“Hiện trường vụ án” là chương trình trinh thám được phát sóng trực tiếp.
Mỗi kỳ sẽ có sáu khách mời rút thăm thân phận và kịch bản, trong đó có một người là hung thủ, còn lại đều là nghi phạm. Họ sẽ tìm kiếm bằng chứng trong hai vòng để tìm ra kẻ giết người.
Khách mời mỗi kỳ cũng không cố định, chính vì vậy việc đoán xem những khách mời tên tuổi nào sẽ đến mỗi tập cũng trở thành một trong những điều thú vị để cư dân mạng tương tác với chương trình.
Nhưng không ai nghĩ tới, khách mời kỳ đầu tiên đã nổi tiếng đến thế.
Việc Tần Ngộ về nước đã lan truyền khắp giới giải trí, mọi người đều suy đoán anh ta sẽ xuất hiện trong các bộ phim điện ảnh trước, hoặc phát hành album hay tham gia diễn hí kịch, lại không ngờ rằng vậy mà anh ta lại tham gia chương trình giải trí.
Nếu đặt ở trên người các minh tình khác thì có vẻ là chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng đặt ở trên người Tần Ngộ thì có vẻ như thế là bình thường.
Dù sao sự tùy hứng của anh ta cũng nổi tiếng như tài hoa của anh ta vậy.
Ngoại trừ Tần Ngộ, khách mời của kỳ thứ nhất còn có: Khương Đào, Trình Kiệt, Dương Trinh, nữ minh tinh Đoạn Nhạc Nhạc, còn có diễn viên mới Lý Tu Nhiên.
Trước khi ghi hình, các khách mời sẽ làm quen với nhau ở hậu trường một chút.
Trình Kiệt, Dương Trinh và Khương Đào đều là người quen cũ, thậm chí đạo diễn của “Hiện trường vụ án” cũng là đạo diễn của “Trốn thoát khỏi mật thất” – Sử Hàm.
Sử Hàm cười tủm tỉm nhìn mọi người: “Kịch bản đã được gửi trước cho mọi người rồi, đã nhớ chưa?”
Mọi người đều gật gật đầu.
Sử Hàm bí hiểm nói: “Tôi hi vọng mọi người sẽ chơi hết mình trong buổi ghi hình ngày hôm nay.”
Ngay sau khi anh ấy rời đi, Lý Tu Nhiên đã tiến đến chào hỏi mọi người, dù sao địa vị của cậu cũng nhỏ nhất ở đây.
Tính cách Đoạn Nhạc Nhạc rộng rãi nhưng cô ấy đối mặt với Tần Ngộ cũng rất thẹn thùng: “Không ngờ lần này có thể cùng ghi hình chương trình giải trí cùng với anh Tần, em cảm thấy cực kỳ vinh hạnh…”
Trình Kiệt và Dương Trinh cũng biểu đạt sự mến mộ của mình dành cho Tần Ngộ.
Chỉ có duy nhất Khương Đào là đắm chìm trong quả óc chó, không để ý tới Tần Ngộ chút nào.
Bàn tay trắng nõn của cô nắm hai quả óc chó, nhẹ nhàng bóp một cái, nó lập tức nát ra, cô cẩn thận lấy nhân bên trong cho vào miệng, ăn rất ngon lành.
Từ đầu đến cuối, đến ánh mắt cũng không thèm liếc một cái.
Tần Ngộ còn cố ý đi qua trước mặt cô, cô cũng không ngẩng đầu.
Không thể nào! Không phải diện mạo của anh ta đối với các cô gái tầm tuổi này có lực sát thương lớn nhất sao?
Tần Ngộ bắt đầu tự hoài nghi bản thân.
Chẳng lẽ ở đồ ăn ở Anh quá khó nuốt khiến nhan sắc của anh ta giảm xuống.
Nhưng những người khác có lạ vậy đâu!
Chắc chắn là Thẩm Chi Diễn ghen với anh ta nên đã nói bậy bạ trước mặt Khương Đào rồi! Anh ta thầm nghĩ.
Nhưng Tần Ngộ còn chưa emo (*) quá lâu, việc ghi hình chuẩn bị bắt đầu.
(*) Emo là một trào lưu sống dựa theo cảm xúc, biểu hiện nó là tôn thờ sự chán nản, buồn rầu, rất dễ bị tổn thương.
Các khách mời quay về phòng thay đồ để dặm lại lớp nền trang điểm.
Lúc này, một người ở tổ đạo cụ chạy vào: “Đống quả óc chó làm đạo cụ tôi vừa để ở đây đâu rồi?”
Sau đó anh ta thấy một đống vỏ hạt óc chó nằm trên bàn.
“!!!”
Chương trình còn chưa bắt đầu lên sóng mà số lượng người vào xem trực tiếp đã vượt quá năm mươi triệu và vẫn không ngừng tăng lên.
Thẩm Chi Diễn đã quay xong cảnh quay của mình, vào lúc đang tẩy trang thì thuận tay mở điện thoại ra, vào xem phát sóng “Hiện trường vụ án.”
Dù sao, anh vẫn phải tự vào xem mới yên tâm.
Mà bên kia, Tô Anh Tuyết kết thúc lịch trình hôm nay của mình, quay về xe cũng vội vàng mở điện thoại ra.
Cô ta nhìn thấy ảnh khách mời trong phòng phát sóng trực tiếp lại phẫn uất, ghen ghét.
Vào lúc biết Tần Ngộ tham gia “Hiện trường vụ án”, cô ta đã tìm đủ cách để có thể cùng ghi hình với anh ấy.
Nhưng mỗi kỳ chỉ có hai vị trí nữ diễn viên, Đoạn Nhạc Nhạc đã ở trong giới giải trí nhiều năm, cô ta không chiếm được vị trí đấy cũng không sao, nhưng tại sao đến cả Khương Đào mà cô ta cũng không đoạt được!
Cô ta vốn đã không muốn so đo chuyện Khương Đào cướp mất hào quang nữ thần của mình nhưng Khương Đào lại đoạt mất cơ hội được gặp Tần Ngộ khiến cô ta không thể nhịn nổi nữa.
Cũng may chương trình “Hiện trường vụ án” này là chương trình đo chỉ số thông minh mà chỉ số của Khương Đào đương nhiên không cần nói cũng biết.
Trước kia Tần Ngộ từng nói anh ấy thích phụ nữ thông minh nên chắc chắn sẽ rất chướng mắt người giống như Khương Đào.
Màn hình truyền hình trực tiếp bắt đầu đếm ngược, bình luận live cũng ngày càng dày đặc.
[A a a a a! Anh Tần, cuối cùng em cũng chờ được anh rồi!]
[719 ngày chờ đợi! Rốt cuộc cũng có thể gặp lại anh Tần!]
[Hy vọng hôm nay anh Tần chơi vui vẻ ~]
[Bối cảnh còn giống như dân quốc! Hình như anh Tần còn mặc quân phục, a a a càng lúc càng mong chờ!]
Khi thời gian phát sóng đếm ngược về 0, màn hình hiện lên bối cảnh vụ án.
Vào mùa đông năm dân quốc thứ hai mươi tư, gió tuyết mịt mù, một đám người bị nhốt trong trạm dịch (*) ngoài Nguyệt Thành, thời gian bị nhốt càng ngày càng lâu, vật dụng càng lúc càng vơi đi, tâm trạng mọi người dần dần thay đổi…
(*)
Trạm dịch: Bưu điện.
Lời thuyết minh kết thúc, màn hình chuyển hướng vào bên trong trạm dịch.
Tổ chương trình cố ý thuê phòng và trang trí.
Đạo cụ trong phòng vẫn rất chân thật, thậm chí thi thoảng còn có tiếng gió truyền tới.
Trong sảnh chính, sáu khách mời ăn cơm hoặc uống trà, chân thật giống như trong phim.
[A a a! Quả nhiên anh Tần mặc quân phục, quá đẹp trai, tôi chết cũng không hối tiếc!]
[Nhạc Nhạc mặc sườn xám quá đẹp!]
[Khương khương thật đáng yêu, hình như đang đóng vai đầu bếp!]
[Ha ha ha ha ha ha, Khương Khương là nữ đầu bếp, thảo nào thiếu vật dụng, tổ chương trình đâu có sắp đặt sai đâu!]
[Phụt ha ha ha ha, người chị em lầu trên muốn tôi cười chết để thừa kế vận đào hoa của tôi à?]
[Lại thấy anh Dương và anh Kiệt rồi, tự nhiên nhớ tới trạng thái hoảng loạn của họ khi bị chị Khương Đào khống chế trong “Trốn khỏi mật thất”]
[Tin hot đây, đạo diễn “Hiện trường vụ án” cũng là Sử đại ma vương]
[Respect respect, đại ma vương không hổ là đại ma vương, càng cản càng hăng]
Tần Ngộ mặc quân phục thời dân quốc, khuôn mặt thanh tú lại có chút tà khí, giơ tay nhấc chân đều khiến cho bình luận live điên cuồng.
Anh ta nhìn về phía Khương Đào trong vai nữ đầu bếp: “Tại sao vẫn chưa có đồ ăn?”
Khương Đào đang thản nhiên cắn hạt dưa, vô tội nói: “Không có gạo cũng không có thức ăn, ông chủ đang xuống hầm lấy rau.”
Tần Ngộ hỏi: “Đi từ khi nào?”
Khương Đào: “Cũng lâu rồi, tôi không để ý thời gian.”
Trình Kiệt chen vào: “Tôi biết, có lẽ là tầm một tiếng trước, tôi thấy anh ấy dạy dỗ đầu bếp này tham ăn.”
Tần Ngộ nhìn Khương Đào còn đang cắn hạt dưa: “…”
Thiết lập nhân vật này quả thật quá hợp với cô.
Nhân vật của anh ta phải kiểm soát tình hình chung nên đứng dậy nói: “Tận một tiếng đồng hồ, đi lâu như vậy liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không, chúng ta qua đó xem thử đi.”
Vì thế nhóm người đi xuống hầm theo chỉ dẫn của Khương Đào.
Hầm tối đen như mực, Khương Đào cầm một cây đèn dầu, mới vừa bước xuống đã thấy ông chủ ngã trong vũng máu, bỏ mạng từ lâu.
Tuy rằng mọi người đã biết mình sẽ nhìn thấy “Thi thể” nhưng khi thật sự nhìn thấy thi thể thì vẫn khiếp sợ.
[ĐM! Đừng nói đến diễn viên, tôi cũng bị dọa sợ, làm quá giống thật rồi!]
[Nhạc Nhạc chính là tôi ngay lúc này hu hu hu hu]
[Chẳng lẽ chỉ có tôi phát hiện ra Khương Đào vẫn còn cắn hạt dưa à?]
Án mạng xảy ra, mọi người quay trở về sảnh chính một lần nữa.
Tần Ngộ nghiêm túc nói: “Tôi vừa mới đi kiểm tra một vòng, bên ngoài không có dấu chân, hơn nữa hiện tại bên ngoài đang có tuyết lớn, trong phạm vi mười dặm quanh trạm dịch này không có người ở cho nên hung thủ vẫn còn ở đây.]
[Kịch bản Sơn trang bão tuyết đúng không! Người thích truyện trinh thám mừng như điên!]
[Cũng chỉ phá án mỗi cái chết này thôi sao? Theo hiểu biết của tôi về Sử đại ma vương thì hẳn là không đơn giản như vậy được…]
Dương Trinh nói: “Nói cách khác, nghi phạm là một trong số chúng ta, căn cứ vào lời của bác sĩ Trình về lần cuối nhìn thấy ông chủ, một tiếng trước anh ấy còn sống…”
Mọi người bắt đầu phân tích.
Tần Ngộ lại không thể nhịn được nữa: “Đầu bếp Khương, ông chủ của cô đã chết, cô không thấy đau buồn chút nào sao? Có thể dừng cắn hạt dưa trước được không?!”
Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía Khương Đào.
Khương Đào đang nhiệt tình cắn hạt dưa, nghe vậy cất hạt dưa đi: “Được.”
Tần Ngộ còn chưa thở phào nhẹ nhõm đã thấy Khương Đào lấy một trái dưa chuột ra gặm.
Tần Ngộ: “…”
Anh ta chợt cảm thấy đồng cảm với nhân vật.
Theo kiểu ăn của đầu bếp này thì đồ ăn có thể không ít đi sao?
Anh ta quyết định mặc kệ Khương Đào, nói: “Hay là chúng ta nói về dòng thời gian của từng người đi.”
Mọi người lần lượt nói về dòng thời gian của mình.
Trong một tiếng đồng hồ này, bọn họ đều ra ngoài một lúc, không thể thu hẹp phạm vi thông qua dòng thời gian được.
Vì thế Tần Ngộ đề nghị đi tìm chứng cứ.
Trong lúc phân đội, anh ta cố ý xếp Khương Đào và Dương Trinh cùng đội với mình.
Hai bên cùng lục tìm bằng chứng.
Nhưng so với sự cẩn thận, nghiêm túc của Tần Ngộ và Dương Trinh, Khương Đào lại cưỡi ngựa xem hoa, tiện thể lấy luôn quả chuối trên bàn của Tần Ngộ.
Tần Ngộ:!!!
Không phải vật dụng rất khan hiếm sao?! Mẹ nó chuối này ở đâu ra vậy!
Nhưng Khương Đào cưỡi ngựa xem hoa cũng tìm được vài manh mối.
Sau khi lục soát xong, mọi người lại quay trở về sảnh chính, hai đội Tần Ngộ và Trình Kiệt tiến hành phân tích, những người khác bổ sung.
Trình Kiệt lấy ra một cái hộp kiểu cổ xưa, hỏi Dương Trinh: “Thương nhân Dương, đây là của anh sao?”
Dương Trinh gật gật đầu: “Đây là cặp óc chó gia truyền nhà tôi, cực kỳ quý!”
Ba người Trình Kiệt mở hộp ra, bên trong là cặp óc chó bằng giấy.
Dương Trinh ngẩn người.
Nó không có trong kịch bản!
[Ha ha ha ha ha ha ha cái quỷ gì vậy!]
[Chương trình đang cố ý gây cười rồi, vẫn là manh mối mà]
[Anh Dương, quả nhiên trong chương trình nào thì anh vẫn gắn liền với chữ thảm ha ha ha ha ha]
Sử Hàm vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: “Hạt óc chó này là sao đây!!”
Nhân viên đạo cụ buồn bã nói: “Óc chó vốn được chuẩn bị từ trước đã bị ăn mất, chúng tôi không kịp thay mới!”
Sử Hàm:!!!
Không cần phải nói chỉ cần nghe vậy, anh ta liền biết là ai làm!
Mà ở sảnh chính trạm dịch.
Với sự tin tưởng đối với tổ chương trình, mọi người cực kỳ hoài nghi về chỗ óc chó này.
Mà sự hoài nghi này nhắm thẳng về Dương Trinh.
Dương Trinh hết đường chối cãi, nhìn cặp óc chó lậu của mình mà khóc không ra nước mắt.
Tần Ngộ nhìn về phía Khương Đào: “Đầu bếp Khương, cô còn muốn bổ sung cái gì không?”
Khương Đào gặm xong miếng dưa chuột cuối cùng: “Tôi cảm thấy mọi người nói rất đúng! Tôi không có gì bổ sung!”
Đúng lúc này, đèn trên đỉnh đầu bọn họ chợt tắt.
Bọn họ bị dọa không ngừng thét chói tai, khán giả trước màn hình cũng bị hoảng sợ.
[Sao lại thế này?]
[Phát sóng trực tiếp bị mất kết nối à?!]
[Hơi… đáng sợ]
[Tần Ngộ mau ôm em đi!]
Một lát sau, đèn lại sáng lên.
Mọi người đều kinh hoàng chưa ổn định được.
Tần Ngộ và Trình Kiệt cùng đi kiểm tra nguồn điện, phía trên có ghi hàng chữ nhỏ, viết do nguồn điện không đủ nên có thể không ổn định.
Hai người quay về nói chuyện này với mọi người.
Vì đây là sắp đặt nên mọi người cũng không để ý, tiếp tục thảo luận.
Bắt đầu từ nguyên nhân ông chủ chết.
Ông chủ bị đâm từ phía sau, một nhát chết ngay, cực kỳ thành thạo.
Từ điểm này, Tần Ngộ đóng vai quân nhân, Trình Kiệt trong vai bác sĩ và Khương Đào trong vai đầu bếp đều trong diện tình nghi.
Tần Ngộ trước đây từng đóng phim trinh thám, bản thân còn thích đọc truyện trinh thám cho nên phân tích rất cặn kẽ, chỉ là khi nói đến Khương Đào thì lại thấy cô đang cắn hạt dưa.
Tần Ngộ: “…”
Anh ta cảm thấy gân xanh trên trán mình đang nhảy.
Hơn nữa Tần Ngộ bắt đầu hoài nghi cô thật sự là bạn gái tin đồn của Thẩm Chi Diễn sao?
Không nói đến cái khác, nếu anh ta ăn ở trước mặt Thẩm Chi Diễn thì anh đã không thể chịu nổi rồi!
Anh ta chỉ có thể bỏ qua Khương Đào, tiếp tục phân tích.
Bởi vì vừa nãy có chứng cứ cho thấy trước khi thành thương nhân, Dương Trinh là một đồ tể cho nên sự nghi ngờ về anh ta càng tăng cao.
Dương Trinh: “???”
Tại sao lại nghi tôi???
Đúng lúc này đèn lại tắt lần nữa.
Nhưng mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, cũng không để ý, an tâm chờ đèn sáng.
Trong bóng tối, tiếng cắn hạt dưa của Khương Đào ngược lại thành nơi lan tỏa cảm giác an toàn.
Một lát sau, đèn lại sáng lên.
Nhưng Đoạn Nhạc Nhạc đột nhiên hét ầm lên.
Mọi người nhìn qua.
Dương Trinh đã nằm trên mặt đất, trên cổ có một vết rạch.
[!!!]