Trạm tiếp theo của bọn họ là nguyện vọng của Diêu Diêu và Hoàng Hoàng, khu vui chơi.
Nhưng có trải nghiệm lạ lùng ở thảo cầm viên, tất cả mọi người đối với khu vui chơi đã cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
Các bạn nhỏ đều vây quanh Khương Đào, líu ríu nói chuyện với cô.
Niên Niên sợ mama bị cướp mất, toàn bộ hành trình đều ôm chặt cổ cô, lớn tiếng tuyên bố: "Đây là mẹ của tớ! Các cậu không có mẹ của mình sao?!"
Tiểu Linh Đang nhỏ tiếng đáp: "Nhưng mà, chúng tớ cũng muốn chơi với cô Khương Đào mà..."
Diêu Diêu cũng hùa theo: "Đúng đó đúng đó, hơn nữa đây là trò chơi mà, vốn dĩ cậu cũng có ba mẹ của mình mà, chỉ là trong trò chơi, cô Khương Khương là mẹ của cậu thôi, vậy cô ấy cũng có thể diễn mẹ của chúng tớ mà!"
Niên Niên tức giận sắp khóc đến nơi: "Không được không được! Chính là mẹ của tớ!"
Người lớn nhìn bọn trẻ tranh luận như thế, không nhịn được cười.
Thẩm Chi Diễn cũng nở nụ cười ôn hòa, thấy bọn trẻ tranh giành như vậy, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
Nếu như sau này anh và Khương Đào ở bên nhau, nuôi mấy đứa bé hình như cũng rất thú vị.
Đúng lúc này, Hoàng Hoàng nói: "Niên Niên, tớ không giành mẹ với cậu."
Niên Niên không ngờ tới, Hoàng Hoàng thế mà sẽ nói với cậu bé như vậy, tức khắc rất cảm động.
Hoàng Hoàng nhìn Khương Khương:" Cô Khương Khương, sau này con lớn lên nhất định sẽ đẹp trai hơn chú Thẩm, đợi sau khi con lớn lên có thể gả cho con không, con có thể làm ba của Niên Niên!"
Niên Niên: "???"
Thẩm Chi Diễn: "???"
Tần Ngộ: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
[Hoàng Hoàng được lắm, ước bao nhiêu thì được bấy nhiêu! Cô ủng hộ con (đầu chó)]
[Nụ cười của anh Thẩm biến mất: Chú cho rằng con muốn làm con của chú, không ngờ con vậy mà lại muốn cướp vợ của chú!!]
[Nếu Hoàng Hoàng thật sự lấy Khương Khương, anh Tần của chúng ta không phải tự nhiên là trưởng bối sao ha ha ha ha ha]
[Không, khả năng trước tiên anh Tần sẽ bị anh Thẩm đánh một trận hhhhhh]
[Ha ha ha ha ha ha ha, anh Tần: tại sao lúc nào người tổn thương cũng là tôi!]
Trong tiếng cười đùa của khán giả, cuối cùng cũng hoàn thành nguyện vọng của tất cả bạn nhỏ.
Mọi người quay về căn nhà nhỏ, lúc này, bãi cỏ trước nhà đã bày một bữa tiệc thịnh soạn, đây là tổ tiết mục đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ.
Niên Niên vui vẻ cả một buổi chiều, nhìn thấy thức ăn, mới ý thức được bản thân thật sự đói rồi.
Cậu bé tha thiết mong chờ nhìn Khương Đào.
Buổi chiều Khương Đào trải qua cuộc nói chuyện giao lưu với nhóm Đoạn Nhạc Nhạc, cuối cùng cũng hiểu lượng cơm của bạn nhỏ, thế là dựa theo phân lượng của các bạn nhỏ khác, lấy phần cơm cho Niên Niên.
Trải qua chuyện lúc trưa, Niên Niên cũng không dám kén cá chọn canh nữa, ngoan ngoãn ngồi cạnh Khương Đào, ăn vô cùng ngoan.
Thực ra ba mẹ thật sự của Niên Niên vẫn luôn đóng giả nhân viên công tác, ở bên cạnh nhìn bọn họ.
Trước đây lúc Niên Niên đói bụng, bọn họ cũng rất đau lòng, hận không thể lập tức đi lấy đồ ăn cho Niên Niên.
Nhưng, nhìn thấy giờ khắc này Niên Niên ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, nước mắt bọn họ tức khắc trào ra.
Không ngờ rằng, tham gia một chương trình tạp kỹ vậy mà có thể khiến Niên Niên yêu thích việc ăn cơm, thật hiếm có.
Mà mặc dù Niên Niên nghiêm túc ăn cơm, nhưng vẫn còn thói quen của chứng kén ăn.
Khương Đào thấy cậu bé gạt cà rốt ra, không nhịn được nói: "Niên Niên, ăn hết cà rốt đi."
Niên Niên có chút khó xử.
Nhưng trải qua một ngày chung sống, lúc này Khương Đào trong lòng cậu bé, đã giống như thần tượng vậy, thế nên mặc dù không thích cà rốt, vẫn cố kiên cường.
Cậu bé ghét bỏ nhìn miếng cà rốt, hỏi Khương Đào: "Mama, ăn cà rốt rồi, sẽ lợi hại giống mẹ sao?"
Khương Đào đưa đĩa cơm sáng bóng của mình cho Niên Niên xem: "Nếu con muốn lợi hại như mẹ, ít nhất phải ăn nhiều thế này."
Niên Niên nhìn cái đĩa còn to gấp hai lần cái đầu mình, rưng rưng nuốt cà rốt xuống.
Mama Khương Khương thật sự đáng sợ quá!
[Ha ha ha ha ha ha ha, Khương Khương hoàn toàn đập nát mộng tưởng của Niên Niên]
[Khương Khương và Niên Niên đáng yêu quá đi, hu hu hu tôi thật sự hâm mộ anh Thẩm]
[Hâm mộ anh Thẩm +1]
Đợi tới khi ăn cơm xong, thời khắc chia tay cũng đến rồi.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Từ lúc bắt đầu các bạn nhỏ chầm chậm thích ứng với những ba mẹ xa lạ trong trò chơi này, mặc dù chỉ có một ngày, nhưng căn bản lúc chia tay đều không nỡ, cho dù là Hoàng Hoàng vẫn luôn đấu võ mồm với Tần Ngộ, đều có chút buồn.
Càng đừng nói tới Niên Niên và Khương Khương.
Niên Niên ôm chặt cổ Khương Đào, khóc khàn cả giọng.
Hiện trường bị bao quanh bởi bầu không khí u sầu.
Các bạn nhỏ nói lời tạm biệt với "ba mẹ" đã bầu bạn với chúng chơi đùa cả ngày.
Sau khi Hoàng Hoàng nói lời từ biệt với Tang Linh và Tần Ngộ, lại chạy tới bên Khương Đào, kéo góc áo của cô: "Cô Khương Khương, chúng ta đã hứa rồi đó, cô nhất định phải chờ con lớn lên!"
Trong nháy mắt Niên Niên vốn đang đắm chìm trong bi thương trợn tròn mắt: "Không được! Tớ sẽ không để cậu làm ba của tớ đâu!"
Hoàng Hoàng bĩu môi: "Chỉ cần cô Khương Khương đồng ý là được rồi."
Nói xong thằng bé chạy đi.
Chỉ để lại Niên Niên vẫn còn đau buồn.
Niên Niên bắt lấy tay Thẩm Chi Diễn, nghiêm túc dặn dò: "Baba Thẩm, con chỉ nhận ba là ba của con, baba nhất định phải ở bên mama Khương thật tốt, vĩnh viễn ở bên nhau nha."
Thẩm Chi Diễn dở khóc dở cười.
Chỉ là thấy biểu cảm nghiêm túc của cậu bé, còn có ánh mắt Khương Đào nhìn qua.
Không biết làm sao, nhưng thật sự lưu tâm.
Anh ôm hai người họ vào lòng.
Thấp giọng: "Ba đồng ý với con, ba mẹ sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Sau khi chia tay, các bạn nhỏ phải lên xe đi gặp ba mẹ thật sự của mình.
Nhìn thấy Niên Niên bị đem lên xe, vành mắt Khương Đào nháy mắt phiếm hồng.
Cô cố gắng nhịn nước mắt lại.
Lòng tràn đầy sự vướng bận đối với bé con.
Cô đột nhiên nhớ tới, lúc cô cùng Lương Thực Dự Trữ tới nhân gian, không hiểu vì sao người phàm bởi vì chia ly mà bật khóc.
Lương Thực Dự Trữ nói với cô: "Đó là tình cảm."
Mặc dù cô ăn cảm xúc, lại không đặc biệt có thể hiểu rõ.
Lương Thực Dự Trữ đưa cô đi nhân gian để lĩnh hội cái gì đó gọi là tình cảm, nhưng cô nhìn thấy nhiều như vậy, rốt cuộc vẫn không hiểu.
Sau này, Lương Thực Dự Trữ nói: "Đợi ngươi vào lúc chia ly cảm thấy buồn bã và không nỡ, có lẽ dần dần có thể hiểu được cái gì gọi là tình cảm."
Thế nhưng, Khương Đào cũng không ngờ rằng.
Khoảnh khắc cô cảm nhận được tình cảm ấy, chính là sự rời đi của Lương Thực Dự Trữ.
Nếu như phải như vậy mới hiểu được, thì cô tình nguyện vĩnh viễn không hiểu tình là gì.
Thẩm Chi Diễn nhạy cảm chú ý đến cảm xúc suy sụp của Khương Đào.
Cho rằng vì cô buồn khi rời xa Niên Niên, an ủi nói: "Không sao đâu, nhà Niên Niên ở Bắc Kinh, em muốn gặp thằng bé, sau này vẫn còn cơ hội."
Khương Đào lắc đầu, trầm thấp đáp: "Nó có ba mẹ của mình, không phải con của tôi, chuyện này không giống nhau."
Thẩm Chi Diễn có chút kinh ngạc.
Tư duy của Khương Đào vẫn luôn đơn thuần, anh không ngờ tới cô sẽ nghĩ như vậy.
Vào lúc Thẩm Chi Diễn suy tư phải an ủi Khương Đào thế nào.
Tâm trạng cô lại tự tốt lên, bắt lấy tay áo của anh nói: "Nếu không thì, hay là sau này anh sinh cho tôi một đứa bé đi!"
Thẩm Chi Diễn: "..."
Khương Đào thấy anh không nói chuyện, có hơi thất vọng: "Không được sao?"
"Vậy tôi đi tìm Tần..."
Thẩm Chi Diễn sợ cô lại đi tìm Tần Ngộ nói như vậy, vội vàng đồng ý: "Được được được, sinh, anh sinh cho em."
Lúc này Khương Đào mới vui vẻ trở lại: "Vậy chúng ta một lời đã định."
Thẩm Chi Diễn: "..."
Khương Đào lại phản ứng lại: "Không được không được, chị Tang Linh nói rồi, nói miệng thì không có tác dụng, vẫn là ký hợp đồng đáng tin hơn, đợi chương trình kết thúc, chúng ta đi ký hợp đồng đi!"
Thẩm Chi Diễn: "..."
Anh gần như là rít qua kẽ răng nói ra chữ: "Tang Linh..."
[Ha ha ha ha ha ha ha ha anh Thẩm đồng ý rồi, phải sinh nha! Cho dù không ký hợp đồng, nhưng những khán giả chúng tôi cũng là nhân chứng (đầu chó)]
[Chị Tang ha ha ha ha ha ha, tôi biết ngay, cái chủ ý không hợp thói thường này nhất định chị Tang nghĩ ra, chị Tang thật ngầu!]
[Ký hợp đồng sinh con sao! Khương Khương Thẩm Chi Diễn các người sao lại biết chơi như thế hu hu hu hu hu hu, fan CP ăn Tết mỗi ngày!]
[Cái chương trình này thật là, giây trước tôi còn đang khóc vì sự chia tay của Niên Niên và Khương Khương, giây sau liền bị Khương Khương và anh Thẩm chọc cười, hiện tại vừa khóc vừa cười, mẹ tôi tưởng rằng tôi bị điên rồi]
[Ai mà chẳng thế! Vừa bắt đầu tôi cho rằng đây là chương trình tạp kỹ yêu đương, sau này tôi cảm thấy đây là chương trình tạp kỹ tấu hài, hiện tại con mẹ nó lại biến thành chương trình tạp kỹ vắt nước mắt...hu hu hu hu]
Thẩm Thế An trước màn hình cũng sụt sịt mũi.
Thẩm Thận lặng lẽ đưa khăn giấy qua.
Thẩm Thế An lau nước mắt nước mũi, hỏi: "Con trai, con cảm thấy hiện tại ba đi đầu tư vào kỹ thuật giúp đàn ông sinh con còn kịp không?"
Thẩm Thận trầm mặc chốc lát: "Ba, anh hai là con ruột của ba."
Thẩm Thế An: "..."