Kiều Thi Thi không ngờ rằng cuối cùng lại sẽ đi theo hướng như vậy, cả quá trình đều không nói nên lời.
May mà bọn họ còn chuẩn bị trước phương án.
Chị gái phụ trách đàm phán thông qua tai nghe nhận được chỉ thị mới, thở nhẹ một hơi, vội vàng nói: “Không đưa tiền cũng được, nhưng mọi người phải hoàn thành nhiệm vụ.”
Không ngờ rằng Tang Linh xua tay: “Hay là bỏ đi, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn!”
Chị gái: “...”
[Hahaha Chị Tang nói rất đúng! ếch ba chân mới khó tìm chứ đàn ông hai chân đâu đâu chẳng có!]
[Chị Tang Tang trực tiếp bắt bí tổ chương trình!]
Đoạn Nhạc Nhạc dịu dàng nói: “Chúng tôi có thể xem nhiệm vụ trước không, nếu như không khó thì làm, khó quá thì…”
Cô còn chưa nói xong, nhưng ý tứ thì mọi người đều đã hiểu rõ.
Kiều Thi Thi muốn khóc rồi.
Chị Nhạc Nhạc sao chị cũng trở nên xấu xa như vậy!!
[Chị Nhạc hahaha, xin hãy cho tôi xem biểu cảm của anh rể một chút]
[Hahaha nếu như đề mục của đạo diễn Kiều đưa ra quá khó, tôi tin chị Nhạc Nhạc sẽ cùng với chị Tang, đầu cũng không thèm ngoảnh lại đi luôn!]
Chính vào lúc Kiều Thi Thi đang do dự không quyết.
Khương Đào nhìn Tang Linh: “Chị Tang, em đói rồi.”
Tang Linh: “Ây dô, đã đến giờ ăn trưa rồi, thế chúng ta đi ăn trước đã.”
Khương Đào gật đầu, nhưng đi được hai bước lại nhớ ra điều gì đó lại quay đầu.
Chị gái lại cảm động lần nữa.
Quả nhiên, Khương Khương là luyến tiếc anh Thẩm đúng không! Bạn muốn cố gắng làm nhiệm vụ cứu anh Thẩm ra!
Nhưng mà Khương Đào chỉ nói: “Mọi người nếu đã cướp được bọn họ, thế cơm trưa của bọn họ sẽ giao cho mọi người cung cấp đó ~”
Chị gái: “???”
[Hahaha Khương Khương thực sự hiểu rất rõ quy tắc!]
[Khương Khương: Không chỉ không lo lắng, còn tiết kiệm được cơm trưa của ba người đàn ông, hoàn mỹ!!]
[Đạo diễn Kiều: Mất cả chì lẫn chài!! Hahaha]
Khương Đào dặn dò xong, ba người trực tiếp rời đi, đến cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Đạo diễn kịp thời hướng ống kính đến ba người đàn ông.
Thẩm Chi Diễn: “Khương Khương nói rất có lý, hiện tại để bọn tôi ăn cơm trước đã.”
Từ Tử Dục cũng gật đầu: “Đúng vậy, lúc sáng ăn hơi ít, giờ đã đói rồi.”
Tần Ngộ sững sờ nhìn hai người họ: “Ưm ưm ưm…”
Chị gái bên cạnh vội vàng bỏ đồ trên miệng của anh ấy xuống.
Miệng của Tần Ngộ được tự do, vội vàng hỏi: “Hai người thế mà vẫn còn có thể ăn được, không lo lắng các cô ấy thực sự không làm nhiệm vụ chạy mất sao?”
Thẩm Chi Diễn: “Thế thì cũng đành chịu.”
Từ Tử Dục: “Cơm vẫn phải ăn.”
Tần Ngộ: “...”
[Hahaha, anh Thẩm và anh rể Từ tâm thái rất tốt!]
[Hahaha đây là bị Khương hóa à? Vợ vứt bỏ tôi cũng chẳng sao, nhưng cơm vẫn phải ăn]
[Chỉ có anh Tần vẫn còn chưa tiếp nhận được sự thật, haizz cảm thấy hơi thương hại anh]
Bên máy quay khác, ba người Khương Đào còn thực sự yên tâm đi ăn một bữa hải sản, xem ra thực sự không dự định quay lại làm nhiệm vụ cứu bọn họ.
Kiều Thi Thi cam chịu, chỉ có thể lấy ra ba hộp đồ ăn đưa cho ba người đàn ông đáng thương.
Tần Ngộ: “Vì sao các cô ấy có thể ăn bữa to, chúng tôi chỉ có thể ăn hộp cơm?!”
Giọng nói lạnh lùng của Kiều Thi Thi từ sau máy quay truyền đến: “Bởi vì mọi người không có tiền.”
Đâm trúng tim.
Tần Ngộ cúi đầu, biến bi thương thành ham muốn ăn uống, từng miếng lớn ăn hộp cơm.
Thẩm Chi Diễn ăn hai miếng, lông mày khẽ nhíu, không tiếp tục ăn nữa.
[Chứng bệnh chán ăn của anh Thẩm lại tái phát rồi à?]
[Huhuhu đau lòng quá]
[Tập trước rõ ràng tình huống của anh Thẩm còn rất tốt, sao tập này đột nhiên lại…]
Thẩm Chi Diễn cảm thấy không thoải mái liền dừng đũa lại.
Đối mặt với câu hỏi lo lắng của đạo diễn Kiều, anh cũng chỉ mỉm cười lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cái loại cảm giác anh đã quá quen thuộc này, lúc không có Khương Đào, đây gần như là cơm bữa đối với anh.
Lúc trước nhóm Hải Diêm chỉ từng nghe chuyện anh bị bệnh vào trong bệnh viện, không nghĩ đến khi thực sự nhìn thấy anh phát bệnh, đột nhiên trái tim đều như bị bóp chặt.
Mà lúc này, nhóm ba người Khương Đào đã ăn no nê, lại đi ra bãi cát phơi nắng một lúc.
Nhóm khán giả sắp cười chết mất rồi, ba nam khách mời vẫn còn đang khổ cực đợi bọn họ trong trại nguyệt quang, các cô thế mà lại bắt đầu hưởng thụ rồi.
Cuối cùng, vẫn là Đoạn Nhạc Nhạc lương tâm trỗi dậy: “Chúng ta vứt bỏ bọn họ ở chỗ đó như vậy có phải không được hay lắm không?”
Tang Linh gật đầu: “Đúng vậy, suy cho cùng tiền này cũng có một nửa là của bọn họ, tài sản phải phân chia rõ ràng!”
Đoạn Nhạc Nhạc: “...”
[Tương đương phân chia tài sản ra sao]
[Hahaha, chị Tang đến cả chuyện phân chia tài sản đều nghĩ xong rồi, đây là chương trình chia tay à!!]
Nghe thấy các cô nói như vậy, Khương Đào cũng trầm tư một lúc, sau đó chạy ra ngoài.
Máy quay không xoay theo hướng cô chạy đó, tất cả cư dân mạng đều không biết cô đâu, qua một lúc, cô mới quay lại lần nữa.
Ba người quay lại trại nguyệt quang.
Kiều Thi Thi đã không dám làm khó các cô nữa, thậm chí đến độ khó của nhiệm vụ cũng không dám tăng, chỉ sợ cho Tang Linh cơ hội xoay người rời đi.
Tang Linh nhíu mày, hoàn thành nhiệm vụ.
Ba người đàn ông bị các chị ở trại nguyệt quang mau chóng đưa ra ngoài, chỉ sợ Tang Linh hối hận, lại không cần nữa.
[Hahaha, các chị ở trại nguyệt quang sau khi đưa người ra ngoài, đều thở phào nhẹ nhõm, đáng yêu quá!]
[Khả năng là đám anh Thẩm cả đời này còn chưa từng bị ghét bỏ như vậy hahaha]
[Nguyện vọng chia tay của chị Tang và anh Tần đã không thành hiện thực, sự ghét bỏ đó sắp tràn ra ngoài màn hình rồi hahaha]
Tần Ngộ nghĩ đến hành vi vứt bỏ mình của Tang Linh, lớn tiếng trách cứ: “Mọi người thật quá đáng! Cho dù không phải người yêu, chúng ta cũng là đồng đội, thế mà cứ như vậy vứt bỏ đồng đội, lương tâm của các người vẫn ổn chứ?!”
Đoạn Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói: “Chúng tôi không phải dự định vứt bỏ mọi người!”
Tần Ngộ: “Hả?”
Tang Linh hừm một tiếng: “Đây là chiến lược, hiểu không?”
Tần Ngộ sững sờ: “Chiến lược?”
Tang Linh nói: “Nếu không như vậy, lấy tiền ra chuộc các người, lát nữa ngồi xe thì phải làm sao, ăn cơm thì phải làm sao? Não anh không thể phát triển thêm một tí à?!”
Tần Ngộ bị mắng cho sững sờ.
Một lúc lâu mới phản ứng lại, hơn nữa phát hiện ra, trừ anh ra, Từ Tử Dục và Thẩm Chi Diễn đều không có biểu cảm kinh ngạc gì.
“Các người đã biết từ trước?”
Thẩm Chi Diễn nói: “Không biết, nhưng có thể đoán ra chút.”
Từ Tử Dục cười ngốc nghếch: “Tôi biết Nhạc Nhạc sẽ không vứt bỏ tôi.”
Tần Ngộ: “...”
Anh ấy bị thức ăn chó này đút cho nghẹn, vô thức nhìn sang Tang Linh một cái, tỉnh táo lại.
Đối với Đoạn Nhạc Nhạc mà nói có thể là chiến lược.
Nhưng Tang Linh xác suất lớn là muốn vứt bỏ anh ấy.
Anh ấy bi phẫn nói: “Cô quả nhiên là đang lừa tôi!”
Tang Linh liếc anh ấy một cái: “Thế thì làm sao?”
Tần Ngộ: “...”
[Hahaha, chị Tang xấu xa đến mức lý lẽ hùng hồn!]
[Anh Tần cam chịu đi]
Lúc này, Khương Đào bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, từ trong túi lấy ra một cái sandwich, do dự một lúc, quyết tâm đưa cho Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn sững sờ: “Đây là cho anh?”
Khương Đào gật đầu, biểu cảm nghiêm túc cẩn thận: “Chị Tang nói, tiền này mỗi người một nửa, thế nên cái này là một nửa đó của anh.”
[Hahaha tuy rằng một nửa này hơi ít, nhưng đây cũng là từ trong kẽ răng của Khương Khương tiết kiệm ra, anh Thẩm tôi khuyên anh đừng không biết tốt xấu (đầu chó)]
[Nhưng chứng bệnh chán ăn của anh Thẩm vừa mới phát tác, chắc không thể ăn nổi đâu]
Sau đó bọn họ nhìn thấy Thẩm Chi Diễn trực tiếp nhận cái sandwich đó, cắn xuống.
Không chỉ không có cảm giác khó chịu, ngược lại còn có chút hưởng thụ mùi vị.
[!!!]
[Anh Thẩm thế mà lại ăn cái sandwich đó!!]
[Cái sandwich ăn ngon như vậy sao?!]
[Chứng bệnh chán ăn của anh Thẩm đột nhiên tốt lên rồi sao?]
[Không phải chứ, không đến mức là bởi vì Khương Đào nên mới có thể ăn được chứ…]
[Sao tôi lại có cảm giác như bạn đã đoán ra sự thật rồi ấy nhỉ?]
[...]
Khương Đào đau thịt nhắm mắt quay đầu đi.
Thẩm Chi Diễn nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, vừa cảm động vừa buồn cười.
“Rõ ràng là không nỡ, vì sao muốn lấy ra cho anh ăn?”
Khương Đào lý lẽ đương nhiên nói: “Bởi vì chúng ta là bạn bè.”
Lúc trước Lương Thực Dự Trữ từng nói bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau.
Tuy rằng sau khi anh ta biến mất, Khương Đào cảm thấy lời của anh ta toàn là nói dối, nhưng nghĩ đến đám Đường Ngữ Hạ và Hà Nhiễm Nhiễm, không thể không thừa nhận, lời Lương Thực Dự Trữ nói, vẫn rất có lý.
Thẩm Chi Diễn sững sờ.
Trong đầu anh lại lần nữa xuất hiện ra đoạn ký ức xa lạ.
“Ngươi dễ dàng bỏ qua cho con Phượng Hoàng này như vậy? Không ăn à?”
“Ngươi không phải không cho ta ăn sinh vật sống có tinh thần và trí tuệ sao? Nó tuy là hơi ngu, nhưng vẫn là sinh vật sống có tinh thần và trí tuệ…”
“Hôm nay sao lại nghe lời như vậy?”
“Ai bảo ngươi cứ uy hiếp ta, không nghe lời thì muốn đuổi ta đi!!”
“Ta nói muốn đuổi ngươi đi khi nào chứ, lại nói ai lần trước giận dỗi bỏ nhà ra đi, không đến hai ngày lại lén quay về, còn ăn một cái lỗ lớn trên kết giới của ta…”
“Ai ya, sao ngươi lại tính toán chi li như vậy, không phải ngươi từng nói giữa bạn bè với nhau thì phải bao dung cho nhau à?”
Biểu cảm xảo trá của cô gái và Khương Đào chồng chéo lên nhau.
Cô chớp chớp mắt nói: “Nếu như anh không ăn, tôi có thể ăn giúp.”
Thẩm Chi Diễn trong một khoảnh khắc dường như không thể phân biệt giữa thật và ảo.
Khương Đào dùng tay vẫy vẫy trước mặt anh, sau khi phát hiện ra anh không có động tĩnh gì thì mới âm thầm tiến lên định trộm ăn cái bánh sandwich đó.
Không ngờ rằng Thẩm Chi Diễn lại rút bánh sandwich đi.
Còn cố ý nói: “Đây là đồ em đặc biệt chuẩn bị cho anh, sao anh có thể không ăn được chứ?”
Sau đó ở trước mặt cô, từng miếng từng miếng ăn hết bánh sandwich đó.
Khương Đào: Tức!
Cô tức giận đùng đùng xoay người đi tìm Tang Linh, lại bị Thẩm Chi Diễn giữ lại.
“Được rồi, anh sai rồi, đừng tức giận nữa.”
Khương Đào học dáng vẻ cao quý lạnh lùng của Tang Linh: “Anh sai chỗ nào?”
Thẩm Chi Diễn nhịn cười: “Anh không nên chỉ ăn một mình, nên chia cho bạn bè một nửa.”
“Coi như là quà xin lỗi, đợi sau khi quay xong chương trình, anh sẽ đặc biệt mời em đi ăn sandwich.”
Khương Đào cố gắng kìm chế khóe miệng nhếch lên: “Thấy anh chân thành như vậy, thế thì được rồi.”
[Huhuhuhu, bọn họ ngọt ngào quá!!]
[Huhuhu nếu như tôi bị sâu răng nhất định là lỗi của hai người!!]