– Cái gì? Lầu Năm Góc bó tay với tiểu tử kia?
– Đúng vậy, thủ lĩnh các hạ, Lầu Năm Góc vứt bỏ chúng ta!
Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Indonesia sắc mặt âm trầm nói:
– Ta cảm thấy bọn họ muốn chúng ta thử xem sư tử đực ngủ hay đã tỉnh lại.
Tô Lạc Đê hít sâu, nói:
– Chuẩn bị nói chuyện trên TV!
Bí thư trưởng của Tô Lạc Đê hét thất thanh:
– Thủ lĩnh các hạ, người định...? Chúng ta thật sự phải nhận thua với hacker kia sao?
– Nếu không thì làm sao bây giờ? Ta có thể xuống đài nhưng gia sản Indonesia không thể thua trắng trong tay của ta!
Ánh mắt Tô Lạc Đê kiên quyết nói:
– Chúng ta làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn vậy phải trả giá đắt vì nó. Sự thật chứng minh sư tử Trung Quốc đã tỉnh. Các vị cũng hiểu rõ sức mạnh nước ta cỡ nào, thua xa Trung Quốc, nếu thật sự đấu chờ khi nước mất nhà tan, chúng ta có chết hết cũng không mặt mũi nào gặp các bậc tiền bối.
Rất nhanh chuẩn bị xong lên sóng truyền hình.
Tô Lạc Đê nói:
– Hôm nay ta xuất hiện tại nơi này với sự xin lỗi vô cùng chân thành. Bởi vì nước ta xử lý không thích đáng khiến tổng cộng hai trăm bảy mươi lăm người Hoa lìa đời. Ta vô cùng xin lỗi, thật xin lỗi!
Tô Lạc Đê cúi gập người:
– Gia đình của toàn bộ người tử nạn, những người Hoa đã bị thương trong lần bạo loạn này sẽ nhận được bồi thường. Bồi thường không cứu được người chết nhưng là tấm lòng xin lỗi của chính phủ chúng ta, kính xin hãy nhận lấy! Ta đại biểu chính phủ Indonesia xin hứa tại đây về sau tuyệt đối không xảy ra chuyện tương tự nữa, người Hoa sẽ được đối xử công bằng trong Indonesia!
Nói chuyện ngắn gọn nhưng gây ra chấn động lớn. Người Hoa trong biên cảnh Indonesia và các nước khác hò reo nức lòng. Bọn họ cho rằng sự kiện lần này là kết quả chính phủ xử lý, có một tổ quốc cứng rắn phía sau chống đỡ, hôm nay bọn họ tha hương mà thanh âm nặng ký hơn nhiều.
Trong nước thì ồn ào sôi sục, nhiều người đốt pháo. Quốc gia ‘ủy mị’ nhiều năm rốt cuộc có một lần hãnh diện, sao không ăn mừng rình rang được?
Trong phòng ngủ nhóm Lâm Thiên.
– Ha ha ha! Sướng, sướng bỏ mợ. Indonesia khỉ bị một cao thủ hacker buộc đến mức để thủ lĩnh đứng ra nhận lỗi tặng quà xin lỗi!
Ngụy Phong cười to bảo:
– Lão tam, đi, chúng ta ra ngoài uống mấy ly chúc mừng!
Lâm Thiên nhìn thời gian trên vi tính:
– Lão Ngụy, đã chín giờ tối rồi.
Ngụy Phong nói:
– Dẹp đi, đừng nói mới có chín giờ, dù mười hai giờ thì chúng ta cũng ra ngoài chúc mừng một phen! Đại thúc gác cổng dưới đó chắc sẽ cho chúng ta ra ngoài, trước kia đại thúc là quân nhân, hi hi, sẽ hiểu tình của chúng ta.
Lâm Thiên đóng nắp laptop, đứng lên nói:
– Vậy được, đúng là nên chúc mừng một phen. Đáng tiếc có hai chúng ta thì không vui lắm.
Ngụy Phong đỏ mặt nói:
– Lão tam không biết gọi điện kêu Chu Dao sao? Gọi luôn Tần Kha, vậy là được bốn người.
Lâm Thiên nhìn chằm chằm mắt Ngụy Phong, cười gian hỏi:
– Lão Ngụy, sao ta thấy ngươi chủ yếu là muốn kêu Tần Kha. Nói đi, phát triển với nàng thế nào rồi?
Ngụy Phong thúc hối:
– Mợ, lải nhải khỉ gì, mau đi nhanh, đi chậm thì ta bảo đảm hôm nay không giành được ghế!
Người muốn đi ra ngoài chúc mừng không chỉ có Lâm Thiên và Ngụy Phong. Đại học Hải Thiên có nhiều học sinh, chỉ cần một phần mười ra ngoài đủ lấp đầy tất cả quán gần đây.
Lâm Thiên gọi điện cho nhóm Chu Dao, tất nhiên nàng và Tần Kha đồng ý ngay. Bốn người gặp nhau ở cổng trường kéo đi quán ăn xung quanh.
– Chết tiệt, tổ cha nó! Tiệm nào cũng đầy người là sao?
Liên tục đi năm quán ăn toàn nhận kết quả giống nhau, trên đường cái có nhiều người cũng tìm chỗ giống nhóm Lâm Thiên.
Lâm Thiên đề nghị:
– Chúng ta mua đồ rồi đi biệt thự của ta chúc mừng?
Chu Dao hỏi:
– Tiểu Lâm Tử, chúng ta không về phòng sao? Lỡ tra phòng ngủ biết làm sao?
Lâm Thiên nhún vai:
– Yên tâm, các lão sư cũng sẽ tụ tập với nhau chúc mừng, rảnh đâu đi kiểm tra phòng? Ta dám bảo đảm đêm nay rất nhiều người qua đêm bên ngoài. Cho dù kiểm tra phòng thì sao? Cũng không phải lần đầu tiên, ha ha ha ha ha ha!
Chu Dao lườm Lâm Thiên:
– Ngươi nghĩ ta và Tần tỷ thường đêm không về phòng giống ngươi sao?
Tần Kha kéo tay Chu Dao:
– Dao muội, đêm nay đi chỗ Lâm Thiên chúc mừng đi, sợ là bên ngoài tiệm ăn không có phòng trống.
Tần Kha đã đồng ý thì Chu Dao không phản đối nữa. Lâm Thiên đi lái xe ra ngoài, bốn người mua bia, đống đồ ăn xuất phát tới biệt thự của Lâm Thiên.
Lâm Thiên lái xe, Tần Kha ngồi ở ghế lái phụ. Tần Kha, Ngụy Phong ngồi ghế sau. Tu vi của Lâm Thiên đã đến đại viên mãn thiên giai, nhắm mắt lại cũng nắm rõ mọi thứ xung quanh như lòng bàn tay. Phản ứng của Ngụy Phong và Tần Kha làm Lâm Thiên cười thầm trong bụng.
– Hi hi, cái tên lão Ngụy này có lẽ sẽ thành công hái đóa hoa tươi Tần Kha.
Buổi tối ít xe, Lâm Thiên lái siêu nhanh, không lâu sau đã tới biệt thự hắn mua. Bốn người chuyển đồ xuống, mở nhạc to tiếng, cùng ca hát, uống rượu.
Ngụy Phong đưa rượu to cho Lâm Thiên, hét lớn:
– Nào, hôm nay là ngày lành, rất hãnh diện! Chu Dao, nàng và Tần Kha uống ly nhỏ được rồi. Lão tam, chúng ta cạn từng bình đi!
Lâm Thiên búng tay bật nắp bình rót nửa ly cho Chu Dao, Ngụy Phong rót nửa ly cho Tần Kha.
– Nào, cạn, vì tổ quốc cường đại!
Tửu lượng của Ngụy Phong rất tốt, tu vi của Lâm Thiên thâm sâu, uống rượu như uống nước, một bình rượu rất nhanh rỗng.
Ngụy Phong nói:
– Tiếc rằng lão tứ, tiểu Bạch, Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi không có đây, không thì tám người sẽ càng náo nhiệt hơn.
Bốn người không ngừng uống rượu, trò chuyện. Ngụy Phong say dần. Tửu lượng của Chu Dao kém, đã say ngã trên sofa. Tửu lượng của Tần Kha giỏi hơn Chu Dao lại có nội công, dù uống nhiều nhưng nàng chỉ ngà ngà say.
Chu Dao đẩy Chu Dao nằm trên sofa:
– Dao muội, chúng ta trở về biệt thự của ta nghỉ ngơi.
Nhưng Chu Dao đã say khướt, nàng bị Tần Kha đẩy miệng khẽ hừ nhưng không dậy nổi.
Lâm Thiên lên tiếng:
– Tối nay mọi người ở chỗ của ta đi Tần Kha, dù sao có nhiều phòng.
Tần Kha lắc đầu đứng lên:
– Khỏi, ta đi về ngủ.
Tần Kha nhìn Chu Dao, nhíu mày nói:
– Lâm Thiên, đêm nay Dao muội ngủ ở chỗ ngươi, đừng có lợi dụng ăn bớt nàng.
Lâm Thiên trợn trắng mắt:
– Làm ơn đi, nếu ta muốn thì Dao nhi sẽ phản đối sao? Ta có cần thừa dịp lợi dụng không? Thật tình.
Tần Kha ngẫm lại thấy cũng đúng, theo nàng hiểu biết Chu Dao thì Lâm Thiên nêu yêu cầu một cái, dù Chu Dao không hiểu nhưng sẽ không từ chối.
Ngụy Phong đứng dậy:
– Tần Kha, để ta đưa nàng về.
Lâm Thiên mỉm cười hỏi:
– Lão Ngụy còn tỉnh táo không? Có chắc đưa người về nhà được?
Ngụy Phong vỗ ngực lớn tiếng nói:
– Lão tam, chút men rượu này không đủ làm ta say, lần sau chúng ta uống tới bến!
Dường như quan hệ của Ngụy Phong và Tần Kha mấy hôm nay tiến triển rất lớn, nên nàng gật đầu không từ chối gã đưa về.
Chờ Tần Kha và Ngụy Phong đi ra cửa, Lâm Thiên đứng bên cửa hét to:
– Này Tần Kha, nhà nàng chắc còn chỗ trống? Để lão Ngụy ngủ ở chỗ của nàng đi, chúc ngủ ngon!
Không đợi Ngụy Phong và Tần Kha trả lời Lâm Thiên đã đóng cửa lại.
– Cô nam quả nữ lại uống nhiều rượu, có khi nào say rượu loạn tính không? Hi hi.
Trong đầu Lâm Thiên vẽ ra hình ảnh mười tám cộng của Tần Kha và Ngụy Phong.
Say rượu rất khó chịu, Lâm Thiên đặt tay lên trán Chu Dao. Luồng giới lực thấm vào trán Chu Dao, các dòng nước ấm thanh trừ sạch chất cồn trong người nàng.
Chốc lát sau Chu Dao tỉnh táo lại:
– Tiểu Lâm Tử, ta bị gì?
Chu Dao lấy làm lạ hỏi:
– Ta nhớ mình bị say, Tần tỷ và Ngụy Phong đâu?
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Ta dùng nội lực luyện hóa cồn trong cơ thể Dao nhi nên nàng tự nhiên tỉnh lại. Lão Ngụy đi biệt thự của Tần Kha ngủ.
Chu Dao há hốc mồm:
– Thiên địa nói... Tần tỷ và Ngụy Phong?
Lâm Thiên cười gian:
– Hai người đó có ý với nhau, qua đêm nay sẽ đâm thủng tầng giấy kia.
Chu Dao thè lưỡi:
– Ta đi tắm rửa, người đầy mùi rượu.
Chu Dao đi vào phòng tắm. Mười lăm phút sau, Lâm Thiên tắm rửa trong phòng khác đi ra. Ngụy Phong vẫn chưa trở về.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Xem ra có màn hay thật rồi.
Lại qua mấy phút, Chu Dao bọc khăn tắm trắng đi ra. Bên trên khăn tắm chỉ che đến ngực, bên dưới thì che tới đùi là cùng. Xương quai xanh xinh đẹp, cánh tay, chân thon dài lộ cả ra ngoài. Lâm Thiên ngây ngốc nhìn mỹ nhân mới tắm xong.
Chu Dao xấu hổ đỏ mặt nói:
– Tiểu Lâm Tử, đang nhìn gì vậy?
Lâm Thiên kiềm lòng không đậu đứng dậy ôm Chu Dao, nhìn thẳng mắt nàng:
– Đẹp, Dao nhi, nàng đẹp quá.
Bị Lâm Thiên nhìn làm lòng Chu Dao như có hai con thỏ nhảy tới nhảy lui.
– A làm gì có! Tần tỷ đẹp hơn ta nhiều!
Đôi môi đỏ thật quyến rũ, Lâm Thiên không kiềm được cúi đầu nhấm nháp. Dần dần hai người ngã trên giường, ý loạn tình mê.
Khi Lâm Thiên vác súng lên ngựa đang định vào thì mắt Chu Dao lóe tia thần quang nhưng chốc lát tỉnh táo lại, ngăn cản hắn:
– Tiểu Lâm Tử, ta... Sau khi chúng ta kết hôn rồi ta lại cho ngươi được không?
Lâm Thiên gật đầu, đắp chăn, ôm Chu Dao, nhắm mắt lại.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, có chú ý thấy thần quang trong mắt Dao nhi không? Tuy chỉ chợt lóe nhưng chất chứa uy áp. Bà nội nó, hại dục vọng của ta mất hết!
– Vâng thưa chủ nhân, ta có thấy. Hiện tại khẳng định bảy mươi phần trăm Chu Dao là nữ thần nào đó chuyển thế.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, nếu Chu Dao thật sự là nữ thần thì hai người...
Lâm Thiên hỏi:
– Thì chúng ta không thể ở bên nhau đúng không?
– Đúng thưa chủ nhân. Nếu Chu Dao là nữ thần, với thân phận hiện tại của chủ nhân thì chênh lệch quá xa xôi với nàng.
Tiểu Linh trả lời:
– Chờ khi nàng nhớ lại kiếp trước có lẽ nàng không còn là nàng, chủ nhân hiểu chưa?
– Ta hiểu, nếu Dao nhi nhớ lại ký ức nhưng vẫn nghĩ tình nghĩa với ta thì dù nàng trở về Thần giới, hao phí ngàn năm vạn năm thì ta cũng sẽ đi Thần giới tìm nàng. Còn nếu nàng không nghĩ tình cảm với ta vậy ta sẽ quên đi.
Nói đến chữ quên, lòng Lâm Thiên đau nhói. Bất giác Chu Dao chiếm vị trí rất lớn trong lòng Lâm Thiên.
Tắm rửa xong, Lâm Thiên lấy vài món nữ trang cho Chu Dao mang. Hai người ngồi ăn sáng chung với nhau.
Chu Dao giơ nắm tay nhỏ uy hiếp:
– Tiểu Lâm Tử, chuyện đêm qua và sáng sớm không được nói ra nghe chưa?
Lâm Thiên cười gian hỏi lại:
– Tối hôm qua và sáng nay có chuyện gì sao?
– Tiểu Lâm Tử, đồ xấu xa!
Chu Dao ngạo kiều hừ mũi:
– Nếu Tần tỷ biết sẽ cười ta chết.
Đinh doong!
Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Thiên không cần mở cửa cũng biết là Ngụy Phong đứng bên ngoài.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Kỳ lạ, sao Tần Kha không cùng đi?
Lâm Thiên nhanh chóng đi ra mở cửa.
Ngụy Phong mặt mày hồng hào phấn khởi đứng trước cửa.
– Lão Ngụy, Tần Kha đâu? Sao không đi chung?
Ngụy Phong ấp úng nói:
– Cái đó, nàng hơi khó chịu, hôm nay có lẽ không không đi trường học!
Lâm Thiên nói:
– Không thoải mái? Ta biết chút y thuật, để ta khám cho Tần Kha!
Ngụy Phong nói:
– Không, không cần, nghỉ ngơi một, hai ngày sẽ khỏe.
Tiểu Linh cười nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân ngốc, vị huynh đệ của chủ nhân đã không phải thân trai tơ.
Lâm Thiên há hốc mồm, một lúc sau giơ ngón cái lên:
– Lão Ngụy, mạnh, mạnh thật, huynh đệ khâm phục. Rượu có thể thêm can đảm, rượu có thể loạn tính, quả nhiên đúng!
Ngụy Phong đỏ mặt cãi lại:
– Chẳng lẽ đêm qua lão tam không xảy ra chuyện gì với Chu Dao sao?
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Không, chúng ta là người rất thuần khiết.
Ngụy Phong trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói:
– Nói Chu Dao thuần khiết ta còn tin, ngươi? Ngươi mà thuần khiết thì ta viết ngược lại chữ Ngụy của mình.
Lâm Thiên liếc Chu Dao đang nhìn hướng mình, khẽ nói:
– Khụ khụ, lão Ngụy đừng nói bậy bạ!