Lâm Thiên giết nhẫn giả cuối cùng trừ Sơn Bản Thái Dương ra:
– Các ngươi không nên chạy đến mảnh đất Trung Hoa giương oai, càng không nên chọc trên đầu Lâm Thiên ta!
Mắt Sơn Bản Thái Dương lóe tia tuyệt vọng, tuy bây giờ còn mấy tay súng của Vương Hạo không ra tay nhưng đã bị hù ngây người, làm sao đánh lại Lâm Thiên?
Sơn Bản Thái Dương nói:
– Lâm Thiên quân, ngươi rất mạnh, rất mạnh, nhưng ngươi không giết ta được!
Sơn Bản Thái Dương đảo ngược đao võ sĩ đâm vào bụng mình, miệng phun máu.
Sơn Bản Thái Dương quỳ xuống:
– Đại đế quốc Nhật Bản... Cộng vinh... Vạn...
Chữ tuế không phun ra Sơn Bản Thái Dương đã ngã xuống đất tắt thở, đôi mắt kia trợn to nhìn hướng Vương Hạo, Lâm Uy.
Vương Hạo sợ muốn tè trong quần, đũng quần ướt nhẹp:
– A! Bắn súng, mau bắn!
Đoàng đoàng đoàng!
Viên đạn súng ngắn không ngừng bay ra, Lâm Thiên tùy ý vung mấy đường đao võ sĩ, viên đạn bị hất ngược về. Mấy tên bắn súng trán trúng đạn gục xuống.
Nguyên đại sảnh người của phe Vương Hạo chỉ còn lại gã và Lâm Uy. Tuy Chu Dao sợ máu nhưng nàng càng sợ Lâm Thiên bị thương nên luôn trợn to mắt nhìn. Lúc đánh nhau tốc độ hai bên quá nhanh, bằng vào ánh mắt của Chu Dao không nhìn được gì. Khi Chu Dao nhìn rõ ràng thì thắng thua hai bên đã phân, người Lâm Thiên không dính một giọt máu, đối phương chết xếp lớp.
– Vương Hạo, Lâm Uy, các ngươi không nên dây vào ta!
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Bằng vào các ngươi không có tư cách chọc vào ta. Tự sát đi, ta vốn định lăng trì các ngươi nhưng Dao nhi ở đây vì vậy xem như các ngươi may mắn.
Lâm Uy, Vương Hạo liếc nhau, thấy hãi hùng trong mắt đối phương.
Lâm Uy đột nhiên quỳ xuống liên tục dập đầu hướng Lâm Thiên:
– Lâm Thiên, nghĩ tình mọi người cùng họ Lâm mà tha cho ta một lần, tha ta một lần đi! Phải rồi, ta còn nợ ngươi hai trăm triệu USD, nếu ngươi giết ta thì không lấy được!
Vương Hạo sợ hãi ướt quần nhưng không quỳ lạy như Lâm Uy mà uy hiếp:
– Lâm Thiên, ngươi thả ta ra, không thì phụ thân của ta sẽ tìm ngươi tính sổ, ngươi sẽ gặp rắc rối to!
Lời uy hiếp này nhìn thật là yếu ớt. Người dám đụng vào xã hội đen đẳng cấp thế giới như tổ Sơn Khẩu, sợ Thiên Hổ bang nho nhỏ nhà ngươi sao?
Lâm Thiên phớt lờ Vương Hạo, cười lạnh nói với Lâm Uy đang dập đầu:
– Biết không? Thật ra chúng ta là anh em họ. Phụ thân của ngươi là đệ đệ ruột của phụ thân ta.
Lâm Uy ngước đầu, reo lên:
– A, chúng ta là người một nhà. Vậy thì ngươi càng nên tha cho ta!
– Đúng rồi, người một nhà. Nhưng tại sao là người nhà mà phụ thân của ngươi lại dồn phụ thân ta vào chỗ chết? Ngôi báu tộc trưởng hấp dẫn người vậy sao? Biết không? Bắt đầu từ năm chín tuổi thì ta mồ côi, mấy năm này ta làm sao sống tiếp, đại thiếu gia Lâm gia nhà ngươi không bao giờ tưởng tượng được!
Lâm Thiên lớn tiếng mắng:
– Ngươi rất muốn lệnh bài tộc trưởng phải không? Cho ngươi biết, thứ kia nằm trên tay của ta, hiện tại ngươi hãy trả lại nợ nần cho phụ thân của mình đi!
Đao võ sĩ nhanh như tia chớp từ ngực xuyên thủng ra sau lưng Lâm Uy.
Nhìn lại Vương Hạo, Lâm Thiên trợn tròn mắt. Cái tên kia sợ đến xỉu.
– Xỉu mới tốt, bớt đau khổ.
Chân phải Lâm Thiên đá mặt đất, một thanh đao võ sĩ đóng đinh Vương Hạo xỉu ở góc tường dán dính vách.
Cả đại sảnh tràn ngập mùi máu tanh.
Lâm Thiên giải trừ lồng chụp phòng hộ của Chu Dao, mang nàng nhanh chóng ra khỏi đại sảnh.
Lâm Thiên nắm tay Chu Dao, khẽ hỏi:
– Dao nhi có cho rằng ta quá máu me, bạo lực không?
Chu Dao dựa vào ngực Lâm Thiên, nói:
– Sao có thể? Tiểu Lâm Tử toàn giết kẻ đáng chết, ta cũng không phải thiếu nữ bình thường chưa thấy sự đời. Sinh ra trong thế gia, thấy nhiều trường hợp giết chóc.
Lâm Thiên thở phào, nếu Chu Dao bởi vì điều này mà nảy lên cảm xúc sợ hãi hắn thì Lâm Thiên không biết nên nói cái gì.
Lâm Thiên nói:
– Đi, chúng ta mau rời khỏi đây, nơi này là ổ cướp!
Lâm Thiên ra lệnh thầm cho Tiểu Linh:
– Tiểu Linh, lập tức thu thập chứng cứ phạm tội của Thiên Hổ bang, truyền một phần tư liệu cho Nhạc Chấn Thiên, một phần cho Long Hạo Hải. Thành viên bình thường để Nhạc Chấn Thiên đối phó, mấy cao thủ trong Thiên Hổ bang thì để Long Hạo Hải giải quyết, hiện tại ta không muốn giết người!
Nguyên thành phố Hải Thiên vì một câu mệnh lệnh của Lâm Thiên mà dậy sóng. Khi chứng cứ phạm tội nộp lên, trong đó dính dáng đến tổ Sơn Khẩu Nhật Bản, Nhạc Chấn Thiên và Long Hạo Hải hết sức chú trọng. Nhạc Chấn Thiên lập tức lên danh sách bắt người, Long Hạo Hải thì báo cáo tình huống lên trên. Một vài cao thủ Long tổ trong thành phố Hải Thiên hành động, nhanh chóng tìm mấy cao thủ Thiên Hổ bang và bắt giữ.
Nhưng không tìm ra Vương Lôi Bá, phụ thân của Vương Hạo, bang chủ Thiên Hổ bang. Dường như Vương Lôi Bá sớm nhận được tin tức bỏ trốn rồi. Khi Lâm Thiên nhận được tin này thì cau mày, để một con rắn độc ở chỗ tối thì không hay. Lâm Thiên đưa Chu Dao về trường học, hắn gọi điện thoại cho Long Hạo Hải.
Giọng Long Hạo Hải phát ra từ ống loa:
– Lăng cố vấn đại nhân, tìm tiểu nhân có chuyện gì?
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Lần này Dao nhi bị bắt, ta không hy vọng lại xảy ra chuyện tương tự. Ngươi có cách đúng không?
Long Hạo Hải cười khổ nói:
– Lăng lão đại, ta chỉ là một tiểu nhân vật. Được rồi, để ta báo cáo lên trên giúp ngươi, xem thử cấp trên có sắp xếp hai bảo tiêu cho Chu Dao không.
– Ừm, không có gì thì cúp đây!
Lâm Thiên nói xong cúp máy.
Đầu dây bên kia, Long Hạo Hải buồn bực nói:
– Chết tiệt, Lâm lão đại có cần tiếc chữ như vàng vậy không? Nói nhiều một câu sẽ chết sao?
Lâm Thiên cùng Chu Dao ăn tối xong lại đi dạo trong trường với nàng. Đi một hồi đã đến ven hồ thu thủy, hai người ngồi xuống ghế gỗ.
– Tiểu Lâm Tử, ta không sao, thật sự.
Chu Dao tựa đầu lên vai Lâm Thiên, nói:
– Chỉ có lúc bắt đầu là bị hù sợ, khi Tiểu Lâm Tử xuất hiện là ta không sợ nữa. Võ công của Tiểu Lâm Tử thật giỏi, hình như lợi hại hơn Mộ Dung nhiều.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Lúc trước Mộ Dung Tuyết là hậu kỳ địa giai, nay ta đã là tiền kỳ thiên giai nên dĩ nhiên lợi hại hơn Mộ Dung Tuyết một chút. Nhưng hiện tại Mộ Dung Tuyết vào Huyền Nữ phái, có công pháp tốt để tu luyện, có lẽ trong thời gian ngắn tu vi của nàng tăng lên tới thiên giai.
Chu Dao tò mò hỏi:
– Trần Minh, thiên giai lợi hại đến cỡ nào?
Lâm Thiên giải thích rằng:
– Một người tiền kỳ nhân giai có thể một mình đánh bại mười nam nhân vạm vỡ. Một người hậu kỳ nhân giai đánh bại ba người tiền kỳ. Một người tiền kỳ địa giai có thể đánh bại năm người hậu kỳ nhân giai. Một người hậu kỳ địa giai có thể đánh bại ba người tiền kỳ địa giai. Một người tiền kỳ thiên giai có thể đánh bại năm người hậu kỳ địa giai.
Chu Dao âm thầm đếm, lầu bầu:
– Tức là một mình Tiểu Lâm Tử có thể đánh bại hai ngàn hai trăm hai mươi lăm nam nhân cao to? Cái này khoa trương quá vậy?
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Không khoa trương chút nào, hơn nữa số liệu đó còn là bảo thủ. Thực lực của ta mạnh hơn sơ giai thiên giai bình thường một chút, nếu chỉ đối phó người bình thường thì đừng nói hơn hai ngàn người, dù là hai vạn người cũng hoàn toàn không thành vấn đề, người bình thường không cách nào chống lại được! Đương nhiên nếu bọn họ cầm súng thì khó đối phó hơn một chút, nhưng ta có thể đánh du kích, có thể tiêu hao chết mấy vạn người.
Lâm Thiên biết thuấn phát ma pháp, ma lực cơ hồ vô cùng vô tận. Một con hỏa long lục giai bay ra có thể tiêu diệt mấy trăm, hàng ngàn người. Ma pháp lục giai đối với Lâm Thiên bây giờ đã đến mức liên tục phát ra. Thả mấy chục, trăm con hỏa long, lực lượng đó cực kỳ mạnh, tiêu diệt mấy vạn người thường dễ như chơi.
Đây là điểm mạnh của Ma Pháp Sư, bọn họ có năng lực nhanh chóng giết người bình thường. Một Võ Giả thiên giai dù đứng yên cho người giết thì vạn người lao lên cũng sẽ mệt gần chết.
Chu Dao nói:
– Tiểu Lâm Tử, ta lại nằm mơ, vẫn là nằm mơ thấy làm nữ thần. Nhưng cảm giác không được tốt lắm, dường như nữ thần cũng không vui vẻ.
Lâm Thiên sửng sốt, trầm giọng hỏi:
– Giấc mơ giống nhau sao? Hình tượng nữ thần có giống nhau không?
Chu Dao hỏi lại:
– Giống y, sao vậy Tiểu Lâm Tử?
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Không có gì, chỉ hơi tò mò, tại sao mấy lần đều mơ cùng một giấc mộng?
– Ta cũng tò mò, mấy ngày nay đã mơ ba, bốn lần.
Chu Dao lầu bầu:
– Thật kỳ lạ. Người ta nói ngày nhớ đêm mộng, nhưng ban ngày ta không xem thứ gì liên quan đến nữ thần.
– Tiểu Linh, chuyện này là sao?
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
– Mấy lần mơ cùng một cảnh tượng, điều này không quá bình thường, hơn nữa nhân vật chính trong mơ giống y nhau,còn cảm nhận được tâm tình nhân vật.
Tiểu Linh do dự một chút mới lên tiếng:
– Chủ nhân bình tĩnh chút đã, có một khả năng thé này. Có lẽ Chu Dao là nữ thần nào đó chuyển thế, vì địa điểm chuyển thế đến Trái Đất là không gian bị phong ấn, linh khí không cao không đủ để chống đỡ thần hồn thức tỉnh nhưng sẽ ảnh hưởng giấc mơ.
Lâm Thiên lặng im, hắn nhìn Chu Dao tựa trên vai mình cười ngọt ngào.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ Dao nhi thật sự là nữ thần nào đó chuyển thế? Nếu thần hồn thức tỉnh vậy linh hồn của Dao nhi thì sao? Tan biến hay dung hợp? Cho dù là dung hợp thì ý thức của Dao nhi chiếm vị trí chủ đạo hay sao? Khi ấy Dao nhi có còn là Dao nhi không?
Hàng loạt vấn đề làm Lâm Thiên nhức cái đầu.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, có lẽ tình huống không phải như vậy.
Lâm Thiên nói:
– Khi ngươi cảm thấy sự việc tệ hại thì thật ra nó càng tệ hơn tưởng tượng.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân dù gì cũng không thể thay đổi được gì, hết thảy chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Lâm Thiên nói:
– Tuy Tiểu Linh nói câu này nghe không lọt tai nhưng sự thật đúng là vậy, ta không thể thay đổi cái gì.
Lâm Thiên ôm chặt Chu Dao vào lòng:
– Dao nhi, nếu có ngày nàng đột nhiên phát hiện mình thật ra là thần linh thì nàng còn yêu ta không?
Chu Dao nhẹ nhàng hôn Lâm Thiên một cái:
– Tiểu Lâm Tử nói bậy bạ gì vậy? Ta chỉ nằm mơ, ta không phải thần linh gì, cũng không muốn làm thần. Dù ta có thành thần linh cũng sẽ ở bên cạnh Tiểu Lâm Tử!
Lâm Thiên nhìn chăm chú vào mắt Chu Dao:
– Nếu nàng thật sự thành thần linh muốn rời khỏi ta thì ta sẽ không trách Dao nhi.
Lâm Thiên hét to:
– Ui da, mưu sát chồng!
Chu Dao rút về tay nhéo eo Lâm Thiên:
– Hừ hừ, Tiểu Lâm Tử còn dám nói linh tinh nữa không?
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Rồi rồi, không nói lung tung nữa, không nói.
Lâm Thiên đưa Chu Dao đến phòng ngủ, hắn cũng trở về phòng mình. Trong phòng ngủ, Ngụy Phong cô đơn một mình lướt web.
Lâm Thiên cười tủm tỉm hỏi:
– Lão Ngụy, một mình trốn ở đây xem phim heo hả?
Ngụy Phong thở dài:
– Lão tam, tiểu Bạch đi rồi, lão tứ cũng đi. Tiểu tử nhà ngươi thường hay ở bên ngoài không về phòng, phòng ngủ chúng ta thật lạnh lẽo.
Lâm Thiên vỗ vai Ngụy Phong, cười nói:
– Làm nam nhân phải chịu được cô đơn. Tưởng tượng lão tứ sống như người rừng trên đảo hoang, nghĩ đến tiểu Bạch cả ngày đối mặt vách tường vùi đầu tu luyện, có phải là thấy thoải mái hơn nhiều không?
Ngụy Phong lắc đầu.
Lâm Thiên nói:
– Lão Ngụy, nếu muốn nội công tâm pháp này nọ thì ta sẽ đưa cho ngay bây giờ, nhưng không gian trưởng thành sẽ rất ít. Nếu lão Ngụy muốn công pháp tu chân vậy chờ thêm một lúc, ta còn thiếu chút xíu thực lực nữa mới làm ra công pháp tu chân, ha ha.
Ngụy Phong nói:
– Vậy ta sẽ chờ. Lão tứ, tiểu Bạch đều tu chân, nếu ta chỉ luyện nội công thì mãi mãi không theo kịp bước chân của họ.
Đêm nay hiếm khi Lâm Thiên không vào không gian Tinh Giới, hắn cùng Ngụy Phong trò chuyện nhảm nhí, mãi đến khuya mới ngủ.
Hôm sau trời đổ mưa, nhiệt độ không khí giảm nhiều. Chu Dao gửi tin nhắn qua điện thoại: Tiểu Lâm Tử, giảm nhiệt độ rồi, nhớ mặc thêm áo đừng để bị cảm.
Lâm Thiên đọc tin nhắn, buồn cười. Một cao thủ thiên giai muốn bị cảm cũng khó.
Lâm Thiên lập tức nhắn tin lại: Dao nhi cũng vậy, mặc thêm mấy bộ đồ đi, bên ngoài vừa mưa vừa gió. Hôm nay Dao nhi hãy ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, dù sao thế giới này sắp biến thiên, có vài thứ học cũng vô dụng.
[Có ai như Tiểu Lâm Tử không? Còn khuyên ta đừng đi học! Biến thiên? Biến cái gì?]