Sau khi “Tiến hành yêu đương” kết thúc, Thẩm Chi Diễn và Khương Đào hoàn toàn tập trung vào quay “Quỷ núi”, quay xong “Quỷ núi”, hai người tiến vào lễ đường.
Hôn lễ chỉ mời bạn bè thân thích hai bên, nhưng Kiều Thi Thi đã chứng kiến đoạn đường tình yêu của hai người, ngoại trừ đảm nhiệm vị trí chủ hôn còn quay một phóng sự cho họ.
Hôn lễ được cử hành trên đảo Cupid.
Lúc đấy các fan mới biết, hóa ra đảo này là Thẩm Chi Diễn mua vì kết hôn.
Vậy, phải nói như thế nào đây?
Người ta kết hôn, tặng trang sức quý giá, tặng nhà.
Thẩm Chi Diễn tặng đảo.
Các fan CP ăn chanh vị cơm chó, bọn họ còn không biết Thẩm Chi Diễn không chỉ tặng đảo mà còn tặng cô một ngọn núi thần.
Ở cuối phóng sự, Kiều Thi Thi đại diện các fans, hỏi một câu hỏi chung – hai người định khi nào sinh con, với cả thật sự là anh Thẩm sinh sao?
Sau đó, phim phóng sự liền lấy cảnh Thẩm Chi Diễn đen mặt tắt máy quay làm đoạn kết.
Sau khi kết hôn vài năm, Khương Đào bắt đầu tập trung tấn công màn ảnh lớn, Thẩm Chi Diễn từ từ chuyển hướng về phía sau màn, chỉ thỉnh thoảng nhận một, hai cái lịch trình, xuất hiện trước mặt người khác, chứng minh anh không mang thai.
Các fan CP sau một năm ăn đường ngập trời đã quay xe.
Không phải hai người họ không còn ngọt ngào nữa, thỉnh thoảng paparazzi chụp được hai người đi ăn cơm, còn có trong bức ảnh chụp tại buổi lễ trao giải của Khương Đào đăng lên Weibo đều có thể đào ra được chi tiết ngọt ngào của hai người.
Chỉ là ít được cho ra ngoài ánh sáng hơn, đường này phải tự bản thân đi moi từng chút một.
Không ít fan CP không chịu nổi sự chênh lệch này, ngược lại bò tường chạy, chỉ còn lại những fan cứng từ đầu sống dựa vào việc moi đường.
Đối với các cô mà nói, việc moi đường hàng ngày thế này ngược lại càng thấy thân thuộc.
Hôm nay, một rạp chiếu phim Kinh Thị chiếu lại “Quỷ núi”, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên mà Cp Sinh Khương đóng chung, và cũng là bộ phim duy nhất cho đến nay, địa vị trong lòng fans CP không cần nói cũng biết.
Cho nên mọi người nhân cơ hội này vừa ôn lại, vừa tụ hội.
Lê Tư Uyển xuống xe, đến địa điểm tụ họp.
Cô bé đã học cấp ba, so với mấy năm trước thì đã trầm ổn hơn không ít.
Tuy rằng việc học bận rộn nên cô bé đã lâu không còn theo đuổi thần tượng nữa, nhưng vẫn luôn duy trì thân phận gián điệp ba mang, ở trong các nhóm fans như cá gặp nước.
Lần này fan CP họp hội cũng mời cô bé, đúng lúc cô rảnh nên tới.
Rất nhanh, cô bé đã thấy được mấy khuôn mặt xa lạ, chỉ là đối phương vừa nói tên ra, cô lập tức thấy quen thuộc.
“Em chính là Uyển Đậu à? Thật sự trẻ như vậy!”
“Còn trẻ như vậy mà đã bắt đầu cắn CP, có tiền đồ!”
Lê Tư Uyển: “…”
Cứu mạng! Nhóm chúng ta ngớ ngẩn như vậy sao?
Mấy cô gái hi hi ha ha đi đến rạp chiếu phim, chỉ là khi Lê Tư Uyển quay đầu lại thì giật mình.
“Uyển Đậu, sao vậy?”
Lê Tư Uyển lấy lại tinh thần, có chút chần chờ nói: “Hình… hình như em nhìn thấy Khương Khương và anh Thẩm?”
Mấy cô gái sửng sốt, trong đó có một người lắc đầu nói: “Chắc chắn là em nhìn nhầm rồi, trước đó Khương Khương nói muốn tập trung hưởng thụ tuần trăng mật, bây giờ chắc chắn đang chơi ở đâu đó rồi, tại sao xuất hiện ở chỗ này được?”
Tuy rằng Lê Tư Uyển cảm thấy hai dáng người kia rất giống nhưng cũng thấy các cô nói rất có lý, hơn nữa kể cả có thật sự là Khương Đào và anh Thẩm đi chăng nữa, bọn họ chắc chắn sẽ mang nguyên bộ kính râm, mũ lưỡi trai, sao có thể thoải mái xuất hiện tại nơi đông người thế này được.
Vì thế cô bé ngượng ngùng nói: “Có thể là em nhìn nhầm rồi…”
Mọi người đều không để tâm, vừa nói những tin vịt gần đây, vừa vui vẻ đi vào rạp chiếu phim.
Không bao lâu sau, Khương Đào và Thẩm Chi Diễn không che giấu chút nào cũng xuất hiện ở trước cửa rạp chiếu phim. Nhưng dường như người bên cạnh căn bản không nhận ra bọn họ, coi bọn họ giống như người qua đường bình thường.
Đây là bởi vì Thẩm Chi Diễn đã dùng ẩn thân chi thuật cho hai người.
Đối với tiên tôn đã khôi phục cùng với năng lực của anh mà nói, đây chỉ là một phép thuật đơn giản.
Sau khi hai người kết hôn liền bắt đầu sinh hoạt ở hai bên thế giới nhỏ này và núi Thương Lan.
Hơn nữa, Khương Đào và Côn còn có chút ân oán kiếp trước, trước đây cô muốn ăn đối phương nhưng không thành, Côn còn ngại tới tiên tôn cũng không thể làm gì cô, vì thế mỗi lần Khương Đào đến cạnh hồ Kính, nó lập tức quẫy nước hồ Kính, không có phép cô tới gần.
Hai bên tranh đấu gay gắt rất nhiều năm.
Nhưng lúc trước có mấy người tu tiên nổi lòng tham, muốn phá hư kết giới, tiến vào núi Thương Lan, cũng nhờ có sự tồn tại của Côn mới không để bọn họ thực hiện được.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Côn hóa thành đại bàng là chuyện quan trọng, Thẩm Chi Diễn phải quay về bảo vệ giúp nó.
Vốn dĩ Côn rất vui mừng khi tiên tôn quay về, sau đó liền thấy Khương Đào đi cạnh anh, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tiên tôn, cô ta, cô ta, cô ta…”
Thẩm Chi Diễn nhẹ nhàng nói: “Giới thiệu lại một chút cho ngươi biết, người này chính là vợ của ta, Khương Đào.”
Côn thiếu chút nữa đến đại bàng cũng không hóa được, suốt đêm tìm cách chạy trốn.
Kẻ thù trở thành bà chủ của nó, vậy phải làm sao bây giờ?!
Khương Đào cố ý cười dữ tợn tới gần nó: “Ngươi lại cố ý hất nước vào ta!”
Côn: “…”
Nhưng Khương Đào cũng chỉ trêu nó, đi một chuyến tới thế giới mới, cô đã nắm được không ít kỹ năng, trong đó xếp đầu là ký hợp đồng.
Côn nhà quê mơ mơ màng màng ký một hợp đồng lao động khiến người ta giận sôi máu, dùng để trả tiền thuê nhà.
Côn cần ba mươi ngàn năm mới có thể hóa thành đại bàng, hóa đại bàng trong nháy mắt, che trời, cực kỳ đồ sộ.
Nhưng Khương Đào ngẩng đầu lên nhìn đôi cánh dường như che cả bầu trời, thở dài một hơi: “Haiz, muốn ăn cánh gà…”
Côn đang giãn hai cánh hết cỡ, bay vui vẻ lảo đảo một cái, yên lặng thu cánh lại.
Thẩm Chi Diễn hơi bất lực, bởi vì tâm lý khỏe mạnh của Côn, anh và Khương Đào cùng quay về thế giới nhỏ, hai người dùng thuật ẩn nấp, thoải mái ăn một đống cánh gà.
Khi vừa đi dạo phố vừa tiêu cơm, Khương Đào nhìn thấy một rạp chiếu phim chiếu lại “Quỷ núi”, lập tức kéo anh muốn vào xem.
“Quỷ núi” đã chiếu được ba năm.
Lúc trước nhân vật A Hành của Khương Đào trong “Quỷ núi” đã được đề cử giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất tại Kim Hạc, nhưng không may cô đã gặp phải một năm giải thưởng lớn, đồng thời các diễn viên nữ trong danh sách đề cử đều rất ưu tú, cuối cùng không giành được giải thưởng này.
Tuy rằng Khương Đào có chút nuối tiếc, nhưng cũng không nhụt chí.
Hiện tại cô đã thích đóng phim, đối với cô mà nói cảm xúc không chỉ là một loại đồ ăn.
Ba năm này, Khương Đào vẫn luôn mài giũa diễn xuất, từng lúc ngày càng tiến bộ hơn.
Giải thưởng Kim Hạc lại bắt đầu một lần nữa.
Nhân vật mới nhất của Khương Đào cũng được đề cử, tuy rằng lần này cũng gặp phải năm giải thưởng lớn nhưng diễn xuất không còn ngây thơ non nớt như lúc trước, không còn là cô bé diễn xuất theo bản năng nữa.
Chỉ là diễn nhiều vai như vậy, dường như Khương Đào vẫn rất thiên vị “Quỷ núi”, mấy năm nay cô còn xem lại mấy lần trên các trang web video.
Lần này vừa đúng lúc chiếu lại, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Hai người mua vé vào trong rạp chiếu phim.
Lúc này trong phòng chiếu đã có rất nhiều người.
Ngoại trừ fan CP, còn có rất nhiều người bỏ lỡ bộ phim này trước đó, sau khi xem ở trang web xong, cảm thấy không đủ khoái, vì thế thừa dịp chiếu lại đi xem một lần nữa.
Theo ánh đèn dần dần tối lại, bốn phía cũng im lặng, tất cả mọi người nhìn về phía màn hình.
Ngay bắt đầu bộ phim, là góc độ của nam chính Lộ Kỳ.
Anh từ bỏ công việc với đãi ngộ tốt, rời khỏi thành phố lớn, quay về quê nhỏ, tất cả mọi người không rõ tại sao cảm thấy anh chính là người kỳ quặc.
Nhưng Lộ Kỳ cũng không để ý tới người khác, bởi vì trong lòng anh đã có một bí mật.
Anh đã từng gặp quỷ núi.
Vì để gặp lại đối phương, ngày nào cũng vào núi, lại căn bản không thấy bóng hình trong hồi ức kia, một thời gian dài, anh thậm chí cảm thấy có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Phần này đều là cảnh diễn của Thẩm Chi Diễn, anh hơi nhàm chán nghiêng đầu, lại phát hiện Khương Đào xem rất chăm chú, đến nỗi mắt cũng không nháy chút nào.
Anh thấy hơi lạ.
Anh đã đóng rất nhiều vai, Khương Đào cũng đã xem qua, nhưng phần lớn là khen diễn xuất của anh tốt, lại không để lộ cảm giác thích kỳ quái đến thế này, nhưng loại nhân vật yếu đuối như Lộ Kỳ thì rốt cuộc có gì để thích cơ chứ?!
Tuy rằng anh cũng biết đây là vai diễn của mình, nhưng vẫn thấy ghen tị.
Lúc này bởi vì ngoài ý muốn Lộ Kỳ suýt chút nữa mất mạng, mới gặp lại A Hành lần nữa.
Anh được A Hành cứu về, sau khi mở mắt lại, rốt cuộc anh mới có thể chắc chắn không phải ảo giác của mình, trên đời này thật sự có quỷ núi.
Anh lấy cớ vết thương chưa khỏi nên ở lại.
Tính tình A Hành đơn thuần, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có thêm một người bạn chơi cùng, hơn nữa Lộ Kỳ luôn có rất nhiều chuyện thú vị mới lạ, cô càng thích anh hơn.
Nhưng Lộ Kỳ lại hiểu lầm.
Anh vốn đối với A Hành nhớ mãi không quên, khi ở chung càng rung động.
A Hành không hiểu tình yêu.
Lộ Kỳ chỉ có thể nghĩ cách quyến rũ cô.
Ví dụ như làm quần áo ướt quyến rũ, nấu ăn điêu luyện, thủ đoạn ùn ùn không hết, hoặc là gợi cảm, hoặc bá đạo, hoặc cún con, vốn dĩ là chi tiết xấu hổ nhưng bởi vì người diễn là Thẩm Chi Diễn, diễn xuất thật sự dụ hoặc.
Thẩm Chi Diễn thậm chí còn nghe thấy hai cô gái nói thầm: “Hóa ra đây là hạnh phúc của Khương Đào! Thật ngưỡng mộ!”
Thẩm Chi Diễn: “???”
Anh lại vừa ngẩng đầu nhìn về phía Khương Đào, lại thấy cô cũng đơ mặt hoàn toàn đắm chìm trong phim.
Thẩm Chi Diễn bắt đầu hoài nghi về cuộc đời.
“Quỷ núi” là bộ phim tình yêu thuần khiết, được quay rất tinh tế hoàn hảo, đặc biệt là tương tác sau khi hai người bên nhau, luôn khiến cho những ai hiểu ý cười.
Đến khi bộ phim được chiếu xong, Khương Đào còn chưa đã thèm, vui vẻ trò chuyện về cốt truyện “Quỷ núi”, hơn nữa từ xuất hiện nhiều nhất chính là Lộ Kỳ.
Cơn ghen của Thẩm Chi Diễn mới vừa áp xuống lại bắt đầu ngoi lên.
Rõ ràng anh đường đường chính chính đang ở đây, tại sao Khương Đào luôn nói về cái nhân vật kia chứ?
Anh rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi: “Khương Khương, tại sao em lại thích Lộ Kỳ đến vậy?”
Khương Đào hơi sửng sốt: “Đây không phải vai diễn của anh sao?”
Trái tim Thẩm Chi Diễn lập tức bị những lời này làm cho yếu ớt, nhưng dù vậy, sự hoài nghi về Lộ Kỳ vẫn luôn quanh quẩn trong lòng anh rất lâu, bây giờ anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Khương Đào suy nghĩ một lát, nói: “Bởi vì… Lộ Kỳ tương đối ngọt ngào đi!”
Thẩm Chi Diễn: “???”
Anh có chút không tin hỏi lại: “Ngọt?”
Khương Đào: “Đúng vậy, anh không cảm thấy anh ấy cố ý cởi hai cúc áo, lại giả bộ không thoải mái để A Hành đi xem nơi đó, rất đáng yêu sao?”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Không thấy.
Anh chần chờ hỏi: “Gần đây có phải em lại nghe Đoạn Nhạc Nhạc hay Tang Linh nói điều gì đó linh tinh không?”
“Không!” Khương Đào nói xong, lại giống như đang nhớ tới điều gì đó, “Đúng rồi, gần đây Nhạc Nhạc nói cái gì mà thất niên chi dương (*) gì đó, nói giữa cặp đôi phải thường xuyên giữ tình cảm mới mẻ, nếu không sẽ chán.”
(*)
Thất niên chi dương: đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, nếu không xa nhau vĩnh viễn, muôn đời không thể tái hợp.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Hai người về đến nhà, Khương Đào đi tắm trước.
Thẩm Chi Diễn đi lại trong thư phòng, anh cảm thấy có vẻ hôm nay Khương Đào đang ám chỉ anh.
Thời gian hai người họ ở bên nhau, tuy rằng ở thế giới nhỏ có lẽ mới ba năm nhưng ở núi Thương Lan thì đã gần bảy năm.
Hơn nữa gần đây bởi vì liên quan đến chuyện Côn hóa đại bàng, anh vẫn luôn bảo vệ cho nó, có lẽ anh thực sự ít quan tâm đến Khương Khương hơn.
Tuy rằng anh cảm thấy Khương Đào có lẽ không phải kiểu con gái thích so đo, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh yêu, còn không hiểu tâm lý con gái, hơn nữa Tần Ngộ và Chu Chí Lan suốt ngày ở trong nhóm nói, sau khi con gái yêu đương thì sẽ biến thành người khác.
Chẳng lẽ, Khương Khương cũng như thế.
Vào lúc anh còn đang có tâm trạng nặng nề, Khương Khương đã tắm xong.
Anh đang định nói với cô gì đó, Khương Đào cũng đeo tai nghe bluetooth lên: “Hạ Hạ mới gửi tin nhắn cho em, để em nói chuyện với cậu ấy một chút.”
Cô nói xong thì lướt qua Thẩm Chi Diễn, đi đến phòng ngủ.
Thẩm Chi Diễn: “…”
Vậy mà bị cô phớt lờ!
Anh càng nghĩ càng cảm thấy có thể Khương Đào đang nhắc nhở anh.
Nếu Khương Đào thích Lộ Kỳ như vậy, anh nghĩ thầm rồi đi vào phòng tắm.
Khương Đào nói chuyện với Đường Ngữ Hạ một hồi lâu, cuối cùng cũng trấn an được cô ấy, vừa nhìn đồng hồ mới phát hiện đã một tiếng trôi qua, vậy mà Thẩm Chi Diễn còn chưa vào.
Cô hơi buồn bực đi về phía nhà tắm.
Sau đó cô nhìn thấy trong màn hơi nước mờ mịt, Thẩm Chi Diễn mặc áo sơ mi ngồi trong bồn tắm, nước thấm đẫm khiến chiếc áo gần như trong suốt, mái tóc ướt được anh vuốt ra sau, lại có một sợi nghịch ngợm rủ xuống.
Anh ngước mắt lên, thậm chí không nói lời nào, nhưng giữa chân mày dường như có sợi tơ tác động đến Khương Đào.
Khương Đào lập tức cảm thấy nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao.
Thẩm Chi Diễn nhìn thấy cô, đứng dậy khỏi bồn tắm, chậm rãi đến trước mặt cô, gục đầu xuống, hai người dán sát nhau cực gần, một sợi tóc kia cũng dừng trên trán cô, tạo cảm giác tê ngứa nhẹ.
“Khương Khương, thích không?”
Giọng nói trầm thấp, giống như kéo dây đàn cello, âm cuối giống như được móc nhẹ, nhẹ nhàng cào vào tai Khương Đào.
Mặt Khương Đào đỏ lên, dường như không dám nhìn anh, nhưng vẫn nhỏ giọng thành thật nói cảm nhận của chính mình: “Thích.”
Thẩm Chi Diễn cầm tay cô, đặt ở giữa môi mình, hơi thở dường như dán lên đầu ngón tay Khương Đào.
“Thất niên chi dương?”
Đầu ngón tay Khương Đào hơi rung động, muốn thu lại nhưng bị Thẩm Chi Diễn nắm được.
“Sao anh đột nhiên…”
Thẩm Chi Diễn cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh: “Không phải em thích dáng vẻ này của Lộ Kỳ sao? Nhưng lại ghét bỏ mối quan hệ của chúng ta không có cảm giác mới mẻ…”
Lúc này Khương Đào mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, quả thật dở khóc dở cười.
Chị Nhạc Nhạc nói đúng, đàn ông sau khi yêu đương sẽ trở nên thật trẻ con.
Cô ôm eo Thẩm Chi Diễn: “Không có, anh thế nào em đều thích ~ ”
Thẩm Chi Diễn: “Ừm hửm ~ ”
Cô hôn hôn môi Thẩm Chi Diễn: “Lộ Kỳ chỉ ngọt ngào thôi, nhưng anh là trăm vị mà ~ ”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Tuy rằng anh đã nỗ lực nói với bản thân, không thể bị lời ngon tiếng ngọt của Khương Đào lừa bịp, nhưng vẫn không thể khống chế được sự đả động của cô, khóe miệng hơi cong lên.
Anh nặng nề hôn lên môi cô, hung hăng nói: “Đêm nay ăn loại thịt này, không ăn no không được rời giường.”
Ánh trăng dịu nhẹ, không khác với ánh mắt của anh.
-
Sáng sớm hôm sau, Khương Đào mơ mơ màng màng tỉnh lại, nỗ lực chống đỡ cơn buồn ngủ, duỗi tay tìm điện thoại đang vang lên không ngừng.
Mới vừa nhận điện thoại, liền nghe thấy giọng nói kích động của Đồng Đồng ở đầu dây bên kia: “Chị! Chị được đề cử giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất của giải Kim Hạc đấy!”
Khương Đào còn đang buồn ngủ, theo bản năng nói: “Ừm, chị biết rồi.”
Sau đó cô tiếp tục ngủ.
Động tác của cô cũng đánh thức Thẩm Chi Diễn đang ôm cô, Thẩm Chi Diễn hôn lên mặt cô: “Có chuyện gì vậy?”
Khương Đào ậm ờ nói: “Đồng Đồng bảo em có trong danh sách giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất của Kim Hạc…”
Cô nói xong, lúc này mới phản ứng lại, lập tức bừng tỉnh: “Em được đề cử?!”
Thẩm Chi Diễn cùng cô bật dậy, tối qua Đỗ Sùng cũng gửi cho anh tin giống vậy, nhưng lúc ấy anh và Khương Đào đang bận ăn thịt, nên không để ý tới.
Khương Đào chạy khỏi giường rất nhanh, lại gọi cho Đồng Đồng: “Chị thật sự được đề cử?”
Đồng Đồng: “…Chị, chị phản xạ vòng cung hả, không sai không sai, thật sự được đề cử!”
Giải thưởng này đối với Khương Đào mà nói rất là quan trọng.
Nếu nói, ăn là bản năng bên trong của Thao Thiết, thì đóng phim chính là vẻ ngoài thuộc về mình Khương Đào.
Tuy rằng cô cũng không biết lần này mình có giành được giải thưởng này hay không nhưng được đề cử là điều chắc chắn.
Cô cúp điện thoại, vui vẻ nhảy lên người Thẩm Chi Diễn: “Em lại được đề cử!”
Thẩm Chi Diễn vuốt tóc cô, tươi cười dịu dàng cưng chiều: “Chúc mừng em.”
Khương Đào đảo mắt: “Nếu lần này em giành được giải thưởng, chúng ta có thể có một bé cưng không?”
Biểu cảm Thẩm Chi Diễn cứng lại.
-
Vào buổi lễ trao giải, nhiếp ảnh gia trên thảm đỏ dường như đến nhiều hơn bình thường.
Mọi người đều biết, Khương Đào lại được đề cử giải Kim Hạc lần nữa, lần này chắc chắc Thẩm Chi Diễn sẽ đi cùng cô tới nhận thưởng.
Bởi vậy, khi hai người mặc trang phục cùng màu đi lên thảm đỏ, nhiếp ảnh gia ấn chụp liên tục như muốn tóe lửa.
Khương Đào kéo tay Thẩm Chi Diễn, vẫy tay duyên dáng.
Sau khi hai người đi vào hội trường, còn gặp Tang Linh, lần này Tang Linh làm khách mời trao giải.
Hai người đã lâu không gặp, tụ hội cùng nhau là nói chuyện không ngừng.
Thẩm Chi Diễn bị bỏ rơi, chỉ có thể đi tìm Tần Ngộ.
Tần Ngộ vừa thấy anh liền hỏi: “Tại sao thấy cậu không vui thế?”
Thẩm Chi Diễn: “… Sao có thể, Khương Khương được đề cử, tôi còn là người vui nhất kìa!”
Tần Ngộ cũng nghĩ vậy, dựa vào tình yêu của Thẩm Chi Diễn với Khương Đào, cô đạt được danh dự này, sao anh có thể không vui cơ chứ.
Vì thế anh ấy lại tạo đề tài nói: “Đúng rồi, cậu có biết không, hạng mục đàn ông sinh con kia của ba cậu hình như có tiến triển, về sau không khéo thật sự có thể khiến cho đàn ông sinh con, thật là đáng sợ…”
Thẩm Chi Diễn: “…”
Hiện tại anh không muốn nghe chuyện gì liên quan đến đề tài này một chút nào.
Cũng may lễ trao giải rất nhanh đã bắt đầu, anh lấy cớ đi chuẩn bị cùng Khương Khương, vội vàng cắt ngang cuộc trò chuyện của Tần Ngộ, nhẹ nhàng thở phào.
Giải nữ chính xuất sắc nhất là một trong những giải thưởng quan trọng nhất, được trao thứ hai từ cuối lên.
Dường như tất cả mọi người đều thở cùng một nhịp.
Màn ảnh lướt qua, là danh sách những người được đề cử, người thân, bạn bè của các cô dường như còn căng thẳng hơn họ.
Ví dụ như Thẩm Chi Diễn.
MC phụ trách tiếp sóng còn cười nói: “Có lẽ khi anh Thẩm được đề cử cũng không căng thẳng như vậy nhỉ?”
[Haiz, không ngờ đã qua ba năm mà tôi vẫn còn ăn cơm chó của Sinh Khương]
[Hy vọng Khương Khương có thể giành được giải thưởng! Thao Thiết tôi đây thề sẽ không uống trà sữa trong một năm!]
[Thao Thiết tôi đây cũng chỉ có thể tập Pamela (*)…]
(*)
Pamela: tên liên quan đến bài tập giảm cân.
[Tại sao tôi nghe mấy cái lời thề này quen thế nhỉ?]
Lê Tư Uyển nhìn màn hình bình luận, cười khinh miệt, hiện tại cô bé đã không còn là cô của trước đây nữa, cô sẽ không làm mấy việc ngốc liên quan đến vòng tình yêu này đâu!
[Nếu Khương Khương nhận được giải thưởng, tôi sẽ đến triển lãm nhảy một điệu Ấn Độ!]
Bị hàng loạt câu nói cuốn trôi khỏi màn hình.
Giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất cuối cùng cũng được trao.
Tang Linh và một khách mời khác ưu nhã đi lên sân khấu, đọc danh sách đề cử.
Lúc này trên màn hình lớn phía sau bọn họ cũng xuất hiện video diễn xuất của các ứng cử viên.
Lúc này Khương Đào đã vứt bỏ hoàn toàn cách diễn dựa vào đồ ăn, nghiêm túc nhập vai vào nhân vật, vào vai một cô gái bị bắt nạt, bạo lực mạng, cuối cùng bỏ mạng.
Nhìn cô gái co ro trong góc tối, không ai có thể tưởng tượng được vậy mà đây là Khương Đào đóng.
Tuy rằng chỉ là một đoạn ngắn nhưng sự tuyệt vọng trong ánh mắt, áng sáng dần tắt lịm trong đôi mắt cô, vẫn khiến trái tim người xem như bị ai bóp chặt.
Đến khi đoạn video ngắn đề cử chiếu xong, một cô gái cầm phong thư có kết quả cuối cùng lên sân khấu.
Đây là khoảnh khắc căng thẳng nhất toàn hội trường.
Tất cả mọi người yên lặng lại, nhìn hai khách mời trao giải trên sân khấu.
Hai người sau khi nhường nhau, cuối cùng Tang Linh mở phong thư ra, thì thầm: “Giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất của Kim Hạc lần thứ ba mươi mốt thuộc về…”
Nhìn thấy cái tên kia, nước mắt cô ấy lập tức chảy xuống.
Dường như cô ấy rất gian nan để khắc chế sự nghẹn ngào: “Chúc mừng Khương Đào!”
Cái tên này dường như xuyên qua nửa hội trường, rốt cuộc mới đi vào tai Khương Đào.
Sau đó cô được Thẩm Chi Diễn ôm chặt.
“Chúc mừng em!”
Lúc này Khương Đào ngây thơ mờ mịt đứng lên, đi từng bước một tới sân khấu.
Theo từng bước đi lên sân khấu của Khương Đào, sự ngây thơ vốn có rốt cuộc đã rút đi, biến thành kiên định.
Tang Linh kéo váy chạy tới ôm Khương Đào.
“Chúc mừng em, Khương Khương!”
Khương Đào nắm chặt chiếc cúp nặng trịch mà cô ấy đưa, nhìn xuống sân khấu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
“Tôi…”
Giọng nói cô xuyên qua micro, truyền khắp toàn bộ hội trường.
Khi đồ vật mà mình khao khát đã tới tay, sự kích động và vui sướng vốn có ngược lại chậm rãi bình tĩnh.
Cô mỉm cười với ống kính và bên dưới sân khấu.
“Tôi rất vui có thể nhận được giải thưởng này, đối với một người đang dần thích diễn xuất thì đây là phần thưởng tốt nhất đối với tôi! Cảm ơn bạn bè và fans của tôi, nhưng quan trọng nhất là tôi muốn cảm ơn chồng tôi Thẩm Chi Diễn.”
Cô nhìn về phía Thẩm Chi Diễn: “Cảm ơn anh vì em mà tạo ra thế giới.”
[Má ơi! Khương Khương càng ngày càng biết nói!]
[Đây là lời yêu thương ở cảnh giới cao nhất, mau học đi!]
[Mau học lỏm đi, mau học đi!]
Thẩm Chi Diễn dưới sân khấu hơi mỉm cười.
Anh đứng lên đón Khương Đào ở dưới sân khấu.
Vào lúc này, MC lại gọi Khương Đào: “Khương Khương, chúc mừng cô đã giành được giải thưởng này, có muốn cùng anh Thẩm ăn mừng thế nào không?”
“Có nha!” Khương Đào nói.
Thẩm Chi Diễn đột nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên Khương Đào nói: “Thẩm Chi Diễn nói, nếu tôi giành được giải thưởng này thì anh ấy sẽ sinh con cho tôi!”
MC: “!!!”
[!!!]