Tần Ngộ thê thảm giẫm lên xe trượt đi làm nhiệm vụ.
Mà Từ Tử Dục và Thẩm Chi Diễn cũng lái phương tiện giao thông của mình đi tìm nữ khách mời của bọn họ.
Phòng của nữ khách mời khá là xa, Từ Tử Dục lái xe đến đầu tiên.
Trước mặt anh ấy có ba căn phòng nhỏ gần như giống nhau.
Kiều Thi Thi hỏi: “Anh Từ, anh đoán xem chị Nhạc Nhạc đang ở phòng nào, chỉ có một cơ hội, đoán sai, anh sẽ phải đi làm nhiệm vụ giống anh Tần, sau khi hoàn thành mới có thể quay lại mở cửa lần nữa.”
Biểu cảm của Từ Tử Dục đột nhiên trở lên nghiêm túc.
[Không nghĩ rằng ở đây vẫn còn khảo nghiệm!]
[Anh rể Từ cố lên!]
Ba căn phòng gần như giống nhau, cửa sổ đều kéo rèm, căn bản không nhìn thấy bên trong.
Từ Tử Dục trực tiếp đi đến căn phòng thứ hai, ngồi xổm ở trước cửa nghịch một lúc, sau đó lại đứng dậy, chắc chắn nói: “Là căn phòng này.”
Kiều Thi Thi: “Vì sao là căn phòng này?”
Từ Tử Dục tươi cười nói: “Nhạc Nhạc luôn thích vị trí chính giữa, cô ấy cảm thấy như thế sẽ an toàn hơn, thêm nữa chính là, trí nhớ của Nhạc Nhạc không được tốt, thường hay quên mang chìa khóa, tôi bởi vì đi diễn ở nhà hát, có lúc cũng không thể kịp thời quay về mở cửa cho cô ấy, thế nên mỗi khi tôi ra khỏi cửa, đều sẽ để chìa khóa dự phòng ở dưới tấm thảm chỗ cửa phòng.”
“Sau đó khi Nhạc Nhạc lấy chìa khóa đi, sẽ viết một câu lên tờ giấy để lại cho tôi, sau này chỉ cần hai người chúng tôi quay về nhà thì đều sẽ để lại một tờ giấy nhỏ cho đối phương, đây cũng là bí mật nhỏ giữa hai chúng tôi.
Anh ấy nói rồi, lật tấm thảm ở trước cửa phòng lên, quả nhiên từ bên dưới lấy ra một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết: Mau vào đi, em ở một mình rất nhàm chán!
[Một giây trước tôi còn đang bị sự lãng mạn của anh rể làm cho khóc, giây tiếp theo tôi bị chị Nhạc Nhạc của tôi chọc cười chết]
[Chị và anh rể ngọt ngào quá! Hơn nữa không hề sến súa, đáng yêu chết mất]
Từ Tử Dục nhét tờ giấy vào trong túi, sau đó lấy chìa khóa màu hồng phấn đó, không chút nghi ngờ mở được cánh cửa căn phòng ở giữa đó.
Quả nhiên, bên trong là Đoạn Nhạc Nhạc đang mặc lễ phục nhỏ, kèm theo vẻ ngại ngùng.
Từ Tử Dục dang rộng cánh tay, Đoạn Nhạc Nhạc chạy qua, hai người ôm nhau một cái, Đoạn Nhạc Nhạc nhỏ giọng nói mấy câu, Từ Tử Dục quen thuộc xoa đầu cô ấy hai cái, sau đó lại ôm lấy bả vai cô ngồi lên ghế sofa.
Kiều Thi Thi nói: “Bây giờ chúng ta sẽ công bố câu hỏi bẫy đó của hai người.”
TV ở trên tường mở ra, trên màn hình một trái một phải vừa hay là Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục.
PD hỏi: “Là kim cương hay ngọc trai?”
Đoạn Nhạc Nhạc không biết nghĩ đến cái gì, nhếch môi cười một cái: “Ngọc Trai.”
Cùng lúc này, Từ Tử Dục cũng nói: “Ngọc trai.”
PD hỏi: “Vì sao?”
Đoạn Nhạc Nhạc nói: “Năm đó khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, hai người bọn tôi đều rất nghèo, sinh nhật hôm đó của tôi, Tử Dục cầm số tiền anh tích góp rất lâu, mua cho tôi một đôi khuyên tai ngọc trai, anh nói với tôi anh hiện tại không mua được kim cương, chỉ có thể mua ngọc trai tặng em, đợi sau này anh kiếm được tiền rồi, anh nhất định sẽ mua kim cương cho em.”
Ở một bên khác Từ Tử Dục nói: “Sau đó cô ấy nói với tôi, cô ấy không thích kim cương, chỉ thích ngọc trai, nhưng tôi biết, cô ấy không muốn tôi mệt mỏi, lại băn khoăn đến lòng tự tôn của tôi, cố ý nói như vậy, thế nên lúc đó tôi đã hạ quyết tâm, vì cô ấy, tôi cũng muốn cố gắng làm việc, để cô ấy có thể sống vui vẻ tự tại, mãi mãi không phải vì tôi mà kìm nén sự yêu thích của bản thân.”
Đoạn Nhạc Nhạc không ngờ rằng Từ Tử Dục cái gì cũng biết hết.
Cô ấy che miệng, nước mắt như hạt châu không ngừng rơi xuống.
Từ Tử Dục khẽ vỗ lưng cô ấy, không nói gì cả, nhưng sự dịu dàng ở trong ánh mắt, đã thể hiện hết tất cả.
[Huhuhu tôi khóc chết mất! Vừa ngọt ngào vừa cảm động!]
[Thế nên nhiều năm như vậy, chị Nhạc Nhạc vẫn luôn nói bản thân thích ngọc trai, hóa ra không phải là thích ngọc trai, là thích cái người tặng ngọc trai đó!]
[Đây mới chính là dáng vẻ của tình yêu!!]
Thẩm Chi Diễn đi xe đạp đến, người thứ hai đến trước căn phòng.
Kiều Thi Thi ngăn anh lại, nhắc nhở anh vấn đề giống vậy, nếu như không đoán ra, thì anh sẽ phải cùng đi làm nhiệm vụ với người anh em tốt của anh.
[Điều này cũng làm khó anh Thẩm quá đi]
[Đúng vậy, chị gái và anh rể là cặp đôi thật, thế nên biết được thói quen nhỏ của đối phương, anh Thẩm và Khương Khương còn chưa quen thuộc như thế đúng không?]
[Tôi cảm thấy chưa chắc, mức độ phù hợp của hai người họ là 93%! Thêm nữa anh Thẩm có thể đoán mò mà đúng cũng không chừng!]
Thẩm Chi Diễn dựng xe đạp ở bên cạnh, anh không giống như là Từ Tử Dục trực tiếp đi đến một căn phòng nào đó, mà là đi vòng quanh ba căn phòng nhỏ một vòng.
Kiều Thi Thi không hề lo lắng, suy cho cùng cửa sổ của ba căn phòng đều kéo vô cùng chặt chẽ, Thẩm Chi Diễn căn bản không thể nào có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Thế nhưng Thẩm Chi Diễn sau khi đi xem một vòng, anh trực tiếp đi thẳng đến căn phòng số một.
Kiều Thi Thi vội vàng hỏi: “Anh Thẩm, anh chắc chắn không?”
Thẩm Chi Diễn nói: “Chắc chắn.”
Kiều Thi Thi: “Vì sao anh đoán là Khương Khương đang ở căn phòng này?”
Thẩm Chi Diễn: “Bởi vì chỉ có căn phòng này bay ra mùi thịt vịt quay.”
Kiều Thi Thi: “...”
Thẩm Chi Diễn: “Thế tôi mở cửa nhé?”
Anh nói xong thì mở cánh cửa của căn phòng thứ nhất.
Quả nhiên, Khương Đào đang ngồi ở trước bàn ăn, tập trung tinh thần ăn vịt quay.
Thấy Thẩm Chi Diễn đi vào, cô còn sững sờ một chút: “Không phải Đạo diễn Kiều nói các người sẽ không nhanh như vậy sao? Vịt quay của tôi còn chưa ăn xong đâu!”
Kiều Thi Thi: “...”
Lần thứ hai bị công kích mạnh mẽ!
[Phụt hahaha, đúng thật!!]
[Đạo diễn Kiều đau lòng, đề phòng khắp nơi lại không đề phòng vịt quay]
[Cặp đôi trước khiến tôi khóc chết mất, hai người các người khiến cho tôi cười chết mất!]
[Cái này có tính là gợi ý mà Khương Khương đưa cho anh Thẩm không, nghĩ như vậy cũng vô cùng ngọt ngào nhé hahaha]
Thẩm Chi Diễn trực tiếp đi vào: “Nếu không anh giúp em cuốn vịt quay?”
Khương Đào do dự một lúc, nhưng nhớ đến buổi tiệc chúc mừng lần trước, anh bưng đĩa cho mình rất tốt, thế là quyết định lại tin tưởng anh thêm lần nữa.
“Được.”
Thẩm Chi Diễn xắn tay áo từng vòng từng vòng lên, đường nét cơ bắp trên cánh tay theo động tác của anh không ngừng thay đổi theo, ngón tay thon dài đeo găng tay dùng một lần, một tay đặt lên bánh cuốn, một tay cầm đũa gắp da vịt, dưa leo bào sợi, hành thái nhỏ… Sau đó ngón tay linh hoạt cuốn bánh lại, một chiếc bánh xinh đẹp đã được làm xong rồi.
Mỗi một động tác, tao nhã giống như nghệ thuật, ai có thể nghĩ rằng lại là đang cuốn thịt vịt quay.
Khương Đào nhận lấy, vui vẻ ăn hết sạch.
Hai người một người cuốn vịt quay, một người ăn.
Tuy rằng không nói gì, nhưng không hiểu sao có một loại cảm giác ấm áp.
[Tôi đột nhiên cảm thấy đôi này cũng rất ngọt ngào]
[Tôi cũng cảm thấy…]
[Sinh Khương là thật!! Tôi đã nói rồi mà!]
Kiều Thi Thi đương nhiên không thể để kệ hai người ở chỗ này ăn vịt quay mãi, cô ấy nói: “Chúng tôi sẽ công bố câu hỏi bẫy của hai người nhé.”
Giống như lúc trước, TV trên tường mở ra.
Chiếu video đoạn phỏng vấn của hai người.
“Thịt kho tàu hay cá chua ngọt?”
Tuy rằng hai người không giống như là hai người Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục trực tiếp đưa ra đáp án đó.
Khương Đào tủi thân cò kè mặc cả với PD, muốn cả hai.
Mà Thẩm Chi Diễn càng tuyệt vời hơn, lại có thể đoán ra được ý đồ của tổ chương trình.
[Tuy biết rằng, hai người họ cuối cùng khẳng định sẽ trả lời giống nhau, nhưng quá trình từ đầu đến cuối đều giống nhau, không thể không nói một tiếng xuất sắc!]
[Hahaha, tôi đoán chắc chắn là cá chua ngọt!]
[Tôi cũng cảm thấy là cá chua ngọt, suy cho cùng trong lòng của Khương Khương, anh Thẩm chính là đại diện cho cá chua ngọt!]
[Hahaha, điều này cũng rất ngọt ngào!!]
Nhưng mà bí mật được hé lộ.
“Thịt kho tàu.”
[???]
[!!!]
[Vì sao?!]
Kiều Thi Thi cũng ở trước ống kính hỏi lại Thẩm Chi Diễn: “Vì sao?”
Suy cho cùng cái thứ trực giác gì đó, cô ấy không tin!
Đến cả Khương Đào cũng nghi hoặc nhìn anh.
Thẩm Chi Diễn bất đắc dĩ nói: “Lấy sự hiểu biết của tôi đối với Khương Khương, cô ấy nhất định sẽ muốn ăn cả hai, nhưng nếu như bắt buộc phải chọn một trong hai, chí ít thịt kho tàu có thể ăn trừ cơm.”
Khương Đào mở to mắt, không ngờ rằng anh thế mà lại có thể đoán đúng hoàn toàn suy nghĩ của bản thân.
Thẩm Chi Diễn chú ý đến ánh mắt của cô, nở nụ cười: “Xem ra anh đoán đúng rồi?”
Kiều Thi Thi chỉ có thể hủy bỏ tạm dừng, chiếu lý do của Khương Đào.
“Bởi vì thịt kho tàu ăn no hơn, hơn nữa nước thịt còn thừa có thể chan cơm.”
[!!!]
[Cái loại lý do này cũng có thể đoán ra, đúng là không theo lẽ thường!!]
[Tôi còn cho rằng vì lý do ngọt ngào nào đó cơ, thế nhưng lại đơn giản như này á?! Tắc thở rồi!]
[Chẳng lẽ không có ai cảm thấy, cái loại lý do ngược đời này cũng có thể đoán ra thì cũng rất ngọt ngào sao?]
[Hahaha chị em, tôi đang định nói! Tôi ngọt đến sắp sâu răng rồi!!]
Kiều Thi Thi không ngờ rằng hai đôi lại có thể chọn đúng phòng nhanh như vậy, chỉ có thể để cho bọn họ nghỉ ngơi trước, máy quay lại quay sang bên kia của Tần Ngộ.
Tần Ngộ đứng trên xe trượt, vui vẻ trượt trên đường, ở giữa thậm chí vì thể hiện ra vẻ đẹp trai còn làm chậm trễ mất một chút thời gian.
Tổ chương trình vô cùng nhanh nhạy, cho một máy quay chỗ Tang Linh.
Cô ấy mặc lễ phục, đang sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, đồng thời hỏi nhân viên: “Tôi đã ở chỗ này đợi hai tiếng rồi! Vì sao vẫn không có ai đến?”
Nhân viên: “...”
[Gặp mặt chị Tang Tang phải nói tiếng xin lỗi chị huhuhu, con trai của bọn em không được dạy dỗ cẩn thận, chị đừng chấp nhặt với nó]
[Tần husky anh có thể chuyên tâm một chút không!]
[Cũng chẳng trách hoàng hậu Tang đi tìm tiểu tướng quân bên ngoài cung, chính vì cái dáng vẻ không đáng tin này của anh, tức chết mất!]
Lúc này Tần Ngộ vẫn không biết rằng hình tượng cô độc suốt đời của bản thân càng lúc càng vững chắc.
Anh ấy đến địa điểm làm nhiệm vụ, lúc này mới phát hiện ra chỗ này thế mà lại có manh mối của ba vị khách mời.
Đột nhiên vô cùng vui vẻ: “Tôi còn cho rằng vận số của tôi không tốt, hóa ra tôi mới là người may mắn!”
“Đợi đến khi bọn họ đến căn phòng, mở sai cửa, chắc chắn sẽ phải đến tìm tôi!” Anh ta vừa nói, vừa thở hổn hển làm nhiệm vụ.
[Nói thế nào đây, vô cùng đau lòng cho anh Tần]
[Tôi biết mà, người ta tham gia show thực tế là để hút thêm fan, husky nhà chúng ta tham gia show thực tế, không thoát fan đều là fan có lòng tốt]
[Chúng ta chính là nói, trẻ con tuổi này, chỉ số thông minh còn có khả năng cải thiện không?]
[Hy vọng tổ chương trình có thể sắp xếp một tập reaction, khiến cho anh Tần cảm nhận một chút cảm giác mất mặt trước công chúng]
[Đồng ý!]
Tần Ngộ khó khăn lắm mới làm xong nhiệm vụ, vẻ mặt tươi cười lấy chìa khóa và manh mối.
Nhân viên: “Anh Tần, mau chóng quay về chỗ căn phòng đi, hai đôi khác đều đã mở được cửa đang nghỉ ngơi rồi.”
Tần Ngộ: Sấm sét giữa trời quang!
Đang lúc anh ta đầu đầy mồ hôi giẫm lên xe trượt mở cửa phòng, sự tức giận của Tang Linh đã sắp phá rách chân trời.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, rõ ràng lộ ra vẻ ghét bỏ: “Sao lại là anh?”
Tần Ngộ: “Tôi thì làm sao?”
Tang Linh: “Tôi đợi đủ hai tiếng rưỡi đồng hồ!! Anh cũng quá chậm chạp rồi!!”
Tần Ngộ: “Tôi có thể làm sao chứ! Mức độ phù hợp của chúng ta quá thấp!”
Hai người chán ghét nhìn nhau, đồng thời hỏi Kiều Thi Thi: “Có thể thay đổi đối tượng không?!”
Kiều Thi Thi: “...”
[Phụt, hai cặp đôi trước là cặp đôi tâm đầu lý hợp, cặp đôi này… Là cặp đôi ân oán!]