Mắt của khán giả quả thật đúng là mang kính lúp, tuy rằng thời gian áo Thẩm Chi Diễn bị rách chỉ ngắn ngủi không đến một giây, lại vẫn có thể bị đôi mắt tinh tường của khán giả nhìn thấy.
Kiều Thi Thi đã có kinh nghiệm, không giống như lần trước tay chân luống cuống đó, chỉ là nhân lúc Thẩm Chi Diễn đi thay đồ, đồng thời âm thầm gọi Khương Đào đi qua.
Khương Đào nhớ nhung đến món thịt quay mà Thẩm Chi Diễn thắng được cho cô, trực tiếp cầm đĩa thịt quay đi theo.
Chỗ ghi hình hơi rối loạn, nhân viên vừa liên hệ với quản lý của hai người họ, vừa phải luôn chú ý đến lời bàn luận của cư dân mạng, thế là đưa Khương Đào đến phòng rồi lại vội vàng rời đi.
Khương Đào mờ mịt đẩy cửa phòng ra, lại đúng lúc nhìn thấy Thẩm Chi Diễn đang cởi áo.
Làn da của Thẩm Chi Diễn rất trắng, cơ bắp săn chắc thon thả, theo đội tác của anh, mơ hồ lộ ra xương cánh bướm xinh đẹp, anh xoay nửa người, lộ ra dấu răng mờ nhạt không quá rõ ở trên cổ, cùng vẻ ám muội khó diễn tả thành lời.
Khương Đào không phải lần đầu nhìn thấy nửa người trên ở trần của Thẩm Chi Diễn, nhưng lại kém xa so với lần này, đột nhiên cảm thấy thịt quay trên tay không ngon nữa.
Ngược lại Thẩm Chi Diễn cảm nhận được có người đến, xoay đầu lại mới phát hiện là Khương Đào.
Anh nhanh chóng mặc áo vào, đi về phía Khương Đào: “Sao em lại đến đây?”
Khương Đào lại vội vàng lùi lại nửa bước, biểu cảm vô cùng căng thẳng.
Thẩm Chi Diễn hơi sững sờ: “Sao thế?”
Khương Đào chột dạ nói: “Không, không có gì.”
Nhưng Thẩm Chi Diễn lại ý thức được chỗ không đúng.
Từ khi hai người ở bên nhau, Khương Đào vô cùng thích ôm ấp, đặc biệt thích rúc vào trong lòng anh, làm sao có thể trốn tránh như vậy được?
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Chi Diễn chính là xảy ra chuyện rồi.
Anh không tiếp tục thử lại gần Khương Đào nữa, chỉ hỏi: “Là xảy ra chuyện gì rồi sao? Hay là anh khiến em tức giận?”
Khương Đào lắc đầu, hơi xấu hổ nói: “Là em.”
Thẩm Chi Diễn nghiêm túc nghe cô nói.
Chỉ thấy Khương Đào lắp bắp nói: “Em…Em vừa nãy thấy anh, thì có chút, có chút…muốn ăn…”
Não bộ của Thẩm Chi Diễn nổ tung.
Khương Đào còn giải thích: “Em chỉ là nghĩ thôi, em không thực sự ăn, anh đừng tức giận…Ưm.”
Miệng của cô bị Thẩm Chi Diễn chặn lại.
Không giống với sự dịu dàng trước kia của Thẩm Chi Diễn, nụ hôn này vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, hôn cho Khương Đào đầu óc quay cuồng.
Thẩm Chi Diễn hơi buông lỏng tay đang giam cầm cô, lại mổ lên môi cô một cái, đang định nói gì đó.
Khương Đào choáng váng mở to mắt, trên mặt vẫn đỏ bừng chưa tan, lại lộ ra biểu cảm nghi hoặc: “Hóa ra anh tức giận…Cũng hôn à?”
Hình như cũng không phải xấu?
Bầu không khí tình cảm mà Thẩm Chi Diễn khó khăn mới tạo ra, lại bị một câu này của cô làm cho không biết nên khóc hay nên cười: “Ai nói anh tức giận?”
Khương Đào cau mày: “Nhưng em muốn ăn anh…Chẳng lẽ anh không giận à?”
Thẩm Chi Diễn hít một hơi, sao lại có một cô bạn gái muốn đòi mạng như Khương Đào vậy.
Dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra lời dụ dỗ người nhất, thần tiên cũng không chịu nổi.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đơn thuần của Khương Đào, anh chỉ đành chấp nhận sự thật giải thích với cô: “Kiểu ăn này và kiểu ăn kia là không giống nhau.”
Khương Đào kinh ngạc.
Trên thế giới này còn có cách ăn mà Thao Thiết không hiểu!!
Trên mặt cô hiện ra vẻ ham học hỏi vô cùng mạnh mẽ: “Thế anh mau dạy em đi!”
Thẩm Chi Diễn: “...”
Anh cảm thấy bản thân rất giống như đang dạy hư học sinh ngoan.
Nhưng dưới sự thúc giục của Khương Đào, anh vẫn cắn răng nói: “Kiểu ăn này không dễ giải thích, phải đợi sau khi chúng ta kết hôn thì mới có thể nói cho em…”
Khương Đào kéo anh đi ra bên ngoài: “Thế chúng ta mau đi kết hôn đi!”
Thẩm Chi Diễn: “...”
Cửa phòng bị đẩy ra, hiện ra bên ngoài là vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Thi Thi và hai người quản lý.
Xảy ra chuyện gì vậy?!
Không phải còn đang thảo luận chuyện công khai à? Sao nhanh như vậy đã tiến đến kết hôn rồi?!
Thẩm Chi Diễn kéo lấy Khương Đào, giải thích: “Cái này là hiểu nhầm.”
Kiều Thi Thi khẽ khụ một tiếng: “Thế chúng ta bàn phương án trước đã nhé, mọi người yên tâm, tổ chương trình nhất định sẽ cố gắng phối hợp.”
Đỗ Sùng liếc thấy son môi trên môi của Khương Đào bị ăn không còn lại bao nhiêu, lại nhìn thấy đôi môi đỏ hồng quá mức đó của nghệ sĩ nhà mình.
Lại lần nữa, nói lời thấm thía khuyên bảo: “Trẻ tuổi, phải khắc chế.”
Thẩm Chi Diễn: “...”
May mà thời gian eo hẹp, Đỗ Sùng nhanh chóng nói vào việc chính.
Anh ấy và Đồng Đồng đã trao đổi bước đầu rồi, công khai là chuyện bắt buộc, may mà tập trước đã chuẩn bị được phần lớn, cho dù hiện tại công bố, cũng không đến mức tay chân luống cuống.
Đợi sau khi hai người quay xong chương trình thì chính thức công khai.
Chuyện còn lại cứ giao cho văn phòng hai bên làm việc.
Thẩm Chi Diễn nắm tay Khương Đào, hai người nhìn nhau, anh khẽ cười: “Cũng không phải chuyện xấu, sau này có thể quang minh chính đại ôm em rồi.”
Khương Đào: “Ừm!”
Những người độc thân khác bị nhìn vẻ mặt ân ái này: “...”
Có thể xin tai nạn lao động không?
Bởi vì Khương Đào và Thẩm Chi Diễn mãi không xuất hiện.
Comment trên màn hình càng dữ dội hơn.
[Huhuhu, anh Thẩm và Khương Khương có phải ở bên nhau thật không! Cho chúng tôi một lời nói chính xác đi! Nếu không tối nay không ngủ được mất]
[Sau khi anh Thẩm đi thay quần áo, Khương Khương cũng không thấy nữa, không phải…]
[Vừa từ weibo quay lại, chủ đề này đã hot rồi, nghe nói có vô số chó săn đang vội vã chạy đến bên này]
[Đừng nói weibo, vòng bạn bè tôi cũng đều bùng nổ, fan only thì đau khổ khóc lóc, fan CP thì đốt pháo đón năm mới hahaha]
[Ai nói, fan CP chân chính tâm tình đang nôn nao, thậm chí đến cả đợi điểm thi đại học cũng không nôn nóng đợi chờ như vậy!]
Lúc này, các khách mời khác cũng ý thức được có chỗ không đúng.
Tần Ngộ nhíu mày, hỏi Tang Linh: “Sao Thẩm Chi Diễn thay đồ lâu như vậy? Rốt cuộc là cậu ta đi thay quần áo hay là đi sinh con? Haizz, sao Khương Khương cũng không thấy đâu vậy? Không đến mức Thẩm Chi Diễn đi thay bộ quần áo còn cần người khác đi cùng chứ…”
Tang Linh biết Khương Đào và Thẩm Chi Diễn yêu nhau, lại còn tận mắt thấy nhân viên gọi Khương Đào đi, liên tưởng một chút là đoán ra được sự thật, âm thầm lên weibo kiểm tra một chút, quả nhiên là như vậy.
Không chỉ cô, đám Đoạn Nhạc Nhạc cũng gần như đoán ra được.
Chỉ có Tần Ngộ cái tên ngu ngốc này, vẫn còn mang vẻ mặt cười xấu xa muốn đợi để mỉa mai Thẩm Chi Diễn.
Tang Linh âm thầm hít một hơi.
Người so với người khác biệt thực sự quá lớn.
Có người đã tìm thấy bạn gái, mà có người vẫn còn là một con gà con.
Không bao lâu, Thẩm Chi Diễn kéo Khương Đào lần nữa quay lại ống kính.
Tuy rằng anh vẫn mặc áo cao cổ, nhưng ở trong mắt quần chúng, cái này căn bản là giấu đầu hở đuôi.
Tần Ngộ không quên bêu xấu bạn, mỉa mai nói: “Cậu thay quần áo mà sao thay chậm như vậy? Không phải thực sự đi đẻ con đấy chứ?”
Nhưng lúc này tâm trạng của Thẩm Chi Diễn rất tốt, không chỉ không tức giận với anh, còn cười với anh.
Sau đó tiếp tục cùng Khương Đào đi thách đấu để giành đồ ăn.
Tần Ngộ rùng mình một cái, nhíu mày: “Cậu ta...Cậu ta làm sao vậy?”
Tang Linh: “Ai làm sao?”
“Thẩm Chi Diễn đó!” Tần Ngộ nghi ngờ nói: “Cô không thấy sao? Cười đến mức phơi phới như vậy, không phải là…Uống nhầm thuốc chứ?”
Tang Linh không thể nhẫn nhịn được nữa, gắp một cái bánh bao chay nhét vào miệng anh.
“Lo tốt chuyện của anh đi!”
Thẩm Chi Diễn và Khương Đào nhẹ nhàng hoàn thành các thách đấu còn lại, sau đó ngồi xuống cùng nhau bắt đầu ăn.
Nhìn có vẻ không khác gì lúc trước, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được không khí giữa hai người bọn họ có nảy sinh thay đổi.
[Là do tôi cảm giác sai à? Số lần hai người họ nhìn nhau có phải hơi nhiều hơn không?]
[Tính số lần, nhìn nhau 35 lần, không cần cảm ơn]
[Động tác ôm Khương Khương này của anh Thẩm có phải cũng quá thuần thục rồi không??]
[Thế nên dấu răng đó đúng thật là do Khương Khương để lại?]
[Khả năng là 99%, còn 1% là tự bản thân anh Thẩm cắn]
[...]
Tuy nói trên mạng hiện tại đã vô cùng hot rồi, nhưng chỗ ghi hình, mọi người đều là trong lòng đã hiểu rõ nhưng vẫn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ăn cơm xong, mọi người đều có vẻ lười biếng hơn, trải qua buổi sáng, bọn họ đã xác định, tổ chương trình thực sự không thiết kế nhiệm vụ gì, chỉ để bọn họ đơn thuần chơi thôi, thế là tất cả đều yên tâm.
Ăn no uống đủ, cả người thả lỏng nên hơi lười biếng.
Nhưng chính tại lúc này, Kiều Thi Thi xuất hiện, nở nụ cười tươi rói nhìn mọi người: “Hôm nay mọi người chơi có vui không?”
Mọi người: “Vui!”
Nụ cười của Kiều Thi Thi càng sâu hơn: “Thế thì tốt quá.”
Mọi người bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Kiều Thi Thi nói tiếp: “Tuần trước chúng ta có một đặc quyền đúng không?”
Tất cả mọi người đều nhìn sang Khương Đào và Thẩm Chi Diễn, tuần trước số lượng điểm danh của hai người là nhiều nhất, thành công lấy được đặc quyền.
Kiều Thi Thi nói: “Không sai, tuần trước lấy được đặc quyền là Khương Khương và anh Thẩm, tiếp theo đây, chúng ta sẽ quay một phim ngắn về tình yêu, đặc quyền của Khương Khương và anh Thẩm chính là diễn vai nam nữ chính, mà những vai diễn còn lại thì cho mọi người rút thăm quyết định.”
Tất cả mọi người: “...”
Biết ngay là đạo diễn Kiều sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như thế mà.
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào.
Khương Đào và Thẩm Chi Diễn đã lấy được kịch bản thuộc về hai bọn họ, tuy chưa được lâu, nhưng Thẩm Chi Diễn đã xem xong, thể hiện ra biểu cảm một lời khó nói.
Điều này khiến cho những khách mời vẫn chưa rút thăm chọn vai diễn khác càng lo lắng hơn.
Không bao lâu, mọi người — Rút được vai diễn của mình, đồng thời lấy được kịch bản của bản thân.
Tần Ngộ vừa nhìn xong thì kêu lên: “Không công bằng, vì sao bọn họ đều diễn vai người chỉ có mình tôi diễn vai con gấu?!”
Cho dù là Bùi Hàn Dữ người luôn yên lặng, phản ứng bình thản đối với việc ghi hình của chương trình cũng không nhịn được mà thốt lên: “Cái này thực sự là phim ngắn về tình yêu à?”
Kiều Thi Thi ra sức gật đầu: “Đương nhiên, phim ngắn tập hợp đủ các yếu tố tình yêu, phiêu lưu, thú cưng và hành động chung trong một.”
Cô ấy nói như vậy khiến khán giả càng thêm tò mò, thậm chí tạm thời đè xuống sự quan tâm về scandal giữa Thẩm Chi Diễn và Khương Đào.
[Rốt cuộc là phim ngắn gì vậy? Tò mò quá!]
[Một bộ phim ngắn sao có thể chứa nhiều yếu tố như vậy?]
[Thế nên buổi chiều phải luyện tập?]
Không ngờ rằng Kiều Thi Thi nói: “Chúng ta chỉ có thời gian hai mươi phút để luyện tập, sau hai mươi phút, sẽ trực tiếp quay từng phân đoạn một lượt!”
Tang Linh nhíu mày: “Hai mươi phút quá ngắn, cho dù nhớ được lời thoại, cũng không kịp luyện tập!”
Kiều Thi Thi: “Không sao, bởi vì vốn không có thời gian để luyện tập, hơn nữa lúc luyện tập, mọi người bắt buộc phải vào các căn phòng khác nhau, tự mình luyện tập, cho dù nói sai lời thoại cũng không sao, chúng tôi cho phép mọi người tự do phát huy, coi như là một thử thách.”
Cô ấy nói xong thì có nhân viên dẫn các khách mời đến các căn phòng của riêng mình.
Mà chương trình lại phát quảng cáo vào lúc này.
Khán giả lập tức phẫn nộ, mọi người đều rất tò mò với kịch bản, đều muốn sớm một chút xem kịch bản rốt cuộc là gì mà mọi người lại phản ứng như vậy.
Nhưng mà ai cũng không ngờ rằng.
Sau khi các khách mời bước vào phòng tối, đều tìm thấy một tờ giấy nhỏ trong kịch bản.
Khương Đào nhìn vào mảnh giấy nhỏ, trên giấy ghi: Nhiệm vụ ẩn, hãy làm cho đối tượng của bạn nói với bạn “Em phiền quá” hoặc là những câu tương tự như thế, nếu thành công, tổ chương trình sẽ đáp ứng một yêu cầu không quá đáng của bạn.
Cô lại mở kịch bản ra, nhìn thấy nhân vật của mình.
Cô vô cùng tự tin.
Chắc chắn không có vấn đề gì!