Ngụy Phong vội chạy ra xem:
– Dữ dội, đập luôn thùng thiết.
Thùng thiết này như một mồi lửa, rất nhanh đủ loại thanh âm rớt xuống đất vang lên. Toàn bộ ký túc xá rộ tiếng la lối, cuối cùng ghét thành một câu chỉnh tề: Đả đảo quỷ Indonesia, nợ máu trả bằng máu!
Ngụy Phong hỏi:
– Lão tam, hé lộ một chút ngươi định làm gì được không?
Lâm Thiên cười cười, mắt lóe tia sáng lạnh:
– Chờ tới lúc ngươi sẽ biết. Lần này phải cho bọn họ bài học khó quên!
Lâm Thiên nói rồi lấy laptop ra lên mạng.
Ngụy Phong cho rằng Lâm Thiên chỉ muốn lướt web, gã lắc đầu trở nên trước bàn vi tính đấu mỏ trong BBS.
Lâm Thiên kết nối internet, vừa lướt mấy trang mạng chú ý tin tức mới nhất sự kiện Indonesia phản hoa, trong đầu thì trò chuyện với Tiểu Linh.
– Tiểu Linh, lập tức xâm nhập vào trang web công của chính phủ Indonesia, sửa trang đầu cho ta. A, treo một cái đầu lâu to rồi để lại câu nói bên trên là kẻ xúc phạm uy nghiêm Hoa Hạ ta, dù xa sẽ tru! Nhớ làm đầu lâu giống như thật, câu kia tô màu máu!
Tiểu Linh hưng phấn nói:
– Chủ nhân cứ giao cho ta!
Tiểu Linh rất thích thú chuyện như vậy.
Hiệu suất của Tiểu Linh rất cao, Lâm Thiên mới ra lệnh xong, sử dụng máy trung gian đăng nhập mạng công của chính phủ Indonesia thì xuất hiện trên màn hình vi tính là cái đầu lâu đáng sợ. Trong hai hốc mắt trống hoác là hai ngọn lửa rực cháy màu tím, miệng đầu lâu khép mở phát ra tiếng cười khủng bố. Bên trái đầu lâu có vài chữ to ‘kẻ xúc phạm uy nghiêm Hoa Hạ ta’, bên kia là bốn chữ đẫm máu ‘dù xa sẽ tru’. Trong bốn chữ toát ra sát khí khiếp người.
Ngụy Phong nghe đầu lâu phát ra thanh âm làm gã dựng đứng tóc gáy.
– Lão tam, đang xem phim kinh dị sao?
Ngụy Phong quay đầu lại hỏi:
– Ủa? Đây là...?
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Mạng công của chính phủ Indonesia.
Ngụy Phong nhìn Lâm Thiên chằm chằm:
– Lão tam, đây là ngươi làm? Không thể nào, mới có một, hai phút. Trong vòng một, hai phút bảo ngươi thành công xâm nhập mạng công của chính phủ Indonesia thì ta tạm tin, nhưng nữ nhân làm xong đầu lâu trong một lúc được. Bà nội nó, làm rất giống thật. Nếu nữ sinh mà thấy sợ là nửa đêm không dám đi vệ sinh, ha ha ha ha ha ha!
Ngụy Phong thích thú khen.
Vì sự kiện phản Hoa, bài Hoa nên rất nhiều người kéo tới mạng công của chính phủ Indonesia chửi người. Tin đầu lâu treo trên mạng công của chính phủ Indonesia trong phút chốc truyền khắp thế giới, trong các topic lớn đẩy hình chụp mạng công của chính phủ Indonesia lên trang đầu, bên dưới là vô số người để lại lời nhắn.
Trong BBS của đại học Hải Thiên cũng có topic tương tự.
Trong phòng nhóm Chu Dao.
Tần Kha tở sau lưng Chu Dao lên tiếng:
– Kẻ xúc phạm uy nghiêm Hoa Hạ ta, dù xa sẽ tru! Hay, nhưng có thể làm được tuy xa sẽ tru hay không là cả một vấn đề.
Trong lòng Chu Dao thầm nghĩ: là Nhạc Chấn Thiên làm sao? Với thực lực của hắn không khó làm được điều này.
Cùng lúc đó. Nam hải trong Bắc Kinh, văn phòng chủ tịch.
Bí thư Phong Chí Lăng ngẩng đầu lên nói:
– Chủ tịch, trang đầu web công của chính phủ Indonesia mới bị người sửa.
– A?
Chủ tịch quốc gia, Long Hoa liếc Phong Chí Lăng một cái rồi tiếp tục cúi đầu công tác. Mạng công của chính phủ Indonesia bị sửa không xem như việc lớn, dù mạng công của Lầu Năm Góc nước Mỹ bị sửa cũng chẳng có gì lạ.
Phong Chí Lăng tiếp tục bảo:
– Chủ tịch, bên trên có một câu: kẻ xúc phạm uy nghiêm Hoa Hạ ta, dù xa sẽ tru!
Long Hoa bị hấp dẫn, vào lúc này mà mạng công của chính phủ Indonesia bị sửa, để lại câu như vậy thì không bình thường.
– Đăng nhập mạng công của chính phủ Indonesia!
Vi tính trước mặt Long Hoa đang mở máy, gã sử dụng đương nhiên không phải loại bình thường bên ngoài bán, có thiết kết khả năng xử lý thông minh. Long Hoa mới nói xong trang web liền mở ra. Đầu lâu khủng bố, chữ to đỏ thắm đập vào mắt.
– Hình ảnh thật tinh tế!
Long Hoa tán thán:
– Phong cách này hơi quen.
Long Hoa cau mày, chợt trong đầu lóe qua cái tên: Lăng Thiên!
Long Hoa thầm nghĩ: Chẳng lẽ là tiên sinh cố vấn đặc biệt của chúng ta làm? Với năng lực của hắn làm chuyện này dễ như trở bàn tay.
Lúc trước Tiểu Linh có để lại cách liên lạc cho Long Hoa, lòng gã máy động.
Một tin tức thông qua cách liên lạc truyền ra ngoài.
– Lăng cố vấn, có chuyện muốn hỏi!
Bên Lâm Thiên, Tiểu Linh nhận được tin ngay.
Tiểu Linh hỏi:
– Chủ nhân, chủ tịch phát tin, có đón không?
Lâm Thiên trợn trắng mắt nói trong đầu:
– Nhảm, đương nhiên nhận.
Bên Long Hoa chủ tịch quốc gia, hình ảnh Lâm Thiên xuất hiện trên vi tính trước mặt Long Hoa.
Trên màn hình, Lâm Thiên ngồi trên ghế sa lon mỉm cười hỏi:
– Không biết chủ tịch tiên sinh tìm ta có chuyện gì?
– Lăng cố vấn có biết chuyện trang đầu mạng công của Indonesia không?
Lâm Thiên phất tay nói:
– Chủ tịch cứ hỏi thắng có phải là ta làm không thì được rồi. Đúng vậy, là ta làm, thấy được không?
Long Hoa dở khóc dở cười nói:
– Đẹp lắm, hình ảnh rất tinh xảo. Nhưng Lăng cố vấn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Lâm Thiên nghiêm túc nói:
– Chủ tịch, đất nước vẫn giữ thái độ chỉ khiển trách như mọi khi đối với chuyện này đúng không?
Long Hoa im lặng một lúc, nhẹ gật đầu.
Lâm Thiên trầm giọng nói:
– Ta không nhịn được. Nếu đất nước không ra tay thì ta sẽ tự làm, cho đến bây giờ báo cáo số người bên chúng ta chết đã lên tới hai trăm, con số này ít nhất giấu bớt một nửa. Mấy trăm đồng bào chết, nếu ta không làm chút gì thì buổi tối không ngủ yên được.
– Lăng cố vấn, đừng xúc động nhất thời!
Long Hoa nói:
– Hiện đang trong thời kỳ nhạy cảm
Lâm Thiên nhíu mày nói:
– Chủ tịch, có câu là người thiện bị ăn hiếp, chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần, ta không hy vọng còn có lần tiếp theo, nợ máu phải trả bằng máu. Chủ tịch, xin lỗi, lần này ta tùy hứng, có hậu quả gì thì ta chịu!
Lâm Thiên nói xong tắt liên lạc.
Phong Chí Lăng đến sau lưng Long Hoa, hỏi:
– Chủ tịch, giờ làm sao?
– Không làm gì, Lăng cố vấn của chúng ta là siêu cao thủ đại viên mãn thiên giai, không cần lo cho an toàn của hắn. Vụ bạo loạn Indonesia có bóng dáng nhiều quốc gia, để Lăng cố vấn ra tay cũng tốt, tránh cho về sau xảy ra chuyện tương tự ở nước khác.
Phong Chí Lăng hỏi:
– Chủ tịch, vậy còn ảnh hưởng?
Long Hoa cười nói:
– Ảnh hưởng? Ảnh hưởng gì? Với thực lực của Lăng cố vấn, trên mạng có ai bắt được điểm yếu của hắn? Không có chứng cứ thì để bộ ngoại giao tùy tiện xã giao với nước khác đi.
Phong Chí Lăng cũng cười:
– Không biết Lăng cố vấn sẽ chơi lớn cỡ nào, với tính cách của hắn e rằng chuyện không nhỏ.
Bên Lâm Thiên.
Lâm Thiên ra lệnh trong đầu:
– Tiểu Linh, xâm nhập hệ thống giao thông Jakarta, ta muốn giao thông Jakarta hoàn toàn tê liệt.
– Vâng thưa chủ nhân!
Trong trình tự của Tiểu Linh không cấm tổn thương nhân loại, điều duy nhất Tiểu Linh cần làm là phục tòng mệnh lệnh của Lâm Thiên.
Hôm nay là ngày đen tối cho Jakarta.
Hệ thống giao thông trong phút chốc hoàn toàn tê liệt, trong vòng một phút hơn ngàn vụ tai nạn xe cộ. Toàn Jakarta hỗn loạn, người chết trong tai nạn xe cộ không dưới năm trăm, người bị thương nhiều không đếm xuể. Tình hình này được báo lên ngay. Nhìn cảnh tượng trong tin tức thì Lâm Thiên cũng giật nảy mình, tuy hắn biết sẽ có hậu quả đó nhưng khi nó thật sự xảy ra vẫn làm hắn không kiềm được tự hỏi lòng làm như vậy có đúng không?
Trong người Indonesia chắc chắn có người tốt, trong số họ sẽ có người chết vào cuộc hỗn loạn này. Nhưng nỗi băn khoăn đó chỉ hiện lên trong một giây.
Lâm Thiên cười lạnh:
– Khi các bạo đồ Indonesia giết chết đồng bào của ta thì không cần biết có phải là người tốt không, đây là hành động báo thù, không thể nhân từ!
Trước kia người chết trong tay Lâm Thiên không đếm xuể, hắn chưa bao giờ vỗ ngực bảo mình là người tốt. Người tốt sẽ không làm ra chuyện điên cuồng như vậy, Lâm Thiên thì làm được.
[Hệ thống giao thông Jakarta của Indonesia bị hacker xâm nhập, giao thông hỗn loạn, tới bây giờ con số người chết đã đến ngàn người.]
Khi bài post như thế chuyển tới các topic thì các tiếng khen vang lên.
Ngụy Phong cười to bảo:
– Ha ha ha! Lão tam, mau nhìn kìa. Indonesia bị hacker xâm nhập, giao thông hỗn loạn, cả ngàn người chết!
– Mợ, sướng bỏ bu. Nhưng hacker kia hiền thật, nếu xâm nhập vào đường sắt ngầm thì không chỉ ngàn người chết mà là mấy vạn! Sướng nhất là trong ngàn người chết không có người của chúng ta, sướng ơi là sướng! Mợ, bạo đồ Indonesia làm người của chúng ta không dám ra đường, chẳng ngờ nhờ vậy mà né qua giao thông hỗn loạn lần này.
Lâm Thiên mỉm cười, trong nhiều người thương vong không có người nước mình đương nhiên không chỉ vì nguyên nhân này. Tiểu Linh khống chế xuất sắc, tuy giao thông tê liệt chỉ trong khoảnh khắc nhưng cụ thể bị tê liệt ở đầu thì nằm trong vòng Tiểu Linh kiểm soát. Địa điểm xảy ra sự cố cách xa khu người nước Lâm Thiên cư ngụ, cộng thêm Tiểu Linh từ camera trên các con đường biết ai đi qua đoạn đường nào, nên mới hoàn mỹ làm được không có người nước mình chết trong sự cố, thậm chí không người bị thương.
Jakarta.
Một quan quân Indonesia mặc quân phục rống to:
– Chết tiệt, chắc chắn là hacker Trung Quốc làm! Hết sức điều tra cho ta, nếu không tra ra thì các ngươi về nhà ăn phân đi! Máu của người Indonesia không thể chảy uổng, ta cảm thấy nên khiến bạo loạn mãnh liệt hơn nữa!
Một người ngồi bên cạnh vị quan quân Indonesia do dự nói:
– Tướng quân, nếu làm vậy e rằng lần sau giao thông tê liệt sẽ không đơn giản như vậy. Xe lửa, máy bay, tàu điện ngầm, nếu những cái này bị biến cố thì tổn thất cực kỳ to lớn.
Quan quân hít sâu, nói:
– Trước tiên điều tra ra hacker kia, tìm ra hắn rồi ta muốn ném hắn đến Ấn Độ Dương cho cá mập ăn!
Màn hình to chợt chớp lóe, không lâu sau một con chuột gạo khổng lồ xuất hiện trên màn hình.
Con chuột gạo nói tiếng Anh:
– Tướng quân các hạ muốn tìm ta? Không cần phiền phức vậy, ta tự ra đây.
Quan quân lạnh lùng hỏi:
– Ngươi là ai? Ngươi làm vậy là tập kích khủng bố, khiêu khích nghiêm trọng đến toàn thể Indonesia. Người của các ngươi cứ nói hòa bình với chúng ta, đây là hòa bình của các ngươi sao?
Con chuột gạo nói:
– Xin lỗi tướng quân các hạ, ta lệ thuộc vào tổ chức căn cứ, chỉ vì gai mắt người Indonesia làm những chuyện đó nên ra tay vì chính nghĩa và công lý!
Con chuột gạo là hình tượng Lâm Thiên kêu Tiểu Linh biến ra. Quan quân kia gài Lâm Thiên, hy vọng hắn sẽ lỡ miệng nói hắn là ‘người nước mình’. Nhưng Lâm Thiên không ngu, hắn đổ chuyện này lên đầu tổ chức căn cứ.
Quan quân hừ lạnh một tiếng:
– Các hạ đến có chuyện gì?
Quan quân đang câu giờ để nhân viên kỹ thuật bên cạnh tỏa định vị trí của Lâm Thiên, nhưng với trình độ của Tiểu Linh thì sao đối phương tỏa định được? Đối phương bị hướng dẫn tìm đến một căn cứ bí ẩn của tổ chức.
Con chuột gạo nói:
– Tướng quân các hạ, ta có mấy yêu cầu nhỏ hy vọng tướng quân các hạ sẽ đồng ý.
Con chuột gạo nói xong nhếch miệng lắc mông rất buồn cười, nhưng quan quân Indonesia không cười nổi.
– Nói!
– Thứ nhất, lập tức ngăn đám bạo đồ Indonesia tổn thương người của chúng ta. Con người ta yêu thích hòa bình, gai mắt chuyện như thế. Thứ hai, chính phủ Indonesia công khai xin lỗi người chúng ta, bồi thường mọi tổn thất. Thứ ba, không có. Đó, ta nhân từ biết bao, chỉ nêu hai yêu cầu đơn giản.
Quan quân tức giận quát:
– Vớ vẩn, chúng ta không bao giờ đồng ý yêu cầu như thế!
Trên màn hình, vẻ mặt con chuột gạo trở nên nghiêm túc nói:
– Tướng quân các hạ, thật ra không phải ta bàn điều kiện với tướng quân các hạ mà đang ra lệnh. Nếu không chấp nhận hai điều này thì trong vòng sáu tiếng ta sẽ tê liệt toàn bộ hệ thống giao thông của Indonesia, trong vòng hai mươi bốn tiếng phá hủy tất cả những thứ liên quan đến vi tính. Tiền những người Indonesia gửi trong ngân hàng nước ngoài thì ta sẽ miễn phí hỗ trợ chuyển vào tài khoản các quỹ từ thiện quốc tế, xem như làm thiện tích đức giùm các người. Phải rồi, có lẽ tướng quân các hạ không tin ta có năng lực đó, hay để ta chứng thực xem sao. Tướng quân các hạ có một tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ đúng không? Bên trong nhiều tiền thật, cỡ một ngàn vạn USD, tại hạ giúp tướng quân các hạ chuyển đi một ít vậy.
Ba giây sau.
Con chuột gạo cười nói:
– Tướng quân các hạ, đã chuyển tiền xong, tướng quân các hạ có thể điều tra xem.
Quan quân xanh mặt kiểm tra, lát sau mặt trắng bệch như già đi mười tuổi. Ngàn vạn USD, gã mất hơn nửa đời người tích trữ giờ tay trắng.
Tướng quân rít hai chữ qua kẽ răng:
– Ngươi –Giỏi!
– Đa tạ tướng quân các hạ đã khen.
Con chuột gạo phẩy ta, một điếu thuốc xuất hiện trong tay, miệng ngậm thuốc lá, nó nói:
– Tướng quân các hạ hãy mau quyết định đi, ta đây bận rộn, Tiểu Lạp Đăng còn hẹn ta đánh bài.