Sau khi Khương Đào nói có người theo dõi mình, quả nhiên Đồng Đồng rất chú trọng, nhanh chóng tìm cho cô mấy vệ sĩ.
Hai vệ sĩ đều rất chuyên nghiệp, thông thường sẽ không để chủ thuê cảm nhận được cảm giác tồn tại của bọn họ, Khương Đào nhanh chóng thích ứng, đưa bọn họ cùng đi ghi hình "Tiến hành yêu đương" tập năm.
Thẩm Chi Diễn vừa tới liền thấy hai người phụ nữ lạ đứng bên cạnh Khương Đào, anh chỉ liếc một cái liền biết hai người này là vệ sĩ, nhưng, bên chỗ Khương Đào đã xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên cô phải dùng tới vệ sĩ?
Trước đây, bởi vì người bạn không biết tên kia của Khương Đào, khiến trong lòng Thẩm Chi Diễn vẫn luôn rối rắm.
Không ngờ rằng tình cảm của anh chưa kịp nở hoa, thì đã bị bóp chết.
Nhưng hiện tại chuyện có liên quan tới sự an toàn của Khương Đào, thì anh cũng không quản nhiều như vậy, hỏi: "Đột nhiên em đem theo vệ sĩ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Khương Đào liền đem chuyện cô bị người ta theo dõi nói cho Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn nhíu mày.
Loại theo dõi này có thể là fan tư sinh hoặc cánh nhà báo, cho dù là cái nào thì cũng đều phiền phức.
Trên phương diện này, anh có nhiều kinh nghiệm hơn Khương Đào, thế là liền dự tính sau khi chương trình kết thúc, sẽ nói chuyện này với cô.
Không lâu sau, các khách mời khác cũng tới.
Trải qua mấy tập ghi hình, quan hệ của mọi người được kéo gần hơn không ít.
Mấy người con gái túm lại nói chuyện ríu rít.
Tần Ngộ để ý thấy Thẩm Chi Diễn có chút đãng trí, mới đi qua hỏi thăm: "Sao thế? Thất tình à?"
Thẩm Chi Diễn lấy lại tinh thần, lại không đáp lại anh ấy như thông thường, chỉ thản nhiên nói: "Nói bừa gì thế?"
Tần Ngộ híp mắt: "Thẩm Chi Diễn, cậu không đúng lắm." Anh ra hiệu về hướng của Khương Đào: "Sẽ không phải là cậu với Khương Khương đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
"Không có." Thẩm Chi Diễn không muốn thảo luận với Tần Ngộ về những chuyện này, quay người rời đi.
Tần Ngộ lại giữ anh lại: "Đừng mà, nói cho anh em biết đi, tốt xấu gì cũng giúp cậu nghĩ ra cách!"
"Cậu?"Thẩm Chi Diễn hoài nghi nhìn anh ấy, "Cậu biết tên riêng trên mạng của cậu là gì không?"
Tần Ngộ: "Gì?"
Thẩm Chi Diễn: "YYDS."
Tức khắc Tần Ngộ vui vẻ: "Vĩnh viễn là thần?"
Thẩm Chi Diễn: "Vĩnh viên độc thân."
Tần Ngộ: "..."
Thẩm Chi Diễn: "Chuyện về sự nghiệp, chúng ta còn có thể nói chuyện, nhưng về tình cảm...vẫn là thôi đi."
Tần Ngộ không cam tâm: "Tôi trên phương diện tình cảm thì làm sao, cho dù vĩnh viễn độc thân, hai thợ làm da bò bốn bỏ lên năm cũng có thể vượt qua 0.67 Gia Cát Lượng* nhá!"
*
xuất phát từ một bài báo trong sách giáo khoa tiếng Trung tiểu học có tên "三个臭皮匠顶个诸葛亮". Trong bài viết Gia Cát Lượng dẫn quân qua sông, nước sông chảy xiết, có nhiều đá ngầm nhô ra khỏi mặt nước. Thuyền tre thông thường khó qua lại, thuyền đi đầu bị nước cuốn trôi và chìm trên đá, Gia Cát Lượng đành bất lực không nghĩ ra cách hay. Ban đêm ba người thợ làm da bò tới bảo Gia Cát Lượng mua gia súc về, sau đó bóc nguyên miếng thịt dưới bụng gia súc, bịt kín vết mổ rồi cho quân lính thổi khí vào làm thành bè da bò, bè như vậy không sợ va chạm, Gia Cát Lượng thử làm thế này. phương pháp và vượt sông thuận lợi. Sau đó, câu tục ngữ dân gian “ba người thợ làm nên Gia Cát Lượng” được lưu truyền rộng rãi.
Câu nói này của anh đã đả động Thẩm Chi Diễn.
"Cậu nói cũng đúng, ít nhất, cậu có thể giúp tôi loại trừ một đáp án sai."
Tần Ngộ: "...Cậu cút."
Chỉ là nói thì như vậy, cuối cùng anh vẫn đi theo Thẩm Chi Diễn qua một bên.
Thẩm Chi Diễn đem chuyện người bạn kia của Khương Đào nói cho anh.
Tần Ngộ ngạc nhiên nói: "Cậu nói là, Khương Khương còn có bạn trai cũ? Hơn nữa còn nhớ mãi không quên?"
Thẩm Chi Diễn vốn đang đau lòng, sau khi bị anh ấy nói như vậy, càng đau lòng hơn: "Những chuyện này tôi biết rồi, cậu không cần phải thuật lại."
Anh có chút hối hận, tại sao bản thân lại tìm Tần Ngộ nói loại chuyện này chứ.
Tần Ngộ thấy anh muốn quay người rời đi, vội vàng gọi lại: "Đợi đã, tôi nhớ ra một chuyện."
"Hình như tôi biết người bạn trai cũ kia của Khương Khương là ai."
Tức khắc bước chân Thẩm Chi Diễn dừng lại.
Mặc dù biết rõ Tần Ngộ rất không đáng tin, nhưng loại chuyện này lại như gãi một cái vào tim anh.
Anh lần nữa quay trở lại: "Là ai?"
Tần Ngộ huyền bí nói: "Cậu còn nhớ Bùi Hàn Dữ chứ?"
Thẩm Chi Diễn sững người.
Tần Ngộ: "Lúc đó tôi cảm thấy hai người bọn họ có vấn đề, cậu vẫn không tin tôi, mà dựa vào cái tính cách trầm thấp lẫn lạnh lùng đó của Bùi Hàn Dữ, từ trước tới giờ những buổi lễ trao giải thưởng âm nhạc lớn, anh ta đều kêu trợ lý tới nhận, vậy mà lại tới tham gia buổi đấu giá từ thiện, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Hơn nữa, hai người bọn họ phối hợp rất ăn ý trong MV, Khương Khương còn biết Bùi Hàn Dữ đã trải qua bao nhiêu lần giữa sống và chết, đây không phải là hai bên thường thổ lộ tâm tình với nhau sao, chứ làm sao cô ấy có thể biết được?"
Thẩm Chi Diễn dao động.
Tần Ngộ vuốt cằm: "Tôi cảm thấy, nếu hai người bọn họ thật sự có gì đó, cũng là chuyện quá khứ rồi, cậu với Khương Khương mới là hiện tại, trong show tình yêu lại không thể chia tay, cậu nắm bắt thời gian bắt được trái tim Khương Khương! Tôi xem đó nha~"
Thế nhưng, đợi khi chương trình bắt đầu.
Kiều Thi Thi mới đọc lời mở đầu: "Các bạn đã trải qua bốn tập chương trình, hai bên đã hiểu rất rõ về nhau, nhưng yêu nhau mà, chia tay rồi quay lại là chuyện thường tình, thế nên tập này, chúng ta sẽ thay đổi người cộng tác, lập nhóm mới, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, mới có thể trở về cặp đôi lúc đầu."
Tất cả mọi người: "!!!"
[Dm! Đây là tình yêu đổi thành thất tình rồi à?!]
[Đừng mà! Đừng phá Cp của tôi!!]
[Ha ha ha ha ha ha ha, người thích chuyện vui cảm thấy rất thú vị, vô cùng kích thích!]
[Tôi cũng cảm thấy, ghép đôi mới này có lẽ sẽ tạo ra tia lửa mới, hơn nữa, có sự so sánh, mới biết ai tốt hơn mà!]
Thẩm Chi Diễn cách trong đám người ném cho Tần Ngộ ánh mắt hờ hững.
Tần Ngộ có chút xấu hổ gãi gãi cổ, anh nào biết được, lời anh nói lại linh như vậy!
Kiều Thi Thi nói: "Tập này chúng ta sẽ bắt đầu lựa chọn giấu mặt, hơn nữa quyền lựa chọn sẽ ở trong tay khách mời nam, nhưng bởi vì không thể chọn người trước đây, thế nên trên thực tế sau khi khách mời nam đầu tiên chọn xong, hai người còn lại cũng tự động thành đôi."
"Thế nên, vì công bằng, chúng ta sẽ dùng phương thức kéo búa bao, quyết định người may mắn giành được quyền lựa chọn!"
Sau khi Kiều Thi Thi hô bắt đầu, ba khách mời nam bắt đầu ra kéo búa bao.
Nhân phẩm của Tần Ngộ bộc phát, đánh bại hai người còn lại, giành được quyền lựa chọn.
Thế là Tang Linh đứng ra ngoài, Khương Đào và Đoạn Nhạc Nhạc đứng về phía sau sân khấu.
Tần Ngộ có chút rối rắm.
Mặc dù bình thường anh luôn đấu võ mồm với Tang Linh, hai người hận không thể mau thay thế đối phương, nhưng lúc này nguyện vọng thật sự thành sự thật, lại có cảm giác không nỡ.
Tang Linh thấy anh do dự, không nhịn được nói: "Anh đang làm gì thế? Mau chọn đi!"
Tần Ngộ thấy bộ dáng cô không hề để ý, trong lòng càng buồn bực, cố ý nói: "Đây không phải là do cuối cùng tôi cũng có thể chia tay với cô sao, còn không để tôi vui mừng một chút hả?"
Tang Linh liếc mắt xem thường, không để ý tới anh.
Tần Ngộ bị chọc tức, trực tiếp đi tới trước tấm rèm màu đỏ, liền xốc lên, sau đó nhìn thấy Khương Đào đang đứng ăn chocolate ở bên trong.
Tần Ngộ: "..."
Anh lặng lẽ thả tấm rèm xuống: "Đạo diễn Kiều, làm cái chia tay kia làm gì, tôi cảm thấy nguyên phối rất tốt!"
[Ha ha ha ha ha ha ha, anh Tần lần nữa nhớ tới những ngày bị Khương Khương chi phối]
[Mặc dù có hơi có lỗi với anh Tần và chị Tang, nhưng con mồi x thợ săn, có chút kích thích...]
[Lầu trên là chân cua* phải không, lôi ra đây!]
*
Chân cua, một từ tiếng Trung Quốc, phát âm là xiè jiǎo. Một phép ẩn dụ cho những thuộc hạ và tôi tớ của những kẻ xấu.
[Các người chỉ muốn hóng chuyện, không có ai quan tâm tình trạng tâm lý của anh Tần sao (đầu chó)]
Kiều Thi Thi vô tình cắt đứt ảo tưởng của Tần Ngộ: "Đừng nghĩ nữa, anh Tần, người cộng tác tập này của anh là Khương Khương, xin hãy hưởng thụ hành trình tiếp theo của hai người."
Tần Ngộ: "..."
Hưởng thụ cái gì chứ! Đây không phải cực hình sao!
Khương Đào ăn chocolate xong, bước từ trong rèm ra, đánh giá Tần Ngộ một chút, có hơi miễn cưỡng: "Cũng được đấy."
Tần Ngộ: "!"
Cái gì gọi là cũng được, cô còn có thể ghét bỏ như vậy sao?!
Nhưng anh không dám nói, chỉ có thể tủi thân đứng phía sau Khương Đào, lúc đi qua Thẩm Chi Diễn, cũng không dám nhìn anh.
Ai có thể nghĩ tới, anh ấy tùy tiện nói một câu mà đã thành sự thật rồi.
Hiện tại không những Thẩm Chi Diễn và Khương Đào chia tay, anh còn phải chung nhóm với Khương Đào.
Nếu không phải kế sách này do Kiều Thi Thi chuẩn bị từ trước, anh còn nghi ngờ là Kiều Thi Thi cố ý đối phó anh.
Bởi vì Tần Ngộ và Khương Đào chung nhóm, thế nên bốn người còn lại tự động chia nhóm, Tang Linh ghép đôi với Từ Tử Dục, Đoạn Nhạc Nhạc chung nhóm với Thẩm Chi Diễn.
Tổ tiết mục còn đặc biệt có ý xấu chuẩn bị cho bọn họ những không gian khác nhau, để bọn họ làm quen trước.
Thế là, Khương Đào và Tần Ngộ đi vào quán cà phê, bắt đầu tình tiết làm quen, cảm giác tồn tại của Tần Ngộ yếu đến nỗi còn không bằng anh trai phục vụ.
Tần Ngộ không nhịn được nói: "Khương Khương, hay là cô ngẩng đầu nhìn tôi một cái."
Khương Đào ngẩng đầu, nhìn xẹt qua một cái thật nhanh, lại cúi đầu bắt đầu ăn bánh ngọt.
Tần Ngộ: "..."
[Ha ha ha ha ha ha ha, quả nhiên anh Tần của tôi là thảm nhất, nếu anh có thể ăn được, nói không chừng Khương Khương sẽ nhìn anh nhiều hơn hai cái đấy (đầu chó)]
[Đừng, muốn dọa chết anh Tần hả ha ha ha ha ha]
Mà Tang Linh và Từ Tử Dục thì tản bộ ở bên hồ, hai người đã bắt đầu thảo luận về kiến thức diễn xuất chuyên nghiệp.
Hai người đều xuất thân từ học viện Chính Kinh, lại là phái thực lực, không những tranh luận, còn nói có sách mách có chứng, thậm chí sẽ diễn một đoạn.
Chớp mắt, khán giả đều cho rằng bản thân đang lên lớp học.
[Dường như tôi cảm thấy mình đang dự lớp diễn xuất, tôi tới xem hai người bọn họ nói chuyện yêu đương, chứ không phải tới xem hai người họ lên lớp, cứu mạng!]
[Lần trước tôi đi nộp bài tập, hai vị giáo viên cấp cao của bộ môn ngữ văn trường chúng tôi cũng cãi nhau như vậy, vô cùng thanh cao, nhất thời tôi cảm giác chỉ có người xem yêu đương là tôi, vừa hèn mọn lại không có văn hóa]
Mà tới Đoạn Nhạc Nhạc và Thẩm Chi Diễn bên này.
Đoạn Nhạc Nhạc sắp khóc rồi.
Cô ấy chịu sự quản lý của công ty, Thẩm Chi Diễn cũng có cổ phần, cô ấy không muốn cùng ghi hình với ông chủ chút nào hu hu hu hu.
Hơn nữa Thẩm Chi Diễn còn có tâm sự, không nói lời nào.
[Phốc, nhóm trước là nhóm giáo viên, nhóm này là nhóm lãnh đạo và cấp dưới rồi ha ha ha ha ha]
[Động vật xã hội* cảm động sâu sắc]
*
Động vật xã hội là một từ thông dụng trên Internet, bắt nguồn từ tiếng Nhật し ゃ ち く; ban đầu nó là một thuật ngữ xúc phạm để mô tả nhân viên văn phòng, dùng để chỉ những nhân viên làm việc ngoan ngoãn trong công ty và bị áp bức như động vật.
[Anh Thẩm hình như có hơi mất tập trung, là do không có Khương Khương bên cạnh sao 23333]
Chốc lát hai người nhìn nhau không nói gì, Thẩm Chi Diễn mới lấy lại tinh thần, vội vàng xin lỗi Đoạn Nhạc Nhạc, hỏi: "Cô muốn ra ngoài đi dạo không?"
Đoạn Nhạc Nhạc bị bầu không khí này làm cho ngột ngạt từ lâu, vội đáp ứng: "Được được được."
Thế là hai người rời khỏi ngõ Thủ Công.
Tổ tiết mục ngược lại cũng không giới hạn bọn họ nhất thiết phải ở đâu, thấy thế cũng chỉ có thể đi ra ngoài.
Ra khỏi ngõ Thủ Công, Thẩm Chi Diễn liền trực tiếp gọi điện cho Tần Ngộ: "Các cậu đang ở đâu?"
Tần Ngộ: "Quán cà phê, cậu hỏi làm gì?"
Thẩm Chi Diễn: "Tôi qua đó tìm các cậu."
Tần Ngộ: "???"
"Còn có thể như vậy?"
Thẩm Chi Diễn:" Đạo diễn Kiều có nói là không được đâu, đúng chứ, đạo diễn Kiều?"
Kiều Thi Thi: "..."
Đối diện với ánh mắt mang theo áp bức của Thẩm Chi Diễn, hai từ "không được" không nói ra được khỏi miệng.
Thẩm Chi Diễn liền bảo Đoạn Nhạc Nhạc lên xe: "Đi thôi."
[Ha ha ha ha ha ha ha anh Thẩm ngang nhiên làm càn!]
[Anh Thẩm đi để nhìn thấy Khương Khương đó, hu hu hu hu hu quả nhiên CP Sinh Khương của tôi là thật!!]
[Nhạc Nhạc: Tốt quá rồi, cuối cùng có thể giải thoát rồi!]
Tới quán cà phê.
Thẩm Chi Diễn vừa vào cửa, Khương Đào như cảm nhận được mà ngẩng đầu.
Ánh mắt của hai người dường như va chạm trong không trung.
Khương Đào liếm bơ bên khóe môi theo bản năng.
Lúc nhìn thấy Khương Đào.
Cuối cùng trái tim dập dềnh của Thẩm Chi Diễn dường như cũng đáp xuống.
Môi anh nở nụ cười dịu dàng quen thuộc: "Không ngại ghép bàn chứ?"