Mục lục
ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Thanh Long



Thẩm Chi Diễn cảm thấy bản thân rất cần phải dạy bảo Khương Đào một chút, giữa bạn trai và bạn gái có vài lời không thể tùy tiện nói ra, rất dễ xảy ra mạng người.



Nhưng mà còn chưa đợi đến lúc anh mở miệng, bên cạnh đã có tiếng kinh ngạc của Phượng Huyền: “Hai người…Đang làm cái gì vậy?!”



Hai người đồng thời nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói.



Phượng Huyền lập tức kinh sợ, im lặng từ chỗ cửa sổ sát đất lại quay trở về phòng.



Nhưng mà không khí bị anh ta phá vỡ, hai người cũng khó có thể tạo lại được.



Khương Đào luyến tiếc vẫy tay: “Bye bye.”



“Bye bye.” Thẩm Chi Diễn nhìn cô, hận không thể thu nhỏ cô lại giống như mô hình người, để vào trong túi mang về nhà, nhưng anh vẫn phải kiềm chế: “Ngày mai gặp lại.”



Lúc này Khương Đào mới nhớ ra ngày mai bọn họ phải chụp tạo hình của phim “Quỷ núi”.



Lập tức vui vẻ lên: “Được! Mai gặp lại.”



Thẩm Chi Diễn nhìn bóng lưng biến mất vào trong cửa của cô, mới thở nhẹ một hơi, quay người lên xe.



Lúc Khương Đào cởi giày, Phượng Huyền ở bên cạnh nhìn chằm chằm.



Má đỏ ửng, môi hơi sưng sưng, còn có đôi mắt như vừa rửa qua nước vậy này.



Cho dù Phượng Huyền chỉ là một con chim độc thân, cũng hiểu rất rõ xảy ra chuyện gì.



Tiên tôn đúng là cầm thú!!



Trong lòng anh ta chua xót nghĩ.



Trải qua đoạn thời gian ở chung này, anh ta đã dần dần coi Khương Đào như em gái mà đối xử, ai biết được người anh trai này còn chưa làm đã nghiền được mấy ngày thì em gái đã bị tiên tôn cướp đi rồi.



Khương Đào đổi giày, chào hỏi với Phượng Huyền, sau đó tràn đầy sức sống quay trở về phòng.



Phượng Huyền càng thêm chua xót.



Lúc này, điện thoại của anh kêu lên.



Anh mất hồn mất vía nhận điện thoại, đối phương hỏi: “Sếp Phượng, cái nghiên cứu đồ trang điểm ăn được kia vẫn tiếp tục đầu tư à?”



Phượng Huyền: “!”



Anh chút nữa thì quên mất điều này.



“Không cần!” Phượng huyền giận dỗi nói.



Nghiên cứu ra không phải càng lợi cho Thẩm Chi Diễn à?!



Khương Đào quay trở về phòng, nhào lên trên giường của mình, lại lăn hai vòng.



Cô cầm điện thoại, mở hộp tin nhắn WeChat với Thẩm Chi Diễn, định gửi gì đó, lại để xuống, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần.



Không biết qua bao lâu, hộp tin nhắn đó lại nhảy ra một câu.



Thẩm Chi Diễn: [Anh đã về đến nhà rồi, mai gặp lại, ngủ ngon]



Khương Đào cong khóe môi.



Ở trong hộp thoại cứ viết viết xóa xóa, cuối cùng gửi một nhãn dán [Thao Thiết hôn hôn.jpg]



Thẩm Chi Diễn nhìn tiểu Thao Thiết hôn mặt người mất một nửa đó, nhịn không được lại cười lên.



Khương Đào gửi tin nhắn xong, lại vứt điện thoại lên trên giường, úp sấp lên cửa sổ nhìn ánh trăng.



Lúc đầu cô ở Thương Lan Sơn, Lương Thực Dự Trữ thường dẫn cô đi ngắm trăng, cũng không nói gì, chỉ cứ nhìn như vậy.



Sau này khi Khương Đào đi tìm anh, nếu như cảm thấy cô đơn hoặc có tâm sự, cũng theo thói quen đi ngắm trăng, nhưng cô không có được sự yên tĩnh đó, sẽ lải nhải coi ánh trăng thành Lương Thực Dự Trữ mà kể lể.



Chỉ là sau khi đến thế giới này, cô đã rất lâu rồi không tìm ánh trăng để kể lể.



Nhưng không biết vì sao, lúc này cô đột nhiên lại có mong muốn này.



“Lương Thực Dự Trữ, anh vẫn khỏe chứ? Không biết anh có thể nghe thấy không, tôi cuối cùng giống như anh mong muốn, hiểu được tình cảm, hiểu được tình yêu rồi, tôi ở chỗ này rất vui vẻ, đây là hạnh phúc mà anh nói sao?”



“Tôi tìm thấy người mình thích rồi, anh ấy tên là Thẩm Chi Diễn, tôi không biết anh ấy có thể sống bao lâu, nhưng tôi muốn ở cùng anh ấy, thế nên tạm thời không thể đến tìm anh được.”



Nói đến đây, trong lòng lại hơi tiu nghỉu.



“Lúc trước tôi hỏi anh, vì sao muốn tôi học tình cảm của con người? Sinh mệnh của bọn họ ngắn ngủi như vậy, vui vẻ cũng ngắn ngủi như vậy nhưng tôi của hiện tại hình như đã hiểu rồi.”



Cho dù Thẩm Chi Diễn chỉ có vui vẻ ngắn ngủi, điều đó cũng rất đáng.



Cô sẽ mãi mãi ghi nhớ.



“Cảm ơn anh, Lương Thực Dự Trữ.”



Cô nhìn ánh trăng, mắt chậm rãi cong lên, trong giọng nói còn tràn đầy luyến tiếc “Nếu thời gian ở cùng anh ấy ngắn ngủi như thế, tôi cũng sẽ cố gắng chỉ nghĩ đến một mình anh ấy, tạm thời sẽ không nghĩ đến anh nữa.”



“Hẹn gặp lại.”



Sáng ngày hôm sau, Phượng Huyền ngáp ngủ đi ra khỏi phòng, phát hiện trên bàn vẫn sạch sẽ.



Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lại nhìn Khương Đào đang ngồi trong phòng khách xem kịch bản một cái.



“Lại muốn đi hẹn hò à?”



Khương Đào ngẩng đầu, biểu cảm nghiêm túc: “Không, lần này là công việc!”



Lúc này, bảo vệ ngoài cổng gọi điện thoại tới: “Cậu chủ, anh Thẩm Chi Diễn đến thăm.”



Phượng Huyền: “...”



Anh ta “khụ” một tiếng: “Đừng có lừa anh, nếu như là đi làm việc, thì người đến đón em nhất định sẽ là Đồng Đồng.”



Thấy Khương Đào còn không chịu thừa nhận, Phượng Huyền nôn nóng: “Anh đã nhìn thấy hết rồi, tối qua em và tiên tôn hôn nhau, hai người nhất định là đang yêu nhau! Tiên tôn chính là em rể của anh! Đây là vinh quang của gia tộc nhà Phượng Hoàng chúng ta…”



Anh ta đắc chí dạt dào nói xong, lúc này mới ý thức được bản thân mình nói cái gì, sợ đến mức lộc cộc trốn sau cây cột.



“Đừng, đừng ăn anh! Anh dù sao cũng là anh trai của em…”



Sau đó anh ta thấy Khương Đào đứng dậy, mang theo cảm giác áp bức từng bước đi về phía mình.



Phượng Huyền hối hận không thôi, sao cái miệng này của anh ta luôn nói hớ hênh vào những thời khắc quan trọng thế nhỉ!



Xong đời rồi!



Chính tại lúc này, chuông cửa reo lên.



Khương Đào dừng lại, xoay người đi ra phía cửa.



Phượng Huyền thở ra một hơi dài.



Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy Khương Đào giống như viên đạn pháo nhỏ xông vào lòng của Thẩm Chi Diễn, sau đó cắn lên một bên cổ của anh.



Phượng Huyền: “!!!”



Anh ta bị dọa đến mức ôm chặt cây cột.



Huhuhu, Khương Khương đến cả tiên tôn cũng ăn.



Anh ta há chẳng phải đến cả một đĩa thức ăn cũng không đủ trình sao.



Thẩm Chi Diễn ôm hộp sô cô la và một bó hoa đứng ở cửa, tràn đầy mong đợi chờ cửa mở ra.



Vừa thấy Khương Đào nhào về phía mình, anh mỉm cười dang tay ra, sau đó trên cổ cảm thấy hơi nhói nhói.



Cái loại cảm giác quen thuộc này, khiến cho anh ngẩn ngơ trong giây lát.



Vô thức túm lấy gáy của Khương Đào, kéo cô ra.



Sau đó nhìn thấy Khương Đào liếm liếm môi: “Không sai.”



Anh sững sờ: “Cái gì?”



Hai mắt Khương Đào cong cong: “Lương Thực Dự Trữ!”



Cơ thể của Thẩm Chi Diễn cứng đờ, vô thức phản bác: “Anh không phải.”



“Chính là anh.” Khương Đào rất chắc chắn gật đầu: “Tuy rằng vẻ ngoài thay đổi, nhưng mùi vị của anh vẫn giống như vậy.”



Thẩm Chi Diễn: “...”



Khương Đào nhớ lại, lần đầu tiên cô và Lương Thực Dự Trữ gặp nhau, chính là cô định ăn Lương Thực Dự Trữ, kết quả vừa nhào lên, mới cắn được một cái, đang định thử mùi vị thế nào thì bị anh túm lấy gáy xách lên.



Quả thật đúng là giống y hệt như hôm nay.



Đến cách anh túm gáy của mình cũng giống y hệt.



Anh chính là Lương Thực Dự Trữ!



Thẩm Chi Diễn xoa xoa vết răng ở bên cổ.



Khương Đào hơi chột dạ, nịnh nọt liếm vết răng đó, thử giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Em chỉ là vui quá! Không thực sự định ăn anh, anh đừng tức giận mà ~”



Thẩm Chi Diễn: “...”



Bên cổ truyền đến tiếng liếm láp ướt át của con thú nhỏ.



Cảm giác tê dại trực tiếp đánh thẳng vào trong lòng anh, sau đó lên men thành thứ gì đó chua chua: “Bọn anh là cùng một người, em rất vui?”



Khương Đào gật đầu: “Đương nhiên.”



Trái tim của Thẩm Chi Diễn càng tắc nghẹn.



Lúc này, Đỗ Sùng ở trên xe thò đầu ra: “Mau lên, chúng ta sắp muộn rồi!”



Khương Đào vội vã kéo Thẩm Chi Diễn chạy lên xe.



Lên xe, Đỗ Sùng ngồi ở hàng ghế sau bị một đống đồ ăn vặt đè, oán hận nói: “Hai người không phải không biết có một thứ gọi là cốp xe…Wow! Thẩm Chi Diễn, cổ của cậu!”



Lúc này Thẩm Chi Diễn mới phản ứng lại.



Đỗ Sùng vỗ ngực thấy may mắn là bản thân mình phát hiện ra sớm, nếu thực sự để cho Thẩm Chi Diễn mang cái dấu răng này xuất hiện trước mặt công chúng, chắc chắn weibo sẽ bị tê liệt, dư luận bùng nổ, một tháng này cả công ty của bọn họ cũng đừng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi!



Nhưng hiện tại bọn họ sắp phải đi chụp ảnh tạo hình, ngay sau đó còn quay tập bảy của “Tiến hành yêu đương”, căn bản là đừng nghĩ đến chuyện che giấu.



Cuối cùng, anh ta chỉ có thể đi mua áo cao cổ cho Thẩm Chi Diễn.



Đỗ Sùng kiểm tra một lúc, xác định là che chắn hết, cuối cùng mới thở nhẹ một hơi, nói lời thấm thía dặn dò: “Chúng ta cứ nói trước, lần sau đừng chơi cái kiểu kích thích này…”



Thẩm Chi Diễn, người vừa thoát thân khỏi miệng Khương Đào yếu ớt giải thích: “Chúng tôi không phải là…”



Đỗ Sùng: “Ôi chao! Có gì mà phải xấu hổ, suy cho cùng cũng là lần đầu tiên, không khống chế được cũng là điều bình thường! Tôi hiểu mà.”



Thẩm Chi Diễn: “...”



Cuộc sống không còn gì để luyến tiếc.



-



Đến studio, đạo diễn Mạnh Gia Từ sốt ruột ra đón: “Hai người cuối cùng cũng đến rồi…”



Nhìn thấy Thẩm Chi Diễn mặc áo cao cổ, anh ta sững sờ: “Anh Thẩm, thời tiết như này mặc áo cao cổ, anh…Anh không nóng à?”



Đỗ Sùng vội vàng nói: “Gần đây Chi Diễn của chúng tôi bị cảm cúm, cái này để giữ ấm, ừm, giữ ấm.”



Mạnh Gia Từ nửa tin nửa ngờ, nhưng vai Lộ Kỳ mà Thẩm Chi Diễn đóng là mặc quần áo hiện đại, mặc áo cao cổ ngược lại không ảnh hưởng gì, suy cho cùng chỉ cần khuôn mặt này của Thẩm Chi Diễn bày ra ở đây là đã được rồi.



Nhưng Khương Đào lại phải thay quần áo và trang điểm.



Thẩm Chi Diễn lòng dạ rối bời.



Đỗ Sùng thì không được rồi, anh tìm một lượt trong vòng bạn bè của mình, cuối cùng phát hiện chỉ có thể hỏi hai quân sư quạt mo Chu Chí Lan và Tần Ngộ này.



Anh quả quyết kéo vào một nhóm.



[Có chuyện này muốn hỏi ý kiến của hai người]



Chu Chí Lan lập tức trả lời lại: [Nói!]



Thẩm Chi Diễn do dự một chút, bắt đầu gõ chữ.



[Tôi có một người bạn, cậu ta với bạn gái của cậu ta xác định mối quan hệ, nhưng bởi vì một vài hiểu nhầm, người bạn gái cho rằng người bạn qua mạng mà cô ấy đã từng quen chính là cậu ta, người bạn này của tôi tuy rằng có tài khoản QQ của người bạn qua mạng ấy, có thể nhìn thấy nhật ký trò chuyện, nhưng hai người không phải cùng một người, hai người có hiểu không?]



[Vấn đề là, người bạn gái đó bây giờ rất vui vẻ, khẳng định người bạn đó của tôi chính là người bạn qua mạng đó của cô ấy, hai người nói xem, người bạn đó của tôi nên làm thế nào?]



Chu Chí Lan: [???]



Thẩm Chi Diễn đang định trả lời, lại phát hiện nhảy ra thông báo bảo mật của WeChat, hiển thị báo cáo anh bị hack.



Thẩm Chi Diễn: “...”



Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Chí Lan: “Tôi không bị hack.”



Chu Chí Lan kinh ngạc: “Anh nghiêm túc?”



Thẩm Chi Diễn: “Tôi vô cùng nghiêm túc.”



Chu Chí Lan ho khan một tiếng: “Trong trường hợp này, chúng ta thường sẽ gợi ý là giả vờ không biết, suy cho cùng muốn cuộc sống dễ dàng thì trên đầu phải mang chút màu xanh…”



Thẩm Chi Diễn trực tiếp cúp điện thoại.



Lúc này, trong nhóm WeChat Tần Ngộ khoan thai đến muộn.



[Hahaha, cái này tôi biết]



[Tôi nói với cậu này, đây là kiểu văn thế thân, nếu như người bạn qua mạng đó chết rồi, thì càng ngược, nữ chính nhớ mãi không quên mối tình đầu, nam chính đau khổ quằn quại, theo như kinh nghiệm của tôi, ít nhất phải ngược đến bốn, năm trăm nghìn chữ]



Sau đó anh ấy bị Thẩm Chi Diễn đá ra khỏi nhóm, đồng thời kéo vào danh sách đen.



Lúc này Thẩm Chi Diễn cũng dần dần bình tĩnh lại.



Kiếp trước thì có làm sao, người Khương Khương chọn là anh, cái đó chỉ là một ký ức nhỏ không chút quan hệ mà thôi.



Anh là người được mệnh danh là người đàn ông NO.1 được con gái trong cả nước khát vọng nhất.



Số đông không thể sai được, anh nhất định sẽ mê hoặc Khương Khương đến chết.



Thẩm Chi Diễn lại lần nữa lấy lại tự tin.



Khương Đào thay xong quần áo đi ra.



Thẩm Chi Diễn đã hồi phục bộ dáng ngày thường.



Mạnh Gia Từ vỗ vỗ tay: “Đến, chúng ta chụp ảnh chung của hai người trước, hai người cùng thả lỏng một chút.”



Hai người đứng trước vải phông nền.



Mạnh Gia Từ: “Chụp kiểu nhìn vào mắt nhau trước.”



Hai người nhìn nhau.



Thẩm Chi Diễn cúi đầu xuống, nhớ lại lúc đầu bản thân chụp ảnh bìa tạp chí,dưới sự chỉ đạo của thợ chụp ảnh, bày ra khuôn mặt đẹp nhất của bản thân ở trước mặt Khương Đào, tình cảm sâu đậm trong đôi mắt anh gần như có thể nhấn chìm người khác.



Khương Đào bị hương vị tình cảm ngọt ngào nồng đậm này bao vây xung quanh, vẻ mặt mơ màng, đến cả ánh mắt cũng mơ màng theo.



Thợ chụp ảnh điên cuồng nhấn nút chụp ảnh: “Tốt lắm, tốt lắm, giữ nguyên biểu cảm này, đổi tư thế, đúng đúng, chính là ánh mắt này…”



Mạnh Gia Từ đã nhìn đến ngốc luôn rồi.



Anh ta vốn nghĩ, đầu tiên chụp ảnh chung đơn giản, cho hai người tiến vào trạng thái trước đã, sao đã trực tiếp tiến đến phân đoạn củi khô lửa đốt rồi?



Thấy thợ chụp ảnh đã dần dần trở lên điên cuồng, còn có mấy nhân viên xung quanh trong mắt hiện ra đầy trái tim.



Mạnh Gia Từ không khỏi cảm thán, chẳng trách người trong ngành đều muốn hợp tác với Thẩm Chi Diễn.



Ảnh đế không hổ là ảnh đế, nhìn tốc độ nhập vai như này! Nhìn năng lực nhập vào cảm xúc của nhân vật này! Nhìn vào hoóc-môn tràn đầy này!



Rõ ràng hai người chỉ đối mặt đơn giản, nhưng trong ánh mắt của hai người họ có vô số sợi tơ quấn lấy nhau.



Lộ ra dục vọng cao nhất.



Mạnh Gia Kỳ đột nhiên cảm thấy, mấy cái tư thế chụp ảnh mà lúc trước bọn họ thảo luận đều không so bì được.



Thẩm Chi Diễn chỉ cần dùng đôi mắt là có thể diễn ra được vẻ gợi cảm vô cùng.



Đây mới là sự quyến rũ cao nhất!



Mạnh Gia Từ bị truyền cảm hứng, linh cảm ào ào trào ra ngoài.



Ảnh chụp chung của hai người chụp rất thuận lợi, chỉ có một điều khó duy nhất chính là phải chọn ra một tấm từ trong một đống ảnh đẹp như vậy, quả thật chính là sự phiền nhiễu ngọt ngào.



Mạnh Gia Từ tràn đầy vui mừng nhìn mấy tấm ảnh này, ảnh chụp chung khó nhất đã được giải quyết, ảnh chụp riêng càng không cần buồn phiền, hôm nay nói không chừng có thể tan làm sớm.



Lúc này, Thẩm Chi Diễn mang vẻ mặt tiếc nuối nói: “Như vậy là đã chụp xong rồi sao? Không cần phải đổi tư thế với góc chụp khác để chụp à?”



Mạnh Gia Từ: “???”



“Không cần đâu anh Thẩm, tôi cảm thấy đã rất tốt rồi.”



Đây chỉ là ảnh tạo hình nhân vật thôi!



Anh không cần phải tận tâm thế đâu!



Thẩm Chi Diễn muốn nói lại thôi, chỉ có thể cô đơn rời khỏi chỗ chụp, để lại một mình Khương Đào.



Mạnh Gia Từ vô cùng áp lực.



Đây chính là kiểu đã giỏi còn muốn phải giỏi hơn nữa đến từ ảnh đế sao?



Anh ta xoa mồ hôi trên trán: “Khương Khương, chúng ta chụp cô trước nhé.”



Trong tiếng chụp ảnh, Mạnh Gia Kỳ dần dần ý thức được chỗ không đúng.



“Đợi chút, Khương Khương, cô đừng nhìn chằm chằm vào anh Thẩm, cô hiện tại là chụp một mình, lúc này A Hành không bị mê hoặc, nên là kiểu biểu cảm không lo không nghĩ, vô tư đó…”



Khương Đào cắn môi, vô cùng tủi thân: “Cái này khó quá.”



Mạnh Gia Từ ý thức được cái gì, quay đầu nhìn sang Thẩm Chi Diễn, do dự mở miệng: “...Anh Thẩm, anh đừng nhập vai sớm quá, thu bớt hoóc-môn lại, thả lỏng trước đã.”



Thẩm Chi Diễn khẽ than thở, ánh mắt hơi nhắm lại, giọng nói khàn khàn: “Tôi biết rồi, tôi không làm phiền mọi người nữa.”



Giọng nói trầm khàn vừa giống như tiếng đàn violon vừa giống như một chiếc lông nhỏ quét qua sống lưng của người, phảng phất có chút tê dại.



Mạnh Gia Từ không nhịn được run lên một cái.



Anh ta đã sớm biết, giọng nói gợi cảm của Thẩm Chi Diễn, lúc đầu đoạn băng ghi âm chúc ngủ ngon tặng cho fan bởi vì quá hay, trực tiếp bùng nổ, lượt xem hàng trăm nghìn người.



Tự mình trải nghiệm, mới biết khủng bố như thế.



Không trách Khương Đào được thật.



Ở trước mặt Thẩm Chi Diễn, không ai có thể kiềm chế nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK