Làn gió thơm thổi qua, bên tai Lâm Thiên nghe giọng Chu Dao dịu dàng vang lên:
– Nhàn nhã quá nhỉ, đại cao thủ.
Lâm Thiên mở to mắt, khẽ cười nói:
– Nàng biết sao?
Chu Dao liếc Lâm Thiên:
– Ngươi cũng nói là một tiểu cố vấn, hỏi sao ta không biết?
Lâm Thiên nhẹ giọng nói:
– Ta có thể làm tiểu cố vấn là vì ta có chút tài năng nho nhỏ về mặt này.
Chu Dao lắc cánh tay Lâm Thiên, nũng nịu vòi vĩnh:
– Tiểu Lâm Tử, ngươi phải dạy ta!
Nhiều người nhìn lén bên này rớt tròng mắt.
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Ta không rành kỹ thuật hacker chút nào, ta nói tài năng đây là năng lực đặc biệt.
Chu Dao chu môi nhỏ giọng hỏi:
– Công năng đặc dị sao? Là công năng đặc dị điều khiển máy tính?
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Coi như đi, nhớ đừng nói ra.
Chu Dao liên tục gật đầu, nàng biết nếu nói ra tin tức này thì Lâm Thiên sẽ gặp rắc rối to.
Lúc này lão sư đi vào, là một giáo sư già đeo mắt kính, dạy tư tưởng Mã Liệt chán nhất. Với tiết thế này thì đa số trẻ ngoan thích học trong đại học Hải Thiên có hơn phân nửa lo làm việc riêng, nhiều người trốn học. Trước kia Lâm Thiên thường cúp cua nhưng bây giờ có Chu Dao làm bạn, hắn không cúp học tiết này nữa.
– Dao nhi, tại sao nàng không tập võ? Chẳng lẽ gia tộc các người không cho Dao nhi công pháp nào sao?
Lâm Thiên lấy làm lạ hỏi:
– Phụ thân của nàng ít nhất cũng cỡ tu vi hậu kỳ địa giai.
Chu Dao buồn bã nói:
– Không phải, nếu ta có thể tập võ có lẽ sẽ có địa vị cao hơn chút trong gia tộc, nhưng ta trời sinh không cách nào tập võ!
Mấy tỷ muội của Chu Dao như Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi, Tần Kha đều biết võ công, chỉ có nàng là không. Nói Chu Dao không hâm mộ là không thể nào, nhưng từ nhỏ nàng đã bị khẳng định là không thể tập võ!
Không thể tập võ, thiên phú kinh thương cũng không có. Từ lúc Chu Dao ngày càng xinh đẹp thì bị gia tộc xem là tiền cược liên nhân với gia tộc khác.
Lâm Thiên nắm chặt bàn tay Chu Dao, cảm giác tay nhỏ lạnh lẽo.
Lâm Thiên thầm nghĩ trong đầu:
– Tiểu Linh, mau kiểm tra thân thể Dao nhi xem!
Tiểu Linh trả lời:
– Chủ nhân, Tiểu Linh từng quét hình tầng thấp nhưng không phát hiện có tật bệnh gì, hoàn toàn giống người bình thường. Quét hình sâu cần tốn nhiều năng lượng, đại khái khoảng một trăm duy giới lực.
– Tra!
Lâm Thiên nói:
– Dao nhi, để ta kiểm tra thân thể của nàng xem.
Một dòng nước ấm từ bàn tay Lâm Thiên nắm tay Chu Dao chạy thẳng vào người nàng, nhanh chóng khuếch tán toàn thân. Chu Dao cảm giác toàn thân thoải mái suýt rên ra tiếng, may mà nàng còn nhớ đang trong phòng học nên cố nhịn, không thì người ta sẽ nghi ngờ Lâm Thiên táy máy tay chân với Chu Dao trong phòng học.
Từng phút quá đi, trái tim Lâm Thiên từ từ chìm xuống. Năng lực cường đại như Tiểu Linh mà phải mất thời gian lâu như vậy, chỉ sợ tình huống rất là nghiêm trọng.
Thấy Lâm Thiên cau mày, trái tim Chu Dao treo cao:
– Tiểu Lâm Tử, ta... Điều tra được gì chưa?
Lâm Thiên ngăn Chu Dao lại:
– Dao nhi chờ chút!
Hơn mười phút sau giọng Tiểu Linh mới vang lên, Lâm Thiên nghe ra trong thanh âm chất chứa mệt mỏi.
– Chủ nhân, tiêu hao giới lực vượt qua dự tính, đạt đến bốn trăm duy. Được một tin tốt và tin xấu, chủ nhân muốn nghe tin nào trước?
Lâm Thiên trầm giọng nói trong óc:
– Tin tức xấu!
Tiểu Linh trả lời:
– Tin tức xấu là trong người Chu Dao thật sự có vấn đề, nếu bỏ mặc sẽ chỉ sống được nửa năm. Sau nửa năm Chu Dao sẽ hương tiêu ngọc vẫn!
Tay Lâm Thiên run rẩy. Chu Dao đang nắm tay với Lâm Thiên nên nhận ra ngay, thấy sắc mặt của hắn khó xem thì trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lâm Thiên hít sâu một hơi, ở trong đầu hỏi:
– Còn tin tốt là gì?
– Tin tốt là người Chu Dao có Thiên Âm Thần mạch, tuy rằng không thích hợp tu luyện nội công thế tục nhưng là thể chất tuyệt hảo để tu tiên. Nếu tu tập công pháp thuộc tính hàn thì tiến cảnh hơn người khác gấp mười, thậm chí trên trăm lần. Nhưng Thiên Âm Thần mạch sẽ bộc phát năng lượng âm tính cường đại, dù Chu Dao có tu tập công pháp thuộc tính hàn chưa chắc chịu đựng nổi Thiên Âm Thần mạch bộc phát ra.
Tiểu Linh nói:
– Thiên Âm Thần mạch của Chu Dao là kiểu ẩn tính nên ta mất thời gian rất lâu mới điều tra ra.
Lâm Thiên nói:
– Tiểu Linh, đừng nói với ta là Tiểu Linh không có cách giải quyết!
– Nếu trong vòng nửa năm chủ nhân học thành công pháp lão chủ nhân để lại thì có thể trợ giúp được Chu Dao ngăn cản Thiên Âm Thần mạch bạo phát. Nhưng trước đó Chu Dao phải học được công pháp tu chân thuộc tính hàn đã.
Lâm Thiên nhẹ nhàng thở ra, nửa năm tuy rằng không dài nhưng hắn có tự tin sẽ đến trình độ học được công pháp. Chu Dao cần công pháp thuộc tính hàn thì nếu không thấy trên Trái Đất có thể vào Tinh Giới sưu tầm.
Lâm Thiên siết chặt tay Chu Dao:
– Dao nhi, thân thể của nàng không sao, thật sự. Sau này chúng ta còn có thể làm đôi thần tiên quyến lữ!
Mắt Chu Dao ngấn lệ nói:
– Không, Tiểu Lâm Tử nhất định đang lừa ta, nhìn bộ dạng của ngươi thì chắc chắn thân thể của ta có vấn đề!
Lâm Thiên thầm thở dài:
– Dao nhi, đúng là có chút xíu vấn đề nhưng cho ta nửa năm đi, chắc chắn ta sẽ giải quyết giúp nàng. Khi ấy Dao nhi có thể tu luyện võ công, có lẽ còn lợi hại hơn cả Mộ Dung Tuyết.
– Thật không? Ta không cần lợi hại hơn Mộ Dung, ta... Ta chỉ muốn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể làm bạn với ngươi lâu một chút là tốt rồi.
Nói đến câu cuối giọng Chu Dao nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, nếu Lâm Thiên không có thính lực siêu nhạy thì không nghe được. Vì đã nghe thấy nên lòng Lâm Thiên tràn ngập ấm áp và ngọt ngào. Nói thật ra cho đến nay Lâm Thiên không khẳng định được mình có yêu Chu Dao không, nhưng bây giờ hắn quyết định rồi, mặc kệ ra sao hắn phải bảo vệ thiếu nữ bên cạnh mình thật tốt.
Nữ hài tử khi đã yêu ai thì trái tim hoàn toàn trao trọn cho người ta, tâm tình Lâm Thiên hơi thay đổi tất nhiên Chu Dao cảm ứng được ngay, nỗi lòng nàng căng thẳng lập tức bình tĩnh lại.
Chu Dao nói khẽ bên tai Lâm Thiên:
– Tiểu Lâm Tử, chút nữa chúng ta đi thăm Tiểu Song được không? Tiểu Song không thấy đường, thật tội nghiệp.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:
– Được, thật ra con mắt Tiểu Song không bị hư, có lẽ ta sẽ chữa lành được.
Chu Dao kích động hỏi, hơi lớn tiếng:
– Tiểu... Tiểu Lâm Tử, ngươi nói thật không?
Nhiều người xung quanh nghe được chữ Tiểu Lâm Tử, cười ồ lên. Giáo sư già trên bục giảng tạm ngừng dạy.
Giáo sư già gõ bàn:
– Hai vị bạn học kia, các ngươi làm ơn nghiêm chỉnh trong tiết học một chút!
Chu Dao hờn dỗi lườm Lâm Thiên:
– Lỗi tại ngươi!
Lâm Thiên bất đắc dĩ bĩu môi, không phải hắn nói lời đó, hơn nữa ba chữ ‘Tiểu Lâm Tử’ chắc chắn truyền khắp vườn trường, nói cho cùng hắn mới là người bị hại.
Nhưng trời đất bao la vợ là lớn nhất, Lâm Thiên không muốn cãi với Chu Dao vấn đề lỗi tại ai. Dù sao xưng hô ‘Tiểu Lâm Tử’ đã đồn ra rồi, miễn không gọi ngay trước mặt Lâm Thiên, hắn không quan tâm. Nếu kêu trước mặt Lâm Thiên thì hắn sẽ cho đối phương ăn chút đau khổ!
Dao nhi xưng hô như thế là hai người thân mật, Lâm Thiên không chịu được bị người khác cũng gọi biệt danh đó.
Hai người nhỏ giọng thì thầm trong khi môn học kết thúc. Hai người dẹp tập vở đi ra cửa trường, Lâm Thiên lấy xe chở Chu Dao đi cô nhi viện Tam Vân.
Chu Dao hờn dỗi hừ mũi:
– Tiểu Lâm Tử mua xe mà không nói cho ta biết!
Lâm Thiên cười nói:
– Chẳng qua là mua chiếc xe, không phải việc lớn gì, ha ha.
Chu Dao nhún mũi:
– Đó là đối với nhà giàu như Tiểu Lâm Tử, còn như ta thì mua xe là việc lớn.
– Dao nhi có muốn ta mua chiếc xe cho nàng không? Chịu không?
Chu Dao cười nói:
– Thôi thôi, ta đi ra ngoài có Tiểu Lâm Tử làm tài xế được rồi, ta không thèm tự mình lái.
Lâm Thiên trợn trắng mắt, hắn biết ngay Chu Dao sẽ trả lời như vậy.
Tình hình giao thông tốt đẹp, tốc độ xe khá nhanh. Lâm Thiên, Chu Dao rất nhanh đến cô nhi viện Tam Vân. Cô nhi viện sửa sang lại nhưng không thay đổi quá nhiều, dù sao cô nhi viện mới đang trong đà xây dựng, ước chừng nửa năm là hoàn công, khi đó bọn nhỏ trong cô nhi viện sẽ có nhà mới.
Vì là ban ngày nên trong sân cô nhi viện có nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa, thấy Lâm Thiên dừng xe đều nhìn sang. Đám nhỏ trông thấy Chu Dao thì vừa chạy tới vừa luôn mồm kêu: Chu Dao tỷ tỷ, Chu Dao tỷ tỷ.
Lâm Thiên gãi mũi, lẩm bẩm:
– Sao không ai gọi Lâm Thiên ca ca?
Chu Dao nghe được Lâm Thiên nói nhỏ, buồn cười khúc khích.
Giọng Tiểu Song trong trẻo vang lên:
– Là Lâm Thiên ca ca, Chu Dao tỷ tỷ đến sao?
Mắt Tiểu Song không thấy đường nên không chơi chung với các bạn nhỏ mà ngồi trên xích đu dưới gốc cây hòe già phơi nắng. Lâm Thiên, Chu Dao phát bao kẹo trái cây to cho bọn nhỏ, sau đó đi hướng Tiểu Song.
Lâm Thiên xoa đầu Tiểu Song:
– Tiểu Song, ca ca và Chu Dao tỷ tỷ đến thăm bé đây.
Tiểu Song trông cực kỳ đáng yêu, như búp bê sứ, đáng tiếc ông trời không cho cô bé có đôi mắt to sáng tỏ.
Tiểu Song ngửa đầu nói:
– Lâm Thiên ca ca, Chu Dao tỷ tỷ, Tiểu Song rất vui vẻ!
Đôi mắt kia không có tiêu cự.
Chu Dao nhìn đôi mắt dù sáng nhưng vô thần, lòng rất khó chịu.
Chu Dao kéo tay Lâm Thiên.
Lâm Thiên cười nói với Chu Dao:
– Yên tâm, ta sẽ xem cho Tiểu Song.
Lâm Thiên ngồi xổm xuống nói:
– Tiểu Song, Chu Dao tỷ tỷ rất xinh đẹp, Tiểu Song có muốn xem không?
Tiểu Song buồn bã nói:
– Muốn! Nhưng Tiểu Song không thấy được.
Lâm Thiên dịu dàng nói:
– Lần trước ca ca có nói đợt sau khi đến sẽ chữa mắt cho Tiểu Song, còn nhớ không?
Tiểu Song gật đầu lia:
– Nhớ! Đêm hôm đó Tiểu Song không ngủ ngon giấc! Nhưng Lâm Thiên ca ca thật sự có thể chữa lành mắt cho Tiểu Song sao?
Lâm Thiên cười mắng:
– Như thế nào? Nghi ngờ Lâm Thiên ca ca của Tiểu Song sao? Ca ca sẽ chữa mắt cho Tiểu Song ngay, đừng nhúc nhích!
Bàn tay phải của Lâm Thiên che mắt Tiểu Song.
Tiểu Linh lên tiếng trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, mắt của Tiểu Song không bị tật quá nặng, chỉ có thần kinh thị giác bị tổn hại, tốn mấy duy giới lực là sẽ chữa khỏi.
Lâm Thiên nói:
– Ừm! Chữa đi, đặt thời gian dài chút, mười phút đi.
Nếu chữa lành mắt Tiểu Song ngay lập tức sẽ khiến người rất ngạc nhiên.
Tiểu Song rất ngoan mặc cho Lâm Thiên đặt tay lên mắt mình, không nhúc nhích chút nào. Thời gian chậm rãi trôi, Chu Dao đứng bên cạnh lòng nóng như lửa đốt nhưng không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu Lâm Thiên chữa tị cho Tiểu Song.
Lâm Thiên cười trấn an Chu Dao:
– Dao nhi, không sao đâu, Tiểu Song chỉ bị tật nhẹ, ta dùng nội tình chữa một lúc liền lành.
Chu Dao nhẹ gật đầu nhưng lòng vẫn hơi căng thẳng, mười phút không dài nhưng với nàng thì cực kỳ lâu. Lâm Thiên rút tay ra, mắt Tiểu Song vẫn khép.
Lâm Thiên nói:
– Tiểu Song, hãy từ từ mở mắt ra, nhớ kỹ, từ từ thôi, đừng nhanh quá.
Tiểu Song chưa từng thấy ánh mặt trời, bỗng chốc chịu tia sáng quá mạnh kích thích thì không tốt, nhưng vấn đề không lớn. Vì Lâm Thiên chữa giúp Tiểu Song thuận tiện cường hóa một chút, hiện tại con mắt cô bé khỏe mạnh còn hơn người bình thường.
Lòng Tiểu Song căng thẳng hơi hí mắt, một tia sáng chui vào con ngươi khiến cô bé kích động đứng bật dậy.
Tiểu Song hét to:
– Chu Dao tỷ tỷ, ta nhìn thấy, ta trông thấy ánh sáng!
Nước mắt chảy xuống, Tiểu Song chậm rãi mở bừng mắt ra.
Đó là đôi mắt xinh đẹp biết bao, trong suốt không chút tạp chất. Tinh thần Lâm Thiên rung động.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Tiểu nha đầu này khi lớn lên sẽ là một đại mỹ nhân.
Đương nhiên Lâm Thiên sẽ không có ý đồ xấu xa gì với đứa trẻ mới năm, sáu tuổi.
Chu Dao kích động hỏi:
– Tiểu Song có thấy tỷ tỷ không?
Tiểu Song mỉm cười ngọt ngào:
– Thấy! Chu Dao tỷ tỷ thật là xinh đẹp, Lâm Thiên ca ca cũng rất đẹp trai!
Lâm Thiên thầm nghĩ: Rất đẹp trai? Tiểu nha đầu này miệng ngọt thật.
Lâm Thiên tự biết sức mình, mặt mũi của hắn nếu mặc đồ đẹp phụ trợ sẽ rất đẹp trai, bây giờ hắn chỉ mặc đồ thường ngày.
Chu Dao vươn hai ngón tay ra hỏi:
– Tiểu Song, đây là mấy?
Viện trưởng già có dạy chút tri thức cho đám nhóc Tiểu Song, dĩ nhiên chúng biết số đơn giản.
Tiểu Song trả lời:
– Chu Dao tỷ tỷ, viện trưởng gia gia bọn họ nói hai ngón tay là hai!
Chu Dao kích động bế bổng Tiểu Song lên:
– Tốt quá rồi Tiểu Song, nếu viện trưởng gia gia biết sẽ vui mừng hết sức!
– Viện trưởng gia gia không ở đây, sáng sớm viện trưởng gia gia đã ra ngoài làm việc. Sau này chúng ta có nhà mới, viện trưởng gia gia bảo là Lâm Thiên ca ca giúp chúng ta!
Tiểu Song trong trẻo nói:
– Cảm ơn Lâm Thiên ca ca!