Thạch Huyên Hiên khẽ khàng nói:
- Tiêu Bạch đã muốn né tránh ta nói chuyện với Thiên thì rõ ràng là không thích hợp cho ta nghe.
Lâm Thiên nói:
- Chuyện này này nên cho Huyên Hiên biết.
Lâm Thiên kể lại đối thoại với Tiêu Bạch.
Lâm Thiên nói xong Thạch Huyên Hiên im lặng thật lâu mới mở miệng nói:
- Thiên, nếu ta không đồng ý thì quá ích kỷ, nhưng mà...
Lâm Thiên hỏi:
- Nhưng sao?
Thạch Huyên Hiên khẽ nói:
- Nhưng sau này thiếu nữ xuất hiện trong cuộc sống Thiên sẽ không ít, Thiên không thể nhận nhiều người như vậy, Thiên không thể lo cho nhiều người không có Thiên thì hạnh phúc hoặc không?
Lâm Thiên bật cười nói:
- Huyên Hiên, nam nhân tốt nhiều vô vàn trên đời, ưu tú hơn ta cũng vô số kể. Sẽ có người cho họ hạnh phúc, ta có các nàng là đủ rồi. Về Mộ Dung Tuyết...
Thạch Huyên Hiên hỏi:
- Mộ Dung Tuyết là người cuối cùng được không?
Lâm Thiên nói:
- Ta đi Huyền Nữ cung xem trước đã, nếu sự việc không giống Tiêu Bạch nói, chúng ta có ngồi đâu nói nhiều cũng như không, ha ha.
Thạch Huyên Hiên nói:
- Thiên, để ta vào không gian Tinh Giới đi, ta không cùng Thiên đến Huyền Nữ cung. Ta vào không gian Tinh Giới gặp Dương Thi, Dương Tuyết, cũng để luyện hóa bạch hạc, chờ lúc tới Từ Hàng Tịnh Trai thì ta trở lại.
Lâm Thiên gật đầu nói:
- Cũng tốt, nếu ở bên ngoài Huyên Hiên luyện hóa bạch hạc sẽ mất mấy tháng, trong không gian Tinh Giới có Tiểu Linh hỗ trợ, chờ tới lễ mừng Từ Hàng Tịnh Trai ba ngàn năm chắc sử dụng bạch hạc được rồi.
Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên vào trong không gian Tinh Giới. Dương Thi, Dương Tuyết không tu luyện, thấy Lâm Thiên xuất hiện liền chạy tới.
Thạch Huyên Hiên hỏi Lâm Thiên:
- Thiên, có thể để chúng ta tâm sự riêng được không?
Lâm Thiên nói:
- A? Tâm sự riêng? Được được. Thi nhi, Tuyết nhi, nàng chính là Thạch Huyên Hiên, các người trò chuyện đi.
Lâm Thiên ra khỏi không gian Tinh Giới.
Bên ngoài, Lâm Thiên cười khổ nói:
- Tốt nhất đừng đánh nhau.
Lâm Thiên điều khiển pháp bảo Xí Ngầu bay hướng Huyền Nữ cung.
Gần một tiếng sau Lâm Thiên đã đến gần Huyền Nữ cung Đại Tuyết sơn. Huyền Nữ cung bây giờ khác với trước, khi đó Huyền Nữ cung phong phái khổ tu, hiện tại Huyền Nữ cung đã mở rộng cửa cổng. Mỗi ngày có khách tứ phương đến bái phỏng, vô cùng náo nhiệt.
Với thần niệm hiện tại của Lâm Thiên nếu thả ra hết thì nắm rõ mọi thứ trong phạm vi trăm dặm. Lâm Thiên thả ra thần niệm, thấy Tả Vân Phi, Nam Cung Uyển Nhi đang cùng cưỡi một con ngựa đi dạo cách năm mươi dặm. Mộ Dung Tuyết xuất hiện trong thần niệm của Lâm Thiên, không đi chung với Nam Cung Uyển Nhi, Tả Vân Phi mà một mình đứng trên đỉnh núi tuyết Huyền Nữ cung. Lâm Thiên cau mày, hắn cách Huyền Nữ cung khoảng hai mươi dặm nhưng bị núi chặn, Mộ Dung Tuyết không thấy hắn. Lâm Thiên không biết nếu gặp mặt Mộ Dung Tuyết sẽ nói cái gì.
- Mộ Dung ơi là Mộ Dung, ngươi có lẽ mình yêu phải người không nên yêu? Đã vậy tại sao còn nhớ mãi không quên? Tại sao...
Lâm Thiên rối rắm không biết nên nói cái gì thì bên Mộ Dung Tuyết đã lầu bầu nói nhỏ.
- Dao nhi là tỷ muội của ta, không nên có tình cảm này. Trời ơi xin cho ta biết phải làm sao để quên đi?
Nếu Lâm Thiên không có thần niệm cường đại thì chưa chắc nghe rõ ràng.
Lâm Thiên cười khổ một tiếng, lòng thầm mừng, cũng đau nhói. Mừng vì được thiếu nữ như Mộ Dung Tuyết thích, đau nhói là vì đau lòng nàng. Thiếu nữ như núi băng âm thầm động tình, người nàng thích là bạn trai của bạn tốt, lòng vô cùng tự trách rồi lại không thể quên. Lâm Thiên chỉ tưởng tượng đã cảm thấy rất khó chịu.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
- Chủ nhân, có thêm vài nữ nhân thì có sao? Ngày xưa lão chủ nhân có nhiều nữ nhân hơn chủ nhân nhiều.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Đừng nhắc lão chủ nhân của ngươi với ta, đó là thần, chủ nhân ta đây là người.
Giọng Lâm Thiên vang lên sau lưng Mộ Dung Tuyết:
- Mộ Dung!
Mộ Dung Tuyết đang nghĩ tới tâm sự cộng thêm tu vi Lâm Thiên cao hơn nàng nhiều, nên hắn tới sau lưng rồi mà Mộ Dung Tuyết chưa cảm giác được.
Mộ Dung Tuyết run rẩy, nàng đã nghe rất nhiều lần thanh âm này trong mơ. Mộ Dung Tuyết quay đầu lại, vẫn là biểu tình người sống không gần, ngăn cách người ngàn dặm.
Mộ Dung Tuyết thản nhiên hỏi:
- Lâm Thiên sao đến chỗ Huyền Nữ cung chúng ta? Nếu cung chủ biết Lâm Thiên đến chắc chắn rất vui vẻ.
Lâm Thiên nhìn thẳng mắt Mộ Dung Tuyết:
- Mộ Dung, Tiêu Bạch có nói với ta về Mộ Dung, ta cũng mới nghe được lời Mộ Dung nói. Ta không ngờ Mộ Dung thích ta.
Tim Mộ Dung Tuyết rớt cái bịch, không giữ nổi mặt nạ lạnh băng nước, lệ tràn mi.
- Lâm Thiên đến cười nhạo ta sao? Ta không cần ngươi tội nghiệp!
Lâm Thiên xúc động ôm chặt Mộ Dung Tuyết:
- Cô nương ngốc, sao ta cười nhạo nàng được? Ta cũng không tội nghiệp nàng. Mộ Dung có đồng ý trở thành nữ nhân của ta không?
Mộ Dung Tuyết bị lời của Lâm Thiên hù sợ quên chống cự, thật lâu sau mới vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay hắn. Nhưng lúc này sao Lâm Thiên có thể để Mộ Dung Tuyết thoát ra? Hai tay siết chặt như muốn vùi Mộ Dung Tuyết vào thân thể mình.
Lâm Thiên cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt Mộ Dung Tuyết:
- Mộ Dung có đồng ý không? Ta không chỉ có một mình Mộ Dung, nhưng ta sẽ yêu thương che chở nàng hết lòng.
Mộ Dung Tuyết lặng im giây lát, buồn bã hỏi:
- Ta không cần toàn bộ, chỉ cần một phần mười, một phần trăm của ngươi. Nhưng Dao nhi chịu cho sao?
Lâm Thiên khẽ thở dài:
- Trừ Dao nhi ra bây giờ ta còn ba nữ nhân khác. Mộ Dung hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu nàng không muốn thì ta không cưỡng ép.
Mộ Dung Tuyết không vùng vẫy nhưng lúc này Lâm Thiên buông nàng ra.
Mộ Dung Tuyết cứng ngắc nói:
- Ta muốn yên lặng một mình.
Lâm Thiên nhìn chăm chú vào Mộ Dung Tuyết:
- Được. Lại cho Mộ Dung một tin tức, Dao nhi là nữ thần chuyển thế, hiện giờ đã phi thăng Tiên giới, không biết khi nào ta mới gặp lại được Dao nhi.
Lâm Thiên rời xa Huyền Nữ cung hơn mười dặm, tiếp đó đi vào không gian Tinh Giới. Lâm Thiên không để Thạch Huyên Hiên, Dương Thi, Dương Tuyết biết, hắn nhanh chóng vào thế giới Tinh Giới. Lâm Thiên không chọn vào thế giới tu chân nào mà đi thế giới ma huyễn nơi hắn bị giết một lần duy nhất.
Vào thế giới đã từng chết cần rất nhiều giới lực, nhưng chút giới lực đó không là gì trong mắt Lâm Thiên. Địa điểm xuất hiện là ven đường cái ngoài thành Thiên Hương.
Lâm Thiên nhìn thành Thiên Hương gần đó, thầm cảm thán rằng: Lúc ấy hắn bị một thuật kinh lôi ma pháp thất giai nho nhỏ lấy mạng, bây giờ đã là siêu cường Xuất Khiếu Kỳ. Tuy trên thế giới này Lâm Thiên không là kẻ mạnh nhất nhưng cũng là siêu cường giả số một số hai.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Tiểu Linh, có thể thay đổi hình dạng giúp ta không?
Trên lôi đài, Tạp Nhĩ, Khải Đế, nhiều khán giả đều thấy xác Lâm Thiên thành tro tàn, nếu bây giờ hắn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt đám người Tạp Nhĩ, Khải Đế sẽ hù bọn họ ngất xỉu.
Giọng Tiểu Linh vang lên trong đầu Lâm Thiên:
- Chủ nhân, chỉ cần có giới lực thì dễ thôi. Lâm Thiên tưởng tượng hình ảnh muốn thay đổi đi.
Lâm Thiên tưởng tượng bộ dạng lão nhân, chiều cao giống hắn, tóc bạc, ánh mắt lạnh băng, mặc trường bào màu tím vàng, trên trường bào thêu rồng vàng năm móng giương nanh múa vuốt. Rồng vàng năm móng hay lão nhân đều cho người cảm giác uy nghiêm, loại uy nghiêm này còn hơn hoàng đế trên đời ba phần.
Hoàng đế trên đời chỉ nắm giữ đất trong thiên hạ, chút uy nghiêm đó thành lập trên quyền lợi làm vua. Trong đầu Lâm Thiên tưởng tượng ra lão nhân áo tím toát ra ngạo nghễ giẫm thiên địa dưới chân, so sánh thì biết ngay bên nào uy nghiêm càng đậm.
Tiểu Linh hỏi lại:
- Chủ nhân xác định là cái này sao?
Lâm Thiên nói:
- Ừm! Xác định.
Trước kia Lâm Thiên có nói với Tạp Nhĩ, Khải Đế rằng hắn có lão sư, hiện tại làm ra hình tượng này là dùng thân phận lão sư lấy lại công bằng cho đồ nhi đã chết. Vóc dáng không thay đổi, tóc, đường nét khuôn mặt biến đổi chút không quá khó khăn. Tóc Lâm Thiên dài ra, chỉ hai, ba giây đã ngang vai, sợi tóc đen giờ thành màu bạc.
Khuôn mặt Lâm Thiên thay đổi, trán có thêm vài nếp nhăn, sắc mặt vẫn hồng hào nhưng người nhìn tuyệt đối không cho rằng đây là khuôn mặt người trẻ tuổi, chỉ cho rằng người này tu luyện thành công.
Y phục càng dễ dàng, một bộ đồ không tốn vài duy giới lực.
Lâm Thiên lên tiếng:
- Tiểu Linh!
Thanh âm khàn khàn, trầm thấp khác xa với giọng Lâm Thiên. Lòng máy động, một mặt kính nước xuất hiện trước mắt Lâm Thiên, hắn nhìn lão nhân mặc áo tím vàng, khuôn mặt uy nghiêm, trong mắt lạnh lùng, Lâm Thiên vừa lòng gật gù.
Lâm Thiên ngự phong mà đi, rất nhanh vào thành Thiên Hương.
Học viện ma pháp Nặc Lan, Tạp Nhĩ, Khải Đế là học sinh lớp cao, thực lực của hai người mạnh hơn trước nhiều. Tạp Nhĩ là Kiếm Giả cao cấp, Khải Đế là Ma Đạo Sĩ cao cấp.
Danh Sách Chương: