– Ngộ Pháp sư bá, Thanh Ngưng hữu lễ. Lúc Thanh Ngưng còn nhỏ Ngộ Pháp sư bá thương Thanh Ngưng nhất.
Ngộ Pháp Chân Nhân cảm thán rằng:
– Khi ta rời đi Thanh Ngưng mới là tiểu nha đầu bảy, tám tuổi bây giờ đã là đại cô nương, thời gian, thời gian qua mau quá.
Thạch Huyên Hiên liếc sư phụ Diệu Vân trai chủ, hỏi:
– Sư bá có về Từ Hàng Tịnh Trai không?
Ngộ Pháp Chân Nhân nhìn Diệu Vân trai chủ, mắt lộ ý cười nói:
– Về, ha ha ha, ở đây hơn chục năm, giờ cũng đến Nguyên Anh kỳ rồi, đã tới lúc trở về. Hơn mười năm không trở lại, không biết Từ Hàng Tịnh Trai của chúng ta biến thành bộ dạng gì.
Lâm Thiên đảo mắt tới lui giữa Diệu Vân trai chủ và Ngộ Pháp Chân Nhân, cười thầm: xem ra mâu thuẫn giữa Diệu Vân trai chủ và Ngộ Pháp Chân Nhân đã giải quyết, hơn mười năm sau lại bén lửa. Nhưng Diệu Vân trai chủ rất ngoan cố, sẽ tốn sức nhiều để hai người bên nhau. He he, khi đó nàng có nam nhân rồi còn không biết chõ mũi vào chuyện của đồ đệ sao?
Lâm Thiên nói:
– Diệu Vân trai chủ, Ngộ Pháp Chân Nhân, nơi này trời băng đất giá, chúng ta mau rời đi. Nhưng tu vi của vãn bối hơi yếu, Thanh Linh kiếm không chở được bốn người. Hay là Ngộ Pháp Chân Nhân mang Diệu Vân trai chủ bay đi?
Ngộ Pháp Chân Nhân nói:
– Ưm, đành vậy, ta mang Diệu Vân đi. Nhưng trước khi trở về ta phải từ biệt một bằng hữu ở bên này, mấy năm qua có nhiều chuyện toàn nhờ hắn hỗ trợ.
Khuôn mặt ngàn năm không thay đổi của Diệu Vân trai chủ ửng đỏ, nhưng chớp mắt đã tan biến. Nếu mắt Lâm Thiên không sắc bén thì không dễ phát hiện.
Chân trời vang tiếng máy bay trực thăng, một thanh âm vang dội còn hơn tiếng cánh quạt:
– Ngộ Pháp đạo hữu, nghe nói ngươi sắp đi?
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Ngộ Pháp Chân Nhân mang Diệu Vân Chân Nhân trở về Từ Hàng Tịnh Trai là chuyện tốt đẹp biết bao, không thể để đám người này phá rối.
Lâm Thiên truyền âm cho Thác Nhĩ Thái ở trong trực thăng bay tới gần:
– Thác Nhĩ Thái các hạ chút nữa hãy lái máy bay trực thăng của mình đi đi, không cần tốt bụng đưa chúng ta về. Ngộ Pháp Chân Nhân bằng hữu cũ của các hạ sắp mang tình nhân cũ bay về, các hạ đừng phá rối không thì về sau sẽ tìm các hạ tính sổ. Ha ha ha, nhớ kỹ.
Trong trực thăng, Thác Nhĩ Thái mỉm cười, gã mắt sắc đã thấy nhóm Lâm Thiên.
Thác Nhĩ Thái thầm nghĩ:
– Thì ra đó là tình nhân cũ của lão hữu, bề ngoài chỉ khoảng ba mươi. May nhờ Thiên Đế nhắc nhở không thì có lẽ đã phạm sai lầm. Đảo Diệu Vân, chẳng lẽ Diệu Vân là tên của nữ nhân kia? Lão quỷ Ngộ Pháp hóa ra cũng là hạt giống si tình.
Trực thăng dừng lại, Thác Nhĩ Thái ôm một vò rượu lớn xuống. Cái vò rất to, ước chừng đựng năm mươi cân rượu.
Thác Nhĩ Thái tròn xoe mắt nhìn Ngộ Pháp Chân Nhân:
– Ngươi… ngươi là Ngộ Pháp?
Ngộ Pháp Chân Nhân cười to bảo:
– Thác Nhĩ Thái chắc không phải nửa tháng không gặp không còn nhận ra ta đi? Ha ha ha ha ha ha!
Thác Nhĩ Thái nói:
– Hơi hơi. Nửa tháng trước còn là một lão già mà bây giờ trở nên trẻ trung thế này làm ta không nhận ra.
Thác Nhĩ Thái chợt nghĩ đến điều gì, trợn to mắt nói:
– Ngộ Pháp đột phá?
Ngộ Pháp Chân Nhân đáp:
– Đúng rồi, nhờ có Lâm sư điệt chứ không thì ta không biết đến năm nào mới đột phá được, có lẽ là chết già trên đảo hoang này, ha ha ha ha ha ha!
Thác Nhĩ Thái hỏi:
– Lâm sư điệt? Ý Ngộ Pháp nói đến Thiên Đế các hạ? Khâm phục khâm phục, bản thân vào Nguyên Anh kỳ còn có sư điệt oai như vậy. Nào, hôm nay là ngày đáng chúc mừng, ta mang chút rượu đến đây. Thiên Đế các hạ, Ngộ Pháp đạo hữu, chúng ta chia nhau uống. Không biết hai quý cô có muốn uống chút không?
Diệu Vân trai chủ, Thạch Huyên Hiên lắc đầu.
– Thác Nhĩ Thái, rượu của ngươi rất cay, bọn họ không quen uống đâu.
Ngộ Pháp Chân Nhân nói:
– Lâm sư điệt, hôm nay mượn rượu của Thác Nhĩ Thái đa tạ ngươi hỗ trợ.
Lâm Thiên hé môi:
– Ngộ Pháp Chân Nhân…
Ngộ Pháp Chân Nhân cười sang sảng:
– Lâm sư điệt, nếu không chê hãy giống Thanh Ngưng gọi ta là Ngộ Pháp sư bá đi.
Có thể lôi kéo quan hệ tất nhiên Lâm Thiên đồng ý ngay, hắn cười nói:
– Vậy được, ta sẽ gọi người là Ngộ Pháp sư bá. Ngộ Pháp sư bá là trưởng bối, vãn bối làm chút chuyện cho người là đương nhiên, sao dám nhận lời cảm ơn? Nên là vãn bối kính Ngộ Pháp sư bá, Thác Nhĩ Thái các hạ.
Ngộ Pháp Chân Nhân nói:
– A, tốt thôi. Đi tới chỗ ta ở, chúng ta uống sảng khoái đi. Diệu Vân, Thanh Ngưng, hai người chờ một lát.
Diệu Vân trai chủ nói:
– Không sao, các người uống đi, đừng uống say.
Thạch Huyên Hiên thân thiết nhìn Lâm Thiên.
Thác Nhĩ Thái cười to bảo:
– Ha ha ha! Để ta đoán xem, vị này chắc là trong danh hiệu có hai chữ Diệu Vân?
Thác Nhĩ Thái thấy mắt Diệu Vân trai chủ lộ tia ngạc nhiên càng khẳng định suy đoán của mình.
– Ưm, nơi này là đảo Diệu Vân, bên cạnh đảo có một tượng ngọc, hình dạng bức tượng giống nàng năm, sáu phần. Ngộ Pháp đạo hữu bảo bối nơi đó vô cùng, không cho ta tới gần.
Nghe Thác Nhĩ Thái nói làm mặt Diệu Vân trai chủ đỏ rực, hung tợn lườm Ngộ Pháp Chân Nhân.
Diệu Vân trai chủ nói với Thạch Huyên Hiên:
– Thanh Ngưng trông chừng bọn họ đừng để uống nhiều, ta đi dạo chút.
Thạch Huyên Hiên nói:
– Vâng, thưa sư phụ.
Lâm Thiên, Thác Nhĩ Thái, Ngộ Pháp Chân Nhân, Thạch Huyên Hiên đi tới chỗ Ngộ Pháp Chân Nhân ở. Diệu Vân trai chủ đi hướng Thác Nhĩ Thái chỉ là giống tượng ngọc.
Lâm Thiên đánh giá nơi ở của Ngộ Pháp Chân Nhân, cười nói:
– A, Ngộ Pháp sư bá bên ngoài hơi lạnh nhưng trong chỗ này thì ấm áp, vị trí rộng rãi, rất khá.
Ngộ Pháp Chân Nhân ở trong hang động, đừng xem thường nó là cái hang, trang hoàng không thua gì biệt thự bình thường.
– Toàn là Thác Nhĩ Thái sai người làm giúp, ta không rảnh rỗi trang trí chỗ của mình tốt như vậy.
Ngộ Pháp Chân Nhân cười nói:
– Ngồi xuống đi, đồ nhắm rượu cái khác không có nhưng có một đãi đậu phộng, ha ha ha ha ha ha!
Một vò rượu lớn, một đĩa đậu phộng, có Thạch Huyên Hiên hát vài bài, Lâm Thiên, Ngộ Pháp Chân Nhân, Thác Nhĩ Thái uống rất vui vẻ.
Bên Diệu Vân trai chủ, khi thấy tượng ngọc giống mình y như đúc vào mười năm trước thì hốc mắt nàng hơi đỏ.
– Đây là mùi vị hạnh phúc sao? Nhưng ta là trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai sao có thể theo đuổi hạnh phúc của mình?
Diệu Vân trai chủ vuốt ve tượng ngọc, một giọt nước mắt lăn dài:
– Sư tôn và Thiên Tâm tiền bối là thế, ta cũng vậy, chẳng lẽ khiến Thanh Ngưng buồn bực không vui cả đời sao? Có lẽ nên sửa lại quy định tổ tông đặt ra.
Hai tiếng sau, Diệu Vân trai chủ trở lại nơi Ngộ Pháp Chân Nhân cư ngụ. Đám Lâm Thiên đã uống hết rượu, năm mươi cân rượu bị ba người nốc cạn. Đó không phải rượu cồn thấp bình thường mà là rượu nồng cao hơn bảy mươi độ, người tửu lượng bình thường uống một chén nhỏ sẽ gục xuống đất. Nếu không phải tu vi của nhóm Lâm Thiên cao thâm e rằng đã xỉn quắc cần câu.
Diệu Vân trai chủ lườm Ngộ Pháp Chân Nhân, nạt:
– Các người không thể uống ít chút sao? Rượu nồng vậy còn uống nhiều sẽ không tốt cho thân thể!
Lâm Thiên nhìn mà buồn cười.
– Thanh Ngưng, Ngộ Pháp sư bá của ngươi và Thác Nhĩ Thái các hạ là trưởng bối nên ngươi khó nói gì được, nhưng tại sao không ngăn Lâm Thiên?
Thạch Huyên Hiên đỏ mặt thỏ thẻ:
– Sư phụ!
Ngộ Pháp Chân Nhân giải vây:
– Rồi rồi, đừng nói nữa, hôm nay khó được vui vẻ, chúng ta uống có chút rượu sẽ không sao.
Rượu vừa vào người đã bị bọn họ vận chuyển công lực luyện hóa, rượu bình thường khó làm bọn họ say xỉn.
Thác Nhĩ Thái đứng dậy từ biệt:
– Ngộ Pháp đạo hữu, Thiên Đế các hạ, sau này đến Trung Quốc sẽ lại tìm các người uống rượu, khi đó nhớ đãi ta. Ha ha ha, ta còn bận chút việc, đi đây. Bữa rượu này uống rất vui vẻ, vốn nên tiễn các người đến biên cảnh nhưng thật tình bận việc, khả năng bay của ta thì nói nó là nhảy thì đúng hơn, hết cách, ta lái máy bay trực thăng đi đây.
Lâm Thiên cười nói:
– Không sao, Thác Nhĩ Thái cứ lo công việc của mình đi, chúng ta tự bay mau còn hơn máy bay trực thăng.
– Vậy được, sau này còn gặp lại!
Thác Nhĩ Thái chắp tay, sải bước ra khỏi nơi Ngộ Pháp Chân Nhân cư ngụ.
Diệu Vân trai chủ do dự nói với Ngộ Pháp Chân Nhân:
– Sư huynh không cần mang theo mấy thứ này, nhưng tượng ngọc thì ta nghĩ…
Ngộ Pháp Chân Nhân nhíu mày nói:
– Ta có một thanh phi kiếm nhưng không có pháp bảo trữ vật, mang theo nàng còn được nhưng không tiện mang thêm tượng ngọc. Thôi, lần sau ta một mình vận chuyển nó vậy.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Ngộ Pháp sư bá, vãn bối có cách rồi, hay chúng ta lập tức đi tới chỗ tượng ngọc rồi về luôn.
Ngộ Pháp Chân Nhân hỏi:
– Lâm sư điệt có cách? Vậy tốt, chúng ta đi ngay.
Bốn người chốc lát sau đã đến chỗ tượng ngọc.
Lâm Thiên nhìn tượng ngọc sống động như thật, ca ngợi:
– Chắc là Diệu Vân trai chủ lúc mười năm trước? Đúng là đẹp tựa tiên nữ, không thua gì Huyên Hiên.
Ngộ Pháp Chân Nhân xen vào:
– Diệu Vân bây giờ cũng không thua gì ngày xưa.
Diệu Vân trai chủ liếc xéo Ngộ Pháp Chân Nhân:
– Sư huynh, ta đã già, hơn nữa đừng nói lời như thế trước mặt tiểu bối.
Lâm Thiên cười nói:
– A, đúng đúng, Ngộ Pháp sư bá thật sự không nên nói lời đó trước mặt tiểu bối chúng ta mà nên nói riêng với Diệu Vân trai chủ, ha ha ha ha ha ha!
Lâm Thiên lòng máy động, tượng ngọc bị thu vào không gian Tinh Giới.
– Không ngờ Lâm sư điệt có báu vật như pháp bảo trữ vật, bây giờ Tu Chân giới nguyên Trái Đất e rằng không được vài cái.
Ngộ Pháp Chân Nhân cảm thán rằng:
– Không biết năm nào tháng nào Tu Chân giới Trái Đất mới phục hồi thời kỳ đỉnh cao thời cổ.