Lý Hi đã hẹn bạn đến buổi công chiếu bộ phim “Thiên Trù”, bạn cô ấy có chút quan hệ nên lấy được vé suất đầu.
Cô ấy tưởng tượng đến cảnh mình được xem phim cùng Khương Đào, trong lòng lập tức nhảy nhót không thôi.
Bạn thân nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, không nhịn được cười nói: “Trước kia tớ theo đuổi thần tượng, cậu còn cười nhạo tớ, không ngờ cậu còn cuồng hơn tớ!”
Lý Hi ngượng ngùng ho khan: “Chính là vì Khương Khương thật sự ưu tú, cậu cũng xem trailer rồi đấy! Cô ấy thật sự rất tuyệt!”
Bạn thân: “Tuy rằng cô ấy mặc sườn xám rất đẹp nhưng vẫn chưa biết kỹ thuật diễn như thế nào.”
Cô ấy mở điện thoại lên, thấy hiện lên thông báo của một blogger mảng điện ảnh “Khải Việt の điện ảnh bút ký.”
“Đây là blogger điện ảnh nổi tiếng gần đây, tên là Phương Khải Việt, là nhân tài của đại học truyền thông, cậu ta mới làm một video phân tích trailer “Thiên Trù”, nói rằng đây chỉ là hiệu quả của việc cắt ghép biên tập, không thể hiện được chất lượng của phim cũng như kỹ thuật diễn của diễn viên.”
Cô ấy đột nhiên nhớ ra gì đó rồi kinh ngạc nói: “A! Cậu ta nói hôm nay cậu ta cũng đến xem suất chiếu đầu đấy!”
Lý Hi lập tức lo lắng.
Quả thật cô ấy vẫn thấy Khương Đào tốt ở mọi phương diện nhưng cũng lý trí biết rằng Khương Đào không phải diễn viên chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ có lỗ hổng, bị những người phê bình phim chê, nhỡ đâu kích động tới cô thì sao.
Bộ phim nhanh chóng đã bắt đầu chiếu.
Cô ấy cũng chỉ có thể tạm thời đè nén nỗi lo lắng xuống đáy lòng, đặt hết tâm tư lên bộ phim.
Dần dần, cô ấy bị nội dung phim hấp dẫn, bất giác thả hồn vào mạch phim.
Đến cảnh cuối cùng, Dư Ấu Tương nghiêm túc uống xong bát canh đầu cá đậu phụ, vừa lòng rời đi, không biết tại sao cô ấy lại rơi nước mắt.
Nhưng cũng không phải khổ sở, ngược lại dường như khoảng trống trong lòng được lấp đầy, bất giác rơi nước mắt vì mãn nguyện.
Cô bạn bên cạnh cũng sụt sịt mũi: “Tớ cảm thấy, bộ phim này khá hay, hay là mấy ngày nữa chúng ta đi xem lần hai đi.”
Lý Hi liên tục gật đầu.
Đèn trong phòng chiếu phim sáng lên.
Các nhà sản xuất sẽ trả lời các câu hỏi của phóng viên và các nhà phê bình.
Lúc này Lý Hi mới nhớ ra bạn mình vừa nói rằng tên blogger điện ảnh kia cũng đến, tự dưng trở nên căng thẳng.
Cô ấy không hiểu phim điện ảnh, chỉ cảm thấy quay đẹp, hơn nữa Khương Khương diễn cũng tốt, trong lòng không muốn họ bị chê.
Có lẽ càng lo điều gì thì điều đó sẽ xảy ra.
Rất nhanh, một người để tóc xanh, ăn mặc lòe loẹt giơ tay lên: “Xin chào, tôi là blogger Phương Khải Việt, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô Khương Đào.”
Tim Lý Hi thắt lại, hận không thể xông lên phía trước, bịt miệng tên kia lại.
Nhưng mà khi cô ấy nghe xong câu nói của Phương Khải Việt thì rất kinh ngạc.
Biểu hiện thật sự rất tốt, diễn xuất thể hiện được cảm xúc của nhân vật…
Đây… có lẽ là đang khích lệ?
Cô ấy nhìn sang cô bạn, chỉ thấy bạn mình cũng đang ngơ ngác.
Vẻ mặt “Đây thật sự là Phương Khải Việt sao? Có phải là người khác hóa trang hay không vậy?”
Nhưng Lý Hi mặc kệ.
Đây là đang khen Khương Đào của cô ấy!
Lý Hi cảm động nghĩ hóa ra trong thời gian ngắn như vậy mà Khương Đào đã có thể tiến bộ nhiều như thế!!
Rất nhanh Khương Đào đã phá vỡ ảo tưởng của cô ấy.
“Tôi không diễn.”
“Bởi vì thật sự anh ta làm rất khó ăn.”
Lý Hi ngây người một chút nhưng thấy nhóm phê bình phim còn ngẩn người hơn lại không nhịn được bật cười.
Câu trả lời này…
Quả nhiên là Khương Khương ha ha ha ha ha
Về đến nhà, cô ấy đã đăng bài vào group cảm nhận trải nghiệm khi đi xem phim.
Quả nhiên mọi người đều nhao nhao.
[Chủ group còn được đi xem suất chiếu đầu, thật hâm mộ hu hu hu hu]
[A a a a a, chị chủ à có phải chị đã gặp Khương Khương rồi không, ngoài đời em ấy thế nào, có phải còn đẹp hơn trên TV không!]
[Tôi vốn chỉ định đi xem một mình, nhưng nếu chủ group khen phim hay thì tôi sẽ dẫn theo cả người yêu và người nhà đi cùng]
[Trong lúc làm thêm giờ, tôi còn đang lo Khương Khương bị người ta chế giễu, thấy chủ group nói vậy thì tôi yên tâm rồi]
Lý Hi trả lời từng cái một.
[Tôi vẫn luôn nói Khương Khương đẹp hơn trên TV mà, mặt nhỏ, da còn trắng, nhưng trong buổi công chiếu ngày hôm nay còn đẹp hơn, là fan mẹ mà tôi còn đang rung rinh sắp biến chất rồi!]
[Đi xem đi! Tôi chắc chắn không đánh giá qua con mắt fan mẹ, phim thật sự hay đó!]
[Ha ha ha ha ha, lúc đầu tôi cũng lo, dù sao Khương Khương không phải là diễn viên chuyên nghiệp, nhưng có vài nhà phê bình phim đều khen em ấy, cực cực tự hào!!]
Cô ấy nói như vậy đã khiến mọi người tò mò.
Lúc này một Thao Thiết đã chia sẻ một bài đăng Weibo.
[Đây là blogger mà tôi theo dõi, đây là bài review phim của anh ấy, mọi người mau vào xem đi!]
Mọi người đều ấn vào.
[“Thiên Trù” bốn sao rưỡi, một bộ phim điện ảnh khá hay, không cố ý làm nổi bật bối cảnh hiện đại mà đặt tâm huyết lên cốt truyện… Dư Ấu Tương là điểm sáng của bộ phim, giữa sự thay đổi của mọi người, chỉ có cô ấy là giữ vững được sự mộc mạc, thuần khiết, diễn xuất của diễn viên cũng rất tốt, dành riêng một sao cho cô ấy.]
Lê Tư Uyển nhìn tin nhắn trong nhóm mẹ Thao Thiết, trong lòng ngứa ngáy râm ran.
Cô bé cũng muốn đi xem phim nhưng mấy ngày nay ông bà nội tới nhà chơi, cô bé chỉ có thể ở nhà cùng họ, khó khăn lắm mẹ mới rủ ông bà ra ngoài mua sắm, cô bé lập tức mua vé đi xem, định ra rạp thì nhận được tin của Hải Diêm Chi Sĩ.
[Hôm nay có hoạt động của anh Chi Diễn, cậu có muốn tới không?]
Lê Tư Uyển sửng sốt, mơ hồ nhớ tới mấy hôm trước quả thật trên group Hải Diêm có nói mấy ngày nay Thẩm Chi Diễn muốn quảng bá thương hiệu nên sẽ đi tham gia hoạt động.
Một bên là anh thần tượng mà mình luôn theo đuổi, một bên là bộ phim mà cô bé đang nghĩ tới.
Lê Tư Uyển rất bối rối.
Sau khi do dự một hồi, cô bé quyết định đi cả hai.
Lê Tư Uyển hỏi Hải Diêm Chi Sĩ thời gian và địa điểm, thấy nơi đó không cách rạp chiếu phim quá xa, sau khi xem phim xong qua đó chắc vẫn kịp.
Vì thế cô nói với Hải Diêm Chi Sĩ mình phải tiếp ông bà nội một lúc, có lẽ sẽ đến muộn.
Sau đó cô bé mang theo đồ tiếp ứng đi xem phim.
Ngoài dự đoán, bộ phim rất hay.
Sau khi xem xong, cô bé còn phấn khởi đến cửa hàng gần đó lấy những con búp bê phiên bản giới hạn của bộ phim.
Cô bé yêu thích không buông tay cầm mấy con búp bê, đặc biệt là Dư Ấu Tương bản mini, nếu dùng đũa gắp cá để trước mặt nó, nó sẽ đọc lời thoại, cực kỳ đáng yêu.
“Uyển Đậu, sao cậu lại ở đây?”
Một âm thanh quen thuộc gọi Lê Tư Uyển.
Lê Tư Uyển quay đầu lại nhìn thấy Hải Diêm Chi Sĩ cùng mấy cô gái nữa đang kinh ngạc nhìn cô bé.
Cô bé lập tức ngẩn người, vội vàng nhét con búp bê vào túi, giả vờ chưa làm gì cả, cười đùa: “Sao mọi người lại ở đây, không phải đi xem hoạt động của anh Chi Diễn sao?”
Hải Diêm Chi Sĩ: “Chuyến bay của anh Chi Diễn bị trễ, nhãn hiệu đăng thông báo đến chiều buổi fanmeeting mới bắt đầu, không phải bọn mình đã nói trong group rồi sao?”
Lê Tư Uyển: “…”
Cô bé hoàn toàn đắm chìm trong bộ phim, căn bản đã quên xem tin trong group.
“Nhưng sao cậu lại ở đây?” Hải Diêm Chi Sĩ buồn bực hỏi, “Không phải cậu nói ở nhà tiếp ông bà nội sao?”
“Cái này…”
Lê Tư Uyển đang vò đầu bứt tai tìm lý do thì búp bê trong túi rơi ra.
Dư Ấu Tương mini rơi xuống đất, chiếc đũa vừa lúc đụng tới miệng, lập tức phát ra âm thanh: “Món đầu cá đậu hũ này, rõ ràng độ lớn của lửa sai rồi…”
Lê Tư Uyển đau lòng không thôi, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt nó lên, còn cẩn thận phủi bụi cho nó.
Hải Diêm Chi Sĩ: “…”
“Uyển Đậu, đây là cái gì?”
Lê Tư Uyển: “…”
Cô bé nắm chặt búp bê mini trong tay, run nhè nhẹ.
Mẹ nó thật xấu hổ.