Trên màn hình lớn vẫn đang chiếu thức ăn ngon khiến người ta thèm nhỏ dãi, xung quanh là âm thanh của tiếng thuyết minh truyền đến: “...Những nguyên liệu cao cấp, thường chỉ cần cách nấu ăn đơn giản…”
Thẩm Chi Diễn cúi đầu nhìn Khương Đào ở trong lòng mình, cô ôm lấy eo anh, thỏa mãn híp mắt lại, giống như là con mèo được ăn no nê.
Thế nên, đối với Thao Thiết mà nói, cũng là như vậy sao?
Anh chính là loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp, chỉ cần ôm là đủ rồi?
Nhưng có giáo huấn lúc trước, anh không dám manh động, chỉ có thể vừa chịu sự giày vò, vừa cảm nhận sự ngọt ngào chịu đựng đến khi hết phim.
Đợi đến khi video phát hết, Thẩm Chi Diễn thở nhẹ một hơi, dắt tay Khương Đào ra nhà để xe.
Một tay khác của Khương Đào cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Nhạc Nhạc: [Nhạc Nhạc, cậu giỏi quá, bọn mình quả nhiên giống như cậu nói, nắm tay lại ôm ấp nữa!]
Đoạn Nhạc Nhạc: [Chỉ mỗi ôm thôi, không làm gì nữa à?]
Khương Đào sững sờ, rạp chiếu phim không phải chính là nắm tay và ôm ấp à? Còn có chuyện khác sao?
Cô vội vàng lướt lại xem nhật ký trò chuyện, quả nhiên, phía sau của ôm, Đoạn Nhạc Nhạc lại gửi một tin nhắn mới — [Má ơi! Rạp chiếu phim tư nhân! Anh Thẩm thật biết suy nghĩ!! Mình nói với cậu này, cậu đáng yêu dụ dỗ người như vậy, anh ấy nhất định sẽ nhịn không được muốn hôn cậu, đến lúc đó…]
Khương Đào: [Mình không nhìn thấy huhuhu]
Đoạn Nhạc Nhạc: [Thế anh Thẩm không biểu hiện ra chút gì sao? Anh ấy cứ như vậy ôm cậu xem hết cả bộ phim à??? Anh ấy là đàn ông à?]
Khương Đào cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi trả lời lại: [Lúc đầu anh ấy hình như muốn hôn mình, nhưng lúc đó bọn mình còn chưa nắm tay, cũng chưa có ôm, mình đã đẩy anh ấy một phát!]
Lần này, Đoạn Nhạc Nhạc ở đầu bên kia im lặng một lúc lâu mới trả lời lại: [Là mình trách nhầm anh Thẩm rồi, anh ấy là người đàn ông đích thực!!]
Khương Đào nôn nóng: [Thế mình phải làm sao?]
Đoạn Nhạc Nhạc: [Đừng hoảng loạn, bọn cậu không phải còn dự định đi ăn à? Căn phòng nhỏ riêng tư, rất dễ nảy sinh ám muội, hai người các cậu nhất định sẽ hôn!]
Khương Đào nắm chặt tay: [Được!]
Nhưng đến chỗ ăn, cô lại sững sờ.
Vì sao Thẩm Chi Diễn lại chọn nhà hàng ở lưng chừng núi, nhà hàng xây ở lưng chừng núi, một sân thượng vô cùng rộng lớn, có thể nhìn thấy cảnh đẹp ở trên núi, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót líu lo.
Tuy rằng anh đã bao trọn cả nhà hàng, nhưng bên cạnh là đầu bếp làm đồ ăn cho bọn họ, nhạc công chơi violin và nhân viên phục vụ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ đồ ăn.
Không hề có chút riêng tư nào!
Không có hề có phòng nhỏ nào!!
Vì để bao trọn nhà hàng ở lưng chừng núi này, Thẩm Chi Diễn đã tốn rất nhiều công sức.
Bởi vì nghe nói đồ ăn của nhà hàng này không chỉ ngon mà còn có cảnh đẹp, vô cùng lãng mạn, anh vốn cho rằng Khương Đào sẽ vô cùng vui vẻ, ai ngờ rằng cô vẫn uể oải.
Nếu như không phải khẩu vị của cô không hề thay đổi gì, Thẩm Chi Diễn còn hoài nghi cô thực sự sinh bệnh.
Nhưng vì sao vậy?
Rõ ràng lúc sáng cô lên xe vẫn rất vui vẻ.
Lúc ở trong rạp chiếu phim còn luôn làm tổ trong lòng của mình.
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?!
Vào lúc Thẩm Chi Diễn lo lắng, Khương Đào cũng rất lo âu.
Xong rồi, không hôn được thì phải làm sao!
Cô chỉ có thể cố gắng nhớ lại những mưu mẹo mà Đoạn Nhạc Nhạc bảo cho cô.
Đột nhiên yếu ớt co rụt bả vai lại: “Hic, hơi lạnh.”
Nhưng mà còn chưa đợi đến Thẩm Chi Diễn nói, nhân viên phục vụ vô cùng chu đáo lấy một cái áo choàng, đồng thời còn nhiệt tình quàng lên cho cô: “Khung cảnh chỗ này của chúng tôi tuy là có đẹp nhưng đích thực khá là lạnh, nếu như tiểu thư cảm thấy không thoải mái, có cần chúng tôi pha cho tiểu thư một ly trà gừng đường đỏ không?”
Khương Đào: “...”
Tuy rằng bị phá hỏng kế hoạch, nhưng trà gừng đường đỏ vẫn phải cần.
Cô quấn áo choàng, uống một hớp trà gừng đường đỏ, lại bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Lạnh đã không thể dùng được rồi.
Thế thì chỉ có thể…
“Ai ôi! Đầu lưỡi của em bị bỏng rồi.”
Cô tủi thân nhìn Thẩm Chi Diễn.
Mà nhân viên phục vụ đó lại lần nữa lấy ra một bình xịt, nhiệt tình giới thiệu: “Trà gừng của chúng tôi giữ ở nhiệt độ là 55 độ C, chắc chắn sẽ không bị bỏng, có thể là đầu lưỡi của tiểu thư quá mẫn cảm, đây là bình xịt chuyên dùng để đối phó với loại tình huống này, có cần tôi xịt cho tiểu thư không ạ?”
Khương Đào: “...”
Thẩm Chi Diễn nhìn dáng vẻ khóc không ra nước mắt đó của Khương Đào, lại nhớ đến các loại hành động trước đó của cô, thì đã hiểu rõ.
Anh kiềm chế khóe môi nhếch lên, nói với người nhân viên phục vụ nhiệt tình quá mức đó: “Chúng tôi đã ăn gần xong, muốn nói chuyện riêng, làm phiền rồi.”
Các nhân viên phục vụ được đào tạo chuyên nghiệp lập tức cùng đầu bếp và nhạc công đi ra, thậm chí còn săn sóc tắt đèn chính cho bọn họ, chỉ để lại mấy bóng đèn có màu sắc ấm áp ở xung quanh.
Thẩm Chi Diễn ngồi ở bên cạnh Khương Đào, ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Còn lạnh không?”
Đầu của Khương Đào rúc trong lòng anh, ồm ồm nói: “Không lạnh nữa.”
Thẩm Chi Diễn khẽ cười, lại nói: “Lưỡi bị bỏng à? Để anh xem một chút?”
Tuy rằng trước đó biểu hiện của Khương Đào vô cùng dũng cảm, nhưng lúc này từ tận đáy lòng lại nảy sinh ra cảm giác ngại ngùng, cô cắn môi: “Đã… Đã khỏi rồi.”
Cô ngẩng đầu, ánh đèn ấm áp chiếu lên trên mặt cô, trong đôi mắt là hình ảnh phản chiếu của muôn vàn vì sao.
Cô cứ như vậy nhìn Thẩm Chi Diễn, đặt anh vào dải ngân hà trong mắt.
Thẩm Chi Diễn giơ tay, nắm lấy tay cô mười ngón đan vào nhau, lại ôm cô vào trong lòng chặt hơn nữa.
Sau đó mới mỉm cười nói: “Nắm tay, ôm, thế sau đó anh có thể hôn em được chưa?”
Xác nhận các bước chính xác.
Khương Đào nhỏ giọng nói: “Có thể rồi.”
Cô còn chưa nói xong, Thẩm Chi Diễn đã hôn lên.
Vừa mới bắt đầu anh còn dịu dàng, sau đó thì càng giống như là gió to mưa bão, gần như là muốn rút hết không khí trong lồng ngực của Khương Đào vậy.
Trước giờ Khương Đào luôn là bên ăn đó, vẫn là lần đầu tiên bị người khác ăn.
Không có chút kinh nghiệm gì, đầu óc choáng váng, hoàn toàn bị Thẩm Chi Diễn khống chế tiết tấu.
Không biết qua bao lâu.
Thẩm Chi Diễn mới dừng lại, khẽ mổ lên cánh môi cô.
Giọng nói từ giữa hai đôi môi của hai người phát ra: “Bước tiến này, em có vừa lòng không?”
Khương Đào choáng váng, gần như phải dựa vào anh mới không mềm nhũn xuống.
Lại vẫn ở trong lúc mơ mơ màng màng mà cố gắng nhớ đến lời dạy bảo của Đoạn Nhạc Nhạc: “Chỉ mỗi hôn môi thôi sao? Còn có trán, mắt, má…Ưm ưm ưm…”
Thẩm Chi Diễn khẽ hôn lên cánh môi của cô.
Lại để cho Khương Đào nói nữa, anh sẽ điên lên mất.
Trên núi gió đêm thổi lành lạnh.
Nhưng lại không thể nào dập tắt được ngọn lửa nóng giữa hai người, ngược lại khiến cho bọn họ dựa càng gần hơn.
Bữa cơm này ăn mất ba tiếng.
Đương nhiên, nghiêm túc mà nói, ăn cơm chỉ có hai tiếng.
Lúc hai người rời đi, Thẩm Chi Diễn choàng áo khoác lên người Khương Đào, sau đó lái xe đưa cô quay về nhà.
Áo khoác trùm lên đỉnh đầu của Khương Đào, ở giữa cổ áo tạo thành một khe hở nhỏ, để lộ ra đôi mắt trong suốt của cô.
Cô liếm liếm môi, lại cảm thấy hơi đau.
Nhất định là do vừa nãy Thẩm Chi Diễn cắn mạnh quá, ác quá!
Điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn.
Cô mở ra, phát hiện là Đoạn Nhạc Nhạc gửi tin nhắn đến.
[Khương Khương! Tình hình thế nào rồi?]
[Khương Khương, vì sao cậu không trả lời mình?]
[Khương Khương, không phải hai người đã ăn thử trái cấm rồi đấy chứ!!]
Khương Đào vẻ mặt mờ mịt.
Trái cấm lại là thứ gì?
Nghe có vẻ rất ngon.
Hơn nữa còn là hai bọn họ dùng, chẳng lẽ cũng giống như cái kiểu thịt kia, thứ đó chỉ có thể cùng ăn với Thẩm Chi Diễn à?
Cô từ trong khe hở của cổ áo lén nhìn Thẩm Chi Diễn một cái.
Biểu cảm của anh vẫn dịu dàng như bình thường, chỉ là cánh môi đỏ ửng, lộ ra sự tương phản cực gắt giữa cấm dục và dục vọng.
Khương Đào cảm thấy trái tim của mình hơi trống rỗng.
Hình như là đói lại hình như không phải.
Cô mù mờ gửi tin nhắn cho Đoạn Nhạc Nhạc: [Bọn mình chưa ăn trái cấm gì, chỉ hôn thôi]
Đoạn Nhạc Nhạc dường như đang canh điện thoại, trả lời lại rất nhanh: [Không có gì, không có gì, ăn rồi cũng không sao, mọi người đều là người trưởng thành, chỉ cần đeo bao, bảo vệ tốt bản thân là được]
Quá nhiều từ không hiểu.
Khương Đào quyết định hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: [Trái cấm ăn ngon không?]
Trên màn hình không ngừng hiển thị, đối phương đang nhập tin nhắn.
Lúc lâu sau, Đoạn Nhạc Nhạc mới trả lời lại: [Nếu như cùng với người mình thích thì sẽ rất ngon]
Ồ!
Quả nhiên là thứ chỉ có thể cùng ăn với Thẩm Chi Diễn!
Khương Đào hiểu rồi.
[Cảm ơn Nhạc Nhạc (Thao Thiết bắn tim)]
Thẩm Chi Diễn đưa cô về tận nhà họ Phượng.
Hai người xuống xe, nhưng Thẩm Chi Diễn không đưa cô vào trong, chỉ kéo cô đến sau cốp xe, khi cốp xe mở ra, để lộ ra một cốp xe đầy hoa hồng, hoa hồng mềm mại lại rực rỡ như lửa.
Khương Đào sững sờ.
Đây không phải là bước khi đón cô dùng à?
Sao Thẩm Chi Diễn lại chơi kiểu ngược đời như vậy!
Thẩm Chi Diễn bị biểu cảm sững sờ của cô chọc cười: “Anh vốn dĩ cảm thấy, so với hoa hồng, có thể một cốp xe đồ ăn vặt càng khiến em vui vẻ hơn. Nhưng trải qua ngày hôm nay, anh đột nhiên hiểu rõ, đồ ăn khiến em vui vẻ, tình yêu cũng có thể.”
“Thế nên, đồ ăn sẽ có, tình yêu cũng sẽ có.”
Khương Đào nhìn anh, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, dường như nháy mắt lấp đầy trái tim của cô.
Hóa ra đồ ăn không thể lấp đầy cái bụng nhưng tình yêu hình như có thể.
Cô kiễng gót chân, khẽ hôn lên khóe môi Thẩm Chi Diễn.
Sau đó lại bị Thẩm Chi Diễn ôm vào trong lòng lần nữa, lần này, anh quả nhiên là từ trán, mắt, má rồi lại hôn đến trên môi.
Anh hôn đến vô cùng dịu dàng lại trân trọng.
Dường như đây là bảo vật mà anh mất đi lại tìm được.
Khương Đào gần như muốn chìm đắm trong mùi hương tùng tuyết này.
Qua một lúc lâu, Thẩm Chi Diễn mới thả cô ra: “Quay về nhà đi.”
Khương Đào do dự cọ cọ ngón chân.
Thẩm Chi Diễn: “Em còn gì muốn nói với anh à?”
Khương Đào nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta hiện tại tính là một cặp rồi đúng không?”
Thẩm Chi Diễn cười, giúp cô vén một bên tóc lên: “Đương nhiên.”
Khương Đào: “Thế...Chúng ta lúc nào có thể cùng ăn cái kiểu thịt đó?”
Nụ cười của Thẩm Chi Diễn cứng đờ.
Khương Đào thấy anh không trả lời, nên nôn nóng: “Thế…Trước không ăn thịt, ăn trái cấm trước cũng có thể.”
Thẩm Chi Diễn: “...”
Thật là mạng cũng đều cho em!