Mục lục
ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Atiso



Bánh mì kẹp thịt ở vòng thứ hai nhìn có vẻ nhỏ hơn hamburger, nhưng bánh và thịt rất chắc, khiến trọng lượng của nó còn nặng hơn hamburger.



Không ít người đều tháo chạy ở vòng này.



Những vị Vua dạ dày khác cũng đều từ bỏ, bắt đầu dần dần thả chậm tốc độ.



Đến vòng thứ ba cuối cùng, chỉ còn lại Khương Đào và Mochizuki Miku.



Khi Mochizuki Miku ăn đến bát mì sợi thứ chín, cuối cùng ăn không nổi nữa bèn dừng lại, ra hiệu nhận thua.



Khương Đào ăn xong mười lăm bát mì mình đã đấu giá mới thỏa mãn dừng lại.



Mà khi cô đứng dậy, bụng hay eo đều không hề có bất kỳ thay đổi nào, hoàn toàn không biết rốt cuộc nhiều đồ ăn như vậy đã đi đến nơi nào.



Mochizuki Miku kính phục nhìn cô, lẩm bẩm nói một tràng.



Phiên dịch viên nói: “Miku nói, cô ấy rất bội phục lượng thức ăn bạn ăn được, muốn hỏi bạn bình thường có đặc biệt luyện tập về phương diện này không?”



Khương Đào: “Ơ, lẽ nào cái này không phải trời sinh sao?”



Nghe xong lời của người phiên dịch lại.



Mochizuki Miku: “…”



[Ha ha ha ha ha ha, cái đồ Khương Khương xinh gái làm màu này!]



[Con gái thật xinh đẹp!!]



[Vậy nên, chúng ta có được tấm thẻ ăn uống ở khu ẩm thực trị giá 5000 tệ rồi sao?]



[Đạo diễn Trâu thảm quá, vốn dĩ chả có ai thèm gì mấy cái tích điểm ha ha ha ha]



Đạo diễn Trâu đang đè lại trái tim.



Khẩn trương bổ sung thêm một điều khoản, sau này không được thông qua loại thi đấu Vua dạ dày để lấy đồ ăn nữa.



[Mới có một buổi sáng, đạo diễn Trâu đã thêm vào hai điều khoản rồi à]



[Ha ha ha ha, hai ngày sau, khẳng định luật chơi đầy một nùi điều khoản bổ sung]



[Đạo diễn Trâu: Tôi cũng không nghĩ tới, cái BUG Khương Đào này!!]



Tuy nói đạo diễn Trâu đã bổ sung thêm hai điều, nhưng cũng chỉ có thể áp dụng cho các nhiệm vụ sau này, hiện tại mọi người đều tự nhiên sung sướng đem tấm thẻ ăn 5000 tệ đi khu ẩm thực ăn uống thỏa thích rồi.



Khu ẩm thực này không nhỏ, bên trong bày đủ loại thức ăn rực rỡ muôn màu.



Mặc dù buổi sáng mọi người đã ăn ít đồ ăn, nhưng cũng không phải đồ ăn chính, cộng thêm đi lại cả buổi sáng, đã đói từ sớm rồi.



Sôi nổi ăn uống đến cả cái bụng tròn vo.



Ngay cả Đường Ngữ Hạ và Hà Nhiễm Nhiễm đang giảm cân cũng không ngoại lệ.



Ăn xong cơm, phải đi tìm nơi để ở.



Sáu người đứng ở đầu đường lại có chút mịt mù.



Dẫu sao chuyện ăn uống đã dựa vào cuộc thi đấu Vua dạ dày, nhưng chỗ nghỉ lại thì không có chuyện tốt như thế.



Đạo diễn Trâu lúc này đã ổn định tâm tình, vô cùng hào phóng nói: “Chỗ ở cũng có thể dùng điểm để đổi, 200 điểm một căn phòng nha~”



Nếu nói như vậy, bọn họ phân biệt nam nữ, chỉ cần hai căn phòng, 400 điểm là có thể đổi.



Mọi người có chút dao động.



Nhưng Khương Đào nhìn thấy cảm xúc trên người đạo diễn Trâu, tổng kết được bốn chữ.



- Không có ý tốt.



“Đợi đã, chúng ta suy nghĩ thêm đi.”



Cô vừa nói, Đường Ngữ Hạ và Hà Nhiễm Nhiễm lập tức dừng lại.



Đổng Hiển Hoành và Thịnh Hi Bạch hình như cũng có chút do dự.



Suy cho cùng lúc trước tổ chương trình đã bẫy bọn họ không ít, bọn họ không tin đạo diễn Trâu lại tốt tính như thế, dùng giá cả rẻ như vậy đổi chỗ ở cho bọn họ.



Chỉ có Dương Trinh, đang lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.



Thời tiết Thâm Quyến rất nóng, những nơi khác vẫn còn rét tháng ba, ở đây vậy mà đã có một dáng vẻ của không khí mùa hè.



Trên người Dương Trinh đã sớm nhễ nhại mồ hôi rất khó chịu, muốn tìm một căn phòng tắm rửa ngồi máy lạnh, thế là vội vàng khuyên giải: “Không có chuyện gì đâu, tổ chương trình còn có thể bẫy chúng ta sao, tệ lắm thì chỉ có một chiếc giường, với cái thời tiết này tôi hoàn toàn có thể nằm đất.”



[Hỏng rồi hỏng rồi, vốn dĩ tôi cũng cảm thấy cứ đổi đi không có chuyện gì, nhưng anh Dương vừa nói vậy, tôi cảm thấy có chút bất an rồi, cái phòng đó thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ!”



[Haizz, anh Dương của tôi ơi, đã ăn bao nhiêu khổ rồi, mà sao vẫn không tiến bộ được chút nào thế? Không biết nghe lời Khương Khương nói sao? Tôi sốt ruột đến chết mất]



[Mọi người đừng như vậy, nếu không có anh Dương ngốc nghếch ra sức vụng về, xui xẻo, sự đặc sắc của chương trình cũng không cao như vậy!]



Dương Trinh thấy mọi người không đồng ý với anh ta, thế là cắn răng: “Không được nữa thì tôi không cần “Bữa cơm thịnh soạn” cuối cùng! Trước tiên đổi một căn phòng đã, lấy điểm của tôi đi!”



Thấy anh ta kiên quyết như vậy, mọi người cũng hết cách, chỉ có thể đồng ý.



Dương Trinh nhìn tổ đạo diễn khấu trừ 200 điểm dưới tên của anh ta, liền tới cầm một cái chìa khóa.



Anh ta vội vàng nói: “Mau đưa chúng tôi tới chỗ ở đi!”



Đạo diễn Trâu: “Chỗ ở cách đây 20 km, nếu muốn qua đó, xe của tổ chương trình là 50 điểm một người á nha.”



Dương Trinh: “!!!”



Mọi người: “!!!”



Biết ngay tổ chương trình sẽ không có ý tốt, thì ra từ đầu đã đợi bọn họ nhảy vào đây!



[Ha ha ha ha ha ha, tôi biết ngay mà, anh Dương luôn luôn có thể đạp trúng cạm bẫy mà tổ chương trình thiết kế]



[Cười không sống nổi rồi! Anh Dương thật sự là nguồn suối vui vẻ của tôi!]



[Trực giác của Khương Khương quá chuẩn ha ha ha ha ha]



Tất cả mọi người đều lâm vào hai thế khó.



Nếu đi, 6 người là 300 điểm, cộng thêm 200 điểm đổi phòng của Dương Trinh, trực tiếp mất 500 điểm.



Cuối cùng Đổng Hiển Hoành kiến nghị, để Dương Trinh đi trước, xem tình hình căn phòng, sau đó gọi điện thoại cho bọn họ.



Thế là, Dương Trinh chỉ có thể 1 người cô độc bước lên chiếc xe chở đi xem phòng.



5 người khác tiếp tục thương lượng tối nay nên ở thế nào.



Thịnh Hi Bạch kiến nghị: “Hay là chúng ta ra đường biểu diễn, kiếm chút tiền rồi đi tìm phòng?”



Đạo diễn Trâu ở hậu đài vô cùng hài lòng,



Tính kế nhiều như vậy, không phải là để khách mời bọn họ tự thân vận động, gia tăng sự thu hút của chương trình sao!



Nếu mọi người ai cũng không làm gì cả, thì còn có cái gì để xem.



Đường Ngữ Hạ giơ tay: “Tôi có thể hát và nhảy.”



Đổng Hiển Hoành: “Hay là, tôi đánh quyền?”



Thịnh Hi Bạch: “Tôi biết nhảy hip-hop, còn biết rap một chút.”



Hà Nhiễm Nhiễm cũng nói: “Trước đây tôi có diễn một vai, từng học hát hí khúc, chỉ là không quá chuyên nghiệp…”



Tất cả mọi người đều có công việc rồi, chỉ còn dư lại Khương Đào.



Khương Đào có hơi đau đầu, bởi vì hiển nhiên cô không có tài nghệ gì cả.



Đường Ngữ Hạ lập tức nói: “Không sao đâu, bữa trưa nay là cậu ra sức giúp, chỗ ở buổi tối để chúng tớ lo.”



Những người khác cũng sôi nổi gật đầu.



Nhưng trong lòng Khương Đào hiểu rõ, chỉ có cô muốn “Bữa cơm thịnh soạn” cuối cùng.



Nếu không phải bởi vì cô, thật ra bọn họ có thể giống Dương Trinh, trực tiếp dùng điểm đổi phòng.



Nên cô không từ chối ý tốt của mọi người, nhưng cũng không dự định hoàn toàn dựa vào bọn họ.



Cô hỏi đạo diễn Trâu: “Chủ đề chương trình của chúng ta là làm công, làm công thì sẽ bao ăn bao ở đúng chứ?”



Đạo diễn Trâu gật đầu.



Khương Đào đối với mấy việc này rất có kinh nghiệm, thế là bèn nói ngay: “Vậy tôi sẽ đi làm công.”



Đạo diễn Trâu đã sớm có chuẩn bị, đưa ra bảng giá: “Đến công xưởng gần nhất, phí xe hết 50 điểm một người.”



Khương Đào lập tức thu hồi ánh mắt: “Để tôi tìm loanh quanh gần đây vậy.”



[Ha ha ha ha ha, điểm không thể đổi, cả đời này cũng không thể đổi]



[Đạo diễn Trâu nghĩ có thể moi điểm từ trong tay Khương Đào sao, quá khó luôn đó]



Khương Đào ngẩng đầu nhìn bốn phía.



Vị trí hiện tại của bọn họ là trung tâm thành phố Thâm Quyến, bốn phía đều là các tòa nhà cao tầng, trung tâm thương mại xa hoa và nhà hàng năm sao.



Sau đó ánh mắt của cô chuẩn xác nhắm về phía nhà hàng năm sao.



Lúc này đạo diễn Trâu căng chặt da đầu.



Vội vàng bổ sung: “Không được quét mặt*, hoặc thiếu nợ tiền phòng khách sạn, nếu không đều tính là phạm quy.”




*Là tên gọi chung của công nghệ nhận dạng sinh trắc học khuôn mặt, tức là quá trình xác định danh tính thông qua công nghệ nhận dạng khuôn mặt. Hiện nay nhận dạng khuôn mặt được áp dụng tương tự như máy quét thẻ tín dụng và máy chấm công bằng vân tay được sử dụng trong quá khứ.



Khương Đào thật thà nói: “Tôi mà sẽ làm mấy loại chuyện đó sao? Tôi là người tôn trọng quy tắc nhất đó!”



Đạo diễn Trâu: “…”



Cô tự đặt tay lên ngực nói thật với lòng mình lần nữa xem?!



Khương Đào ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước vào nhà hàng, trực tiếp tìm người phụ trách nhà bếp.



“Xin chào, tôi tới ứng tuyển nhân viên thử đồ ăn.”



Đối phương hỏi: “Cô có chứng chỉ đầu bếp không? Trước đây đã có kinh nghiệm thử đồ ăn chưa?”



Khương Đào: “Không có chứng chỉ đầu bếp, nhưng tôi đã thử qua các món ăn của Sư Văn Thanh, Dương Thúc Vinh, Từ Văn Xương…, nhiêu đó kinh nghiệm đủ không?”



Cô nói xong, còn lấy ra mấy bức ảnh chụp lúc trước.



Đối phương: “!!!”



“Quá đủ luôn! Cô có yêu cầu gì về tiền lương không?”



Đạo diễn Trâu: “!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK