Đường nổi rộng hai trượng, nhóm Lâm Thiên đến là Tử Nguyệt thấy ngay. Lâm Thiên gật đầu với Tử Nguyệt, lướt đến lôi đài số tám. Tuy Tử Kiếm sẽ thua nhưng còn khá lâu, Lâm Thiên không chờ nổi. Tử Kiếm cũng sẽ không nguy hiểm mạng sống, không đáng để Lâm Thiên ngừng lại.
Chiến đấu trên lôi đài số tám là tuyển thủ Nhật Bản thể hình bốn, năm trăm cân và một võ sĩ tay cầm kiếm to. Võ sĩ đến từ Giáo Đình, vũ lực Giáo Đình hình thành ba phần. Một là các cấp tế ti và giáo chủ thuộc hạ Giáo Hoàng, hai là tài phán võ sĩ dưới tay Dị đoan tài phán sở, ba là khổ tu giả. Hiện tại Dị đoan tài phán sở cơ bản nằm trong tay Giáo Hoàng đương nhiệm, khổ tu giả thì không tham gia các loại tranh đấu, trừ lúc Giáo Đình có nguy hiểm diệt vong.
Võ sĩ cầm cự kiếm đến từ Dị đoan tài phán sở Giáo Đình, trước kia nhiệm vụ chính của bọn họ là bắt giết quỷ hút máu, đả kích chủng tộc hắc ám. Nhưng bây giờ huyết tộc, Giáo Đình một nhà nên Dị đoan tài phán sở khá rảnh rỗi.
Tuyển thủ Nhật Bản bị võ sĩ cầm cự kiếm chém một nhát đẩy lùi, gã tức tối ngửa đầu hét to một tiếng:
– Grao!
Sóng âm mãnh liệt chấn nước biển dao động, một số khán giả đứng gần hai trăm thước không chịu nổi bịt tai lại.
Xảy ra biến đổi kinh người. Cơ thể tuyển thủ Nhật Bản thể hình bốn, năm trăm cân nhanh chóng biến đổi, càng to khỏe hơn, quần áo rách toạc, người nổi vảy li ti, đầu biến dạng. Khoảng mười giây đầu người biến thành đầu khủng long bạo chúa há mồm máu.
Hai mươi giây sau, tuyển thủ Nhật Bản đã hoàn toàn biến hình. Trên lôi đài ít đi một người, có thêm khủng long bạo chúa chi sau chắc khỏe, răng sắc nhọn chĩa ra, khí thế hung ác tứ tán.
Nhiều người hét lên:
– A! Khủng long bạo chúa, trời, ta nằm mơ sao!?
Nhiều người cẩn thận đánh giá khủng long bạo chúa, thầm nghĩ:
– Đây là công phu gì?
Đám người Lâm Thiên đứng trên đường nổi. Nhiều tuyển thủ hơi biến sắc mặt. Tên mập mới rồi là thiên giai hậu kỳ sau khi biến hình đã đến đại viên mãn thiên giai, thực lực tăng mảng lớn.
Trong tòa cao ốc màu trắng mới xây bên bờ biển.
Giáo Hoàng Phạn Ân thản nhiên nói:
– Bát Kỳ, không ngờ các ngươi nghiên cứu gien võ sĩ đã được tiến triển như vậy, các ngươi lấy từ đâu ra gien khủng long bạo chúa?
Bát Kỳ cười gian:
– Cái này... Không tiện nói cho Phạn Ân nhà ngươi biết. Phạn Ân, võ sĩ kia không đấu lại võ sĩ đại đế quốc Nhật Bản ta, ngươi kêu hắn xuống đi, hắn chết chắc. Kế hoạch thần thú của đại đế quốc Nhật Bản mặc dù tiến triển thuận lợi nhưng không giải quyết được một vấn đề, đó là sau khi thú hóa thì lý trí giảm thấp nhiều, dục vọng chiến đấu mãnh liệt vô cùng.
– Chiến đấu vì vinh quang của chủ, chết có ý nghĩa!
Giáo Hoàng Phạn Ân lạnh nhạt nói:
– Bát Kỳ, ngươi nên lo cho võ sĩ Nhật Bản các ngươi đi. Lâm Thiên đến lôi đài số tám, xem bộ dạng của hắn thì đối thủ trận tiếp theo của võ sĩ các ngươi chính là hắn. Chúng ta đánh cuộc nho nhỏ không?
Bát Kỳ trừ háo sắc ra rất thích cá cược, nghe Giáo Hoàng bảo đánh cá thì mắt gã sáng rực lên:
– Đánh cuộc gì? Cược thế nào?
Giáo Hoàng hỏi:
– Một mỹ nữ, mỹ nữ đỉnh cấp, cá Lâm Thiên có giết võ sĩ kia của các ngươi không, sao?
Bát Kỳ lắc đầu nói:
– Một người? Quá ít, phải cỡ mười người, toàn là đỉnh cao, xử nữ mới được!
Khẩu vị của Bát Kỳ siêu lớn, một người không đủ nhét răng.
Giáo Hoàng lạnh lùng cười:
– Được, còn thua thì cộng hưởng kỹ thuật gien các ngươi có được với chúng ta, thấy sao?
Bát Kỳ cúi đầu suy tư một lúc:
– Được, ta cá!
Cuộc đánh cá này nếu thua thì lỗ to, nhưng Bát Kỳ tự tin sẽ không thua.
Trên lôi đài số tám, tuyển thủ Nhật Bản biến thành khủng long bạo chúa phát uy.
– Grao!
Tiếng rống to sóng âm mãnh liệt như đạn pháo bắn thẳng vào võ sĩ cầm cự kiếm. Võ sĩ biến sắc mặt vội giơ cự kiếm che trước mặt, sóng âm xẹt qua, gã không bị thương gì nhiều nhưng quần áo trừ khu vực có cự kiếm che ra nơi khác đã bị chấn rách te tua.
Võ sĩ đang mừng vì tránh thoát được chiêu này thì trên cự kiếm bỗng truyền đến sức mạnh khủng bố. Đầu khủng long bạo chúa đập mạnh vào thân cự kiếm.
Bụp!
Lực đập thế này không dưới mấy vạn cân. Tay võ sĩ không chịu nổi sức mạnh khủng bố đã gãy xương ngay, cự kiếm chém vào người võ sĩ ngay phần đâu, óc văng tung tóe chết tươi.
Thạch Huyên Hiên hét chói tai:
– A!
Con khủng long bạo chúa há mồm nuốt xác võ sĩ. Ngay sau đó, có lẽ vì hấp thu năng lượng từ cơ thể võ sĩ nên người khủng long bạo chúa vọt cao thêm một thước, tổng cộng cao bốn thước.
– Grao!
Lại một tiếng gầm, khủng long bạo chúa liếc hướng đường nổi. Nhiều tuyển thủ không kiềm được lùi lại vài bước, cảnh tượng mới rồi rất máu me, bạo lực, một người sống lại bị giết và ăn thịt.
Các khán giả bên bờ biển nhiều người la ó, bọn họ là nhân loại, không có hảo cảm quái vật ăn thịt người. Số ít người rất hứng thú thực lực cường đại của khủng long bạo chúa, ảo tưởng sau khi mình được cải tạo gien có được thực lực kinh người như vậy không.
Bên cạnh Lâm Thiên vang tiếng quát lạnh:
– Cái tên dã man chết tiệt!
Người đó định bay lên lôi đài nhưng bị Lâm Thiên ghì chặt vai:
– Hắn là của ta!
– Dựa vào cái gì?
Người kia trừng Lâm Thiên, gồng sức muốn hất tay Lâm Thiên ra.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Bằng vào thực lực đẳng cấp đại công tước của ngươi không đấu lại ta.
Mặc cho người đó vùng vẫy cỡ nào thì tay Lâm Thiên không nhúc nhích. Người đó là quỷ hút máu, thực lực đẳng cấp đại công tước tương đương với đại viên mãn thiên giai nhưng làm sao đánh lại Lâm Thiên?
– Ngươi rất mạnh, hắn là của ngươi.
Người kia nói xong sức vùng vẫy biến mất, gã biết mình có cố gắng thế nào cũng không đánh lại Lâm Thiên thoạt trông không chút tu vi.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, hắn nói với Thạch Huyên Hiên:
– Huyên Hiên chờ ở đây, đừng chạy lung tung.
Giây sau Lâm Thiên đã đứng trên lôi đài số tám.
Lâm Thiên không biết rằng vì lúc trước hắn ra tay nên nhiều đài truyền hình tập trung vào hắn. Trước ti vi, nhiều khán giả mắt lóe tia mong chờ.
Người bên bờ biển hét to:
– Giết, giết dã thú ăn thịt người đi!
Chốc lát sau tiếng hò reo vang dội, lớn tiếng đến nỗi nhiều người ở chỗ lôi đài khác xem so đấu đều nhìn hướng lôi đài nơi Lâm Thiên đứng.
Mắt Lâm Thiên lạnh băng, hắn không chút hảo cảm với người Nhật Bản, kẻ trước mắt thậm chí không là người. Dã thú ăn thịt người, hình dung này không sai chút nào.
Lâm Thiên nhìn đôi mắt khủng long bạo chúa vô cảm, hắn lạnh nhạt nói:
– Ngươi đáng chết!
Một là khủng long bạo chúa to lớn cao bốn thước, một là nhân loại cao chưa đến hai thước. Bề ngoài Lâm Thiên tùy thời bị khủng long bạo chúa một hơi nuốt mất, nhưng khủng long bạo chúa lại do dự không dám tiến lên công kích. Biến thân khủng long bạo chúa khiến trí lực của Võ Giả Nhật Bản giảm nhiều, nhưng trực giác cũng tăng mạnh. Dã thú có trực giác với nguy hiểm mạnh hơn nhân loại, khủng long bạo chúa bản năng cảm thấy Lâm Thiên là nhân vật nguy hiểm có thể đem đến tổn thương cho nó.
Lại là sóng âm:
– Grao!
Tay phải Lâm Thiên nhẹ vỗ chưởng, kình phong mãnh liệt đánh tan sóng âm rít gào ập hướng khủng long bạo chúa. Thể hình khủng long bạo chúa to lớn vậy mà bị Lâm Thiên một chưởng đánh lui mười thước. Bị công kích hơi nhẹ lại chọc giận khủng long bạo chúa, mắt nó lóe tia hung ác nhào vào Lâm Thiên, bất chấp hắn mạnh đến mức nào, nó có đánh lại không.
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Tìm cái chết!
Lâm Thiên định một chưởng đập chết khủng long bạo chúa nhưng đầu bỗng đau nhức, thức hải lăn lộn kịch liệt.
– A!
Không lo giết khủng long bạo chúa, ý thức của Lâm Thiên rút vào trong thức hải.
Lâm Thiên biết mình bị người ám hại, đối phương sử dụng tinh thần công kích. Nhìn từ tinh thần lực cường đại thì chắc chắn là cao thủ Nguyên Anh kỳ.
Trong thức hải của Lâm Thiên có con rắn đen to tám đầu đang phá hoại lung tung, cơn đau đến từ đây. Lâm Thiên thầm hận, hắn ỷ vảo tinh thần lực của mình cường đại luôn không học cách phòng ngự tinh thần công kích giờ thì chịu thiệt lớn.
Tám mươi phần trăm ý thức hình thành rồng vàng năm móng to lớn trong thức hải, hai mươi phần trăm ý thức điều khiển cơ thể chiến đấu với khủng long bạo chúa.