– Hỏa Đế, ngươi thua.
Hỏa Đế tổn thất tám mươi phần trăm tinh thần lực, còn lại hai mươi phần trăm chỉ đủ cho lão phát ra ra thực lực như Kim Đan đại viên mãn. Cái này chưa tính, quan trọng hơn chút tinh thần lực còn dư lại của Hỏa Đế không thể ngăn cản Nhiếp Hồn Nhãn.
Hỏa Đế cười điên cuồng:
– Ha ha ha! Ta thua, không ngờ ta thua!
Hỏa Đế thật sự không ngờ Lâm Thiên có thể tiêu diệt hết tinh thần lực khổng lồ tiến vào thức hải của hắn.
Lâm Thiên nói:
– Tạm biệt.
Lâm Thiên vận dụng Nhiếp Hồn Nhãn, trong chớp mắt, linh hồn Hỏa Đế bị Lâm Thiên khống chế. Mới đầu linh hồn Hỏa Đế còn vùng vẫy dữ dội, nhưng khi đáy mắt Lâm Thiên dâng lên tia sáng đỏ càng mạnh thì linh hồn Hỏa Đế chống cự yếu dần.
Bùm!
Lâm Thiên một bước vượt qua khoảng cách mấy chục thước vỗ vào ngực Hỏa Đế. Người thể tu không chút chống cự chịu một chưởng của Lâm Thiên còn phải vĩnh biệt thế giới tuyệt vời này chứ nói chi Hỏa Đế chỉ mạnh về dị năng, thân thể không quá mạnh mẽ. Không chút nghi ngờ, cơ thể Hỏa Đế đứt đoạn sự sống, Lâm Thiên cảm giác khống chế đoàn linh hồn Hỏa Đế càng nhẹ nhàng hơn, hắn thuận lợi đưa đoàn sáng linh hồn Hỏa Đế vào hạ đan điền, dung hợp với tám mươi phần trăm linh hồn đã bị luyện hóa một chút.
Lâm Thiên đứng yên trên nóc nhà ba phút. Những người khác không biết tình hình bên này, không dám đến gần. Lúc trước Hỏa Đế làm ra mây lửa đầy trời hù sợ nhiều người, với người bình thường thì dị năng giả là nhân vật cao cao tại thượng chứ nói gì đến siêu cao thủ cấp SSS như Hỏa Đế.
Lâm Thiên thầm nghĩ, buông tiếng thở dài:
– Một phần tư, ài. Luyện hóa linh hồn cao thủ Nguyên Anh kỳ mà chỉ khiến trái hồn lực tăng lên một phần tư, bốn cao thủ Nguyên Anh kỳ chỉ tăng lên một trái hồn lực!
Linh hồn Hỏa Đế đã bị luyện hóa xong, năng lượng linh hồn tinh thuần đã dung nhập vào hồn lực của Lâm Thiên. Những năng lượng linh hồn chỉ khiến trái hồn lực cỡ quả bóng bàn tăng lên một phần tư so với hai trái hồn lực lớn.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân đừng không biết đủ, chủ nhân có biết tăng thực lực hiện tại khác với trước kia ở chỗ nào không?
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Khác biệt lớn nhất là... Khi đó Tiểu Linh giúp ta tăng thực lực, hiện tại là ta tự mình tiến bộ!
Tiểu Linh nói:
– Đây là một mặt, cái thứ hai là trước kia chủ nhân tăng thực lực mỗi lần đều cần thời gian nhất định để ổn định tu vi, thích ứng lực lượng. Hiện tại không cần như vậy, chủ nhân thăng cấp là trực tiếp tăng cường linh hồn, linh hồn cường đại, khống chế một thân xác rất dễ dàng.
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Trước kia Tiểu Linh nói muốn cho hồn hỏa thông hành trong người và phát ra ngoài cơ thể thì thân thể phải rất mạnh. Có thể dùng giới lực tăng mạnh thân thể phải không?
– Đúng rồi chủ nhân, có thể dùng giới lực cho thân thể, nhưng bây giờ chưa vội nâng cao cơ thể. Hiện tại thân thể của chủ nhân khá mạnh, đương nhiên chủ nhân có thể thong thả mà nâng cao độ mạnh thân thể. Ích lợi cho việc làm này là không cần tốn thời gian thích ứng thân thể, dù linh hồn của chủ nhân cực mạnh nhưng một lúc nâng cao thân thể quá nhiều cũng cần chút thời gian thích ứng. Thời gian cũng sẽ không quá lâu.
Lâm Thiên nói:
– Chọn dùng cách tăng tiến chậm rãi, cụ thể mỗi ngày tăng bao nhiêu giới lực thì tùy Tiểu Linh.
Tiểu Linh lên tiếng:
– Vâng thưa chủ nhân!
Giới lực mỏng manh hóa thành dòng nước ấm từ huyệt Thiên Trung chảy ra mỗi tế bào toàn thân.
Giới lực hóa thành dòng nước ấm tuy rằng nhỏ bé nhưng cho Lâm Thiên cảm giác rất thoải mái. Lâm Thiên vừa lòng cười, hắn nhìn hướng khác, Hình Thiên và Nguyệt Vũ đang nhanh chóng bay tới.
Mười giây sau, Hình Thiên, Nguyệt Vũ đến trước mặt Lâm Thiên.
Nguyệt Vũ vui vẻ kêu lên:
– Lâm cố vấn không sao thì tốt quá!
Hình Thiên nói:
– Lâm cố vấn, nhiệm vụ hoàn thành, là hai chúng ta cùng ra tay.
Lâm Thiên cười nói:
– Hình Thiên, ta cứ nghĩ ngươi sẽ ăn mảnh, ha ha.
Hình Thiên nói:
– Nhiệm vụ quan trọng!
– Lâm cố vấn, nếu là bình thường thì Hình Thiên còn lâu mới cho ta nhúng tay vào. Lần này vì lo lắng Lâm cố vấn nên mới ngoại lệ cho phép ta ra tay!
Nguyệt Vũ lườm Hình Thiên:
– Phải rồi Lâm cố vấn, Hỏa Đế đâu? Chẳng lẽ Hỏa Đế đã rời đi? Không thể nào, theo ta hiểu biết thì Hỏa Đế không dễ dừng tay.
Lâm Thiên chỉ vào đống lửa lớn cháy hừng hực cách mấy thước:
– Muốn không dừng tay cũng không được.
Bóng dáng Hỏa Đế thấp thoáng trong ngọn lửa. Nguyệt Vũ kinh sợ che miệng. Hình Thiên rùng mình, trong mắt tràn đầy khó tin.
Nguyệt Vũ khó tin hỏi:
– Lâm... Lâm cố vấn, Hỏa Đế đã chết?
Nguyệt Vũ thật sự không ngờ Lâm Thiên có thể giết Hỏa Đế.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Vận khí không tệ, cho nên Hỏa Đế chết.
Lâm Thiên giết Hỏa Đế thật sự có phần may mắn, nếu lão không chọn cách công kích tinh thần thì hắn không thể giải quyết dễ dàng đến vậy. Dù cuối cùng giết được Hỏa Đế e rằng Lâm Thiên bị thương không nhẹ.
– Vận khí cũng là một phần của thực lực.
Hình Thiên nói:
– Lâm cố vấn, chúng ta sẽ báo cáo chuyện này cho Long lão biết.
Lâm Thiên xua tay:
– Các người không cần lo, ta đã thông báo cho Long lão rồi.
Mới nãy Lâm Thiên đã kêu Tiểu Linh truyền tin tức cho Long Lăng Thiên ở Trung Quốc xa xôi.
Trung Nam hải Bắc Kinh.
Long Lăng Thiên đến văn phòng chủ tịch Long Hoa:
– Chủ tịch, Lâm cố vấn chúng ta ba ngày nay lại đem đến giật mình nữa.
Long Hoa nói với trợ thủ đứng dậy hành lễ hướng Long Lăng Thiên:
– Tiểu Phong, ra ngoài trước đi.
Có một số việc nếu quá quan trọng thì không thích hợp để nhiều người biết.
– Rõ thưa chủ tịch!
Trợ thủ Tiểu Phong ra ngoài, đóng cửa lại.
Long Hoa cười hỏi:
– Long lão, mau nói cho ta biết Lâm cố vấn mang đến bất ngờ gì cho chúng ta?
Long Hoa nhìn nụ cười trên mặt Long Lăng Thiên là biết chắc lão mang đến tin tức tốt.
Long Lăng Thiên pha tách trà cho mình, khi chủ tịch Long Hoa sắp điên lên thì lão uống hớp trà cười tủm tỉm nói:
– Hỏa Đế chết rồi, bị Lâm tiểu tử giết chết!
Cảm giác đầu tiên của Long Hoa không phải là thật:
– Hỏa Đế, đã chết?
Nhưng giây sau Long Hoa hiểu được đây là sự thật, vì là Long Lăng Thiên nói ra, lão sẽ không đùa gã như vậy.
– Long lão, chuyện xảy ra khi nào?
– Mới rồi, Lâm tiểu tử phát tín tức lại đây!
Long Lăng Thiên trả lời:
– Ta cũng không ngờ hắn vừa mới tăng lên tới Nguyên Anh kỳ đã giết Hỏa Đế nổi tiếng từ lâu. Hỏa Đế chạy tới Nhật Bản, gặp xui chết người.
Long Hoa bưng tách trà lên uống một hớp, trầm ngâm nói:
– Nước Mỹ thiếu Hỏa Đế, thực lực giảm một phần ba, bọn họ sẽ không nuốt trôi cơn tức này.
Long Lăng Thiên cười nói:
– Không nuốt trôi thì sao? Thiếu Hỏa Đế sẽ vang lên thanh âm trái ngược nước Mỹ trong liên minh Châu Mỹ, cái tên Lôi Đế sẽ bận rộn đây.
– Ừm! Nói đúng, một mình Lôi Đế không trấn áp được những tiếng nói khác Mỹ trong liên minh Châu Mỹ.
Long Hoa nói:
– Nhưng ước chừng nước Mỹ sẽ không suy sụp chỉ vì thiếu một Hỏa Đế.
Long Lăng Thiên gật đầu:
– Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nước Mỹ là lực lượng không thể bỏ qua, nhưng đối thủ mạnh nhất của chúng ta hiện nay ở Châu Âu.
Long Hoa nói:
– Trước kia cũng ở Châu Âu nhưng bây giờ chính xác hơn. Long lão, chuyện tòa thành chết bên Nhật điều tra sao rồi? Chuyện này không giải quyết thì ta khó yên tâm, vô số người dân trên toàn thế giới cũng không yên lòng được.
Long Lăng Thiên nói:
– Bây giờ ta đang hết sức theo dõi tình huống trong nước, tránh cho chuyện như vậy xảy ra. Lâm tiểu tử đến Nhật Bản vốn để điều tra chuyện này, ta tin hắn sẽ mang lại tin tốt cho chúng ta.
Nghe nói Lâm Thiên đang điều tra chuyện đó, Long Hoa thở phào cười nói:
– Lâm cố vấn chúng ta là phúc tinh, hai ta cứ chờ tin tốt của hắn đi.
***
Nhật Bản. Hỏa Đế giỏi lửa, cuối cùng bị một ngọn lửa đốt thành hư vô chết tha hương ở nước ngoài, có lẽ lúc còn sống lão cũng không ngờ nổi. Hỏa Đế đã chết, Lâm Thiên không sợ Chu Dao bị thương gì nên thả nàng ra không gian Tinh Giới.
Lâm Thiên thấy Hình Thiên, Nguyệt Vũ tò mò nhìn Chu Dao thì thản nhiên nói:
– Hình Thiên, Nguyệt Vũ, chuyện này đừng nói với ai, dù là Long lão. Nếu các người không thể làm được thì đừng đồng ý.
Nguyệt Vũ nói:
– Lâm cố vấn, con người đều có bí mật, ta có thể hứa với Lâm cố vấn sẽ không nói cho ai nghe!
Hình Thiên cũng gật đầu:
– Ta sẽ không nói!
Lâm Thiên nói:
– Được rồi, chúng ta về Tokyo qua đêm đi, chẳng lẽ các người muốn ngủ lại trong tòa thành chết sao?
Lâm Thiên kéo Chu Dao bay xuống lầu, đến bên chiếc xe.
Tokyo.
Nhóm Lâm Thiên đặt phòng ở một khách sạn xa hoa.
Một đêm bình yên, ít ra là với nhóm Lâm Thiên.
Ngày thứ hai, khi nhóm Lâm Thiên đến nhà ăn khách sạn ăn sáng thì thấy sắc mặt những vị khách khác là lạ. Hôm qua bọn họ cũng ăn tối trong này, khi đó các vị khách vẻ mặt lo âu nhưng không sợ hãi, bây giờ thì mặt ai cũng đóng dấu chữ sợ.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, mau điều tra xem có phải lại xảy ra chuyện gì?
Lâm Thiên không sốt ruột vì hắn biết dù xảy ra chuyện gì cũng không ở Trung Quốc, nếu có chuyện trong Trung Quốc thì vẻ mặt đám người Nhật chắc chắn là hớn hở.