ công nên Lâm Thiên nhẹ khoát tay ngăn Chu Dao lại, khẽ cười nói: “Chu Dao, ta không có cậy mạnh đâu, nhưng chút vết thương nhỏ đó với lại có Bạch Ngọc Hoàn trợ giúp nên ta đã không sao rồi!”
Tiêu Bạch bước tới, bắt mạch cho Lâm Thiên. Một lúc sau, hắn gật đầu nói: “Lão tam nói không sai, hắn đã khoẻ lại rồi. Năng lực khôi phục của lão tam ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn. Mặc dù Bạch Ngọc Hoàn là thứ tốt nhưng cũng không có công hiệu mạnh như vậy!”
Lâm Thiên dĩ nhiên không thể nói hắn dùng giới lực để trị thương, cho nên đành phải chấp nhận lời Tiêu Bạch nói về khả năng hồi phục của hắn mạnh mẽ. “Như vậy cũng tốt, sau này nếu có bị thương mà dùng giới lực điều trị cũng không cần mượn cớ khác!”
“Lão tam, nói vậy thì vết thương trên cánh tay của ngươi cũng đã tốt hơn nhiều rồi phải không?” Tả Vân Phi hỏi.
“Hẳn là vậy!” Lâm Thiên vừa nói vừa gõ miếng băng gạc trên cánh ray ra. Quả nhiên vết thương đã lành rồi, chỉ còn chút vết mờ nhạt nhạt.
“Đúng là khả năng hồi phục biến thái! Lão tam, ngươi rất hợp làm anh hùng cứu mỹ nhân đó!” Tả Vân Phi hắc hắc cười nói. Lâm Thiên nhàn nhạt cười, không nói gì. Hắn tuy không sợ bị thương nhưng nếu không bị thương vẫn tốt hơn. Anh hùng cứu mỹ nhân! Nếu làm không tốt rất có thể mất mạng như chơi a! Giống như lần đấu súng vừa rồi, nếu như vòng phòng ngự của giới lực yếu hơn một chút, viên đạn hơi lệch vị trí một chút thôi là hắn đã đi gặp ông bà tổ tiên rồi!