Lần trước, Hàn Phi muốn lôi cô bé ra khỏi cơ thể con quái vật, nhưng mới lôi được phân nửa thì cơ thể của nó bỗng tan vỡ.
Hắn vẫn không hiểu tại sao, giờ mới biết rõ nguyên nhân.
Cơ thể của cô bé và 7 nạn nhân quyện vào nhau; muốn lôi cô bé ra khỏi cơ thể của quái vật, đồng thời không để con quái vật đó biến mất, hắn phải tìm được “máu thịt” để thay thế cho cô bé kia, bổ sung vào cơ thể con quái vật!
“Máu thịt” bình thường đương nhiên không được, phải là những phần cơ thể của chính các nạn nhân ấy mới có thể dung hợp hoàn toàn với nó.
Một tay ôm cô bé, Hàn Phi vừa kéo cô bé ra ngoài, vừa liên tục đặt các mảnh ghép tử thi do mình tìm được vào ngay lỗ hổng trên trái tim của con quái vật.
Những mảnh cơ thể người mà Hàn Phi tìm được vẫn còn lưu lại phần nào tâm tình và nhân tính của các nạn nhân. Con quái vật vốn đang đau khổ, tuyệt vọng, nhưng sau khi được dung hợp vào những phần cơ thể người thì dần dần giảm cơn cuồng loạn xuống.
“Nắm lấy tay chú! Tuyệt đối đừng buông tay chú ra!”
Rất nhiều người từng chơi trò ghép hình, nhưng hiếm có ai lại dùng máu thịt để chắp vá một linh hồn trở nên lành lặn như hắn.
Giữa 7 người bạn cùng phòng và Hàn Phi tồn tại một loại quan hệ đặc thù, linh hồn thiếu hụt của bọn họ dần trở nên hoàn chỉnh dưới quá trình ghép hình của Hàn Phi.
Lúc Hàn Phi hoàn toàn lôi cô bé ra khỏi cơ thể của quái vật, trên bộ ngực của nó chỉ còn lại một lỗ hổng cuối cùng.
Lấy mảnh ghép cơ thể của người thứ 7 từ trong cột vật phẩm ra, Hàn Phi lắp mảnh ghép ấy vào lỗ hổng còn lại trước khi con quái vật vỡ nát.
Mọi mạch máu màu đỏ thẫm bắt đầu co rút lại, quái vật hung tợn gào thét thống khổ. Cơ thể của nó đã trọn vẹn, nhưng tình huống vẫn không hề lạc quan.
Oán khí ngút trời hầu như muốn lật tung cả nóc nhà, toàn bộ đau khổ và tuyệt vọng của 7 nạn nhân lúc còn sống phải chịu đều biến thành một dạng sức mạnh.
“Rốt cuộc mình đã biết vì sao bác quản lý chung cư không lắp ghép mọi người hoàn chỉnh rồi. Oán khí của bọn họ tổng hợp lại có thể sẽ phá vỡ cân bằng các nguồn sức mạnh trong tòa chung cư này.”
Cảm nhận được lớp da mặt của bản thân đã bị một lớp tuyết phũ lên, Hàn Phi cứ nghĩ ý thức của mình sắp bị đông cứng luôn rồi. Cơ thể của hắn bị hút về phía con quái vật theo một hướng mất kiểm soát. Nếu không thể khiến con quái vật ấy dừng lại, nó chỉ cần vung nhẹ tay là Hàn Phi chầu trời ngay.
“Mọi người! Tỉnh táo lại đi!”
Hàn Phi la lên, song không có tác dụng gì. Hắn mở giao diện trò chơi, nhìn chằm chằm nút [Thoát game].
Nhưng ngay khi Hàn Phi chuẩn bị thoát game, cô bé mang tâm hồn tinh khiết như một tờ giấy trắng, kẻ vẫn luôn ngơ ngác đứng bên cạnh, bỗng nhiên đi về phía con quái vật – nơi trung tâm của những luồng oán khí.
Hàn Phi muốn ngăn cản nhưng đã không kịp. Hắn nhìn thấy cô bé đi chân trần dừng ở bên quái vật, mang theo quyến luyến và tiếc thương ôm lấy con quái vật hung tợn kia.
Đối với cô bé, quái vật do 7 nạn nhân tạo thành chính là người nhà duy nhất của nó.
Được cô bé xoa dịu, oán khí ngút trời chậm rãi tiêu tan; cơ thể của quái vật bắt đầu xuất hiện biến hóa mới.
Máu thịt gầy dựng lại, trên ngực của quái vật xuất hiện một vết rách; trong âm thanh khủng khiếp của xương cốt vỡ vụn và máu thịt bị xé nứt, từng nạn nhân bò ra từ khỏi ngực của con quái vật đó.
Bọn họ dựa vào thời gian mà mình chết để bò ra. Mãi đến khi người chết cuối cùng rời khỏi ngực của quái vật, con quái vật khổng lồ kinh tởm kia hoàn toàn hóa thành khói đen, rồi sau đó tan biến.
Ngay căn phòng ngủ có diện tích khiêm tốn, 8 nạn nhân đứng cùng với nhau. Oán khí ngút trời từ từ tan biến, cứ như bị bọn họ giấu vào trong tận đáy lòng.
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ vượt cấp rank F – [Mảnh ghép cơ thể]!
Điểm kinh nghiệm: x3
Điểm kỹ năng tự do (phần thưởng nhiệm vụ cơ bản): +1
Độ thân mật với nhóm nạn nhân Ngụy Hữu Phúc trong vụ án Chặt thây - ghép xác: +10”
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Vì hoàn thành nhiệm vụ vượt cấp rank F, đích thân chắp vá linh hồn của người chết quay về dạng hoàn chỉnh:
Phần thưởng bổ sung cho nhiệm vụ rank F - mức độ Hiếm: Kỹ năng [Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn].
“[Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn] (Kỹ năng phổ thông bậc thấp, có thể nâng cấp bằng điểm thuộc tính): Trong tình huống đối phương không cố ý phòng bị bạn, bạn có thể chạm tới tiếc nuối, oán niệm, cơ thể của quỷ quái, cảm thụ được dao động cảm xúc trong tâm hồn của đối phương.”
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công tăng lên level 7!
Điểm thuộc tính tự do: +1”
Trong thời gian rất ngắn, Hàn Phi liên tục vượt cấp hoàn thành 2 nhiệm vụ rank F.
Nhiệm vụ người quản lý trước đó đã cung cấp phần thưởng với một lượng kinh nghiệm hào phóng, giúp Hàn Phi lên tới hơn phân nửa level 6. Giờ hắn lại vượt cấp hoàn thành một nhiệm vụ rank F, Hệ thống tiếp tục thưởng điểm kinh nghiệm x3, giúp hắn trực tiếp lên đến level 7.
“ [Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn] ư? Năng lực này nghe có vẻ rất lợi hại nhỉ? Nếu như mình có thể chạm trực tiếp tới quỷ quái, vậy có phải có thể nhân lúc chúng không chú ý... làm rất nhiều chuyện hay không?”
Hàn Phi cộng điểm kỹ năng tự do vào năng lực [Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn], để nó tăng lên level 2; sau đó, hắn cộng hết điểm thuộc tính vừa nhận được vào [Thể lực]. Giờ, thể lực của hắn đã đạt đến con số 10.
Chỗ tốt mà nhiệm vụ rank F mang tới không chỉ là phần thưởng của Hệ thống, còn rất nhiều phần thưởng bí ẩn khác.
8 người bạn cùng phòng trong nhà đã không còn muốn giết Hàn Phi. Họ nhìn Hàn Phi bằng ánh mắt rất bình tĩnh, cứ như đã hoàn toàn đón nhận Hàn Phi.
Ngoài ra, còn có 2 điểm đáng chú ý: Sau khi những nạn nhân của vụ án chặt thây ghép xác tìm về phần nhân tính còn thiếu hụt, thực lực của nhóm “người” này đều tăng mạnh, duy chỉ có Ngụy Hữu Phúc là ngoại lệ.
Hơi thở lạnh lẽo mà gã toả ra không chỉ không gia tăng, ngược lại còn giảm đi rất nhiều.
Hình như Ngụy Hữu Phúc định chia sức mạnh của mình cho những nạn nhân khác. Gã thử khống chế cảm xúc và ý thức của mình, tìm về lý trí vốn có.
“Hữu Phúc?” Hàn Phi nhỏ giọng kêu.
Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, Ngụy Hữu Phúc đang cúi đầu bèn nhìn thẳng vào hắn, thậm chí còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Bằng đôi môi tái nhợt run rẩy, gã gắng gượng nói ra hai chữ: “Cảm ơn.”
“Anh có thể giao tiếp bình thường với tôi không?” Hàn Phi cũng hơi kích động. Trong tòa chung cư này, tuy Mạnh Thi và Từ Cầm cũng có thể giữ được lý trí, nhưng cái giá là hai bọn họ phải phong ấn một số ký ức đi. Tình huống của Ngụy Hữu Phúc dĩ nhiên khác bọn họ, dường như Hàn Phi đã làm được chuyện mà người cựu quản lý chung cư cũng không thể làm được.
Thấy Hàn Phi phản ứng dữ dội như vậy, Ngụy Hữu Phúc lại mỉm cười. Gã khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu thử khống chế oán niệm trong cơ thể mình.
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã được Ngụy Hữu Phúc tán thành - Quan hệ giữa đôi bên được xác định là [Người nhà]!”
Âm thanh của Hệ thống đột nhiên vang vọng; Hàn Phi mở giao diện trò chơi lên, để rồi trông thấy tên của tất cả các nạn nhân nằm trong mục [Người nhà] bên trong tab [Biểu đồ cuộc sống].
Bao nỗ lực trong khoảng thời gian này không hề uổng phí. Tất cả những gì Hàn Phi đã làm đều được các bạn cùng phòng nhìn thấy, và họ khắc ghi xuống tận đáy lòng.
“Người nhà ư?”
Đột nhiên nhận được nhắc nhở của Hệ thống, Hàn Phi hơi sửng sốt. Đối với nhiều người, thuật ngữ này hết sức quen thuộc - nhưng với hắn, lại có chút xa lạ.
Chợt nghe đến hai chữ người nhà, Hàn Phi chợt ngẩn người.
Từ trước tới nay, vì sống sót mà hắn đã nghĩ đủ loại biện pháp. Nói thật, hắn chấp nhận liều mạng đi giúp đỡ các nạn nhân của vụ án Chặt thây - ghép xác cũng một phần là muốn sống sót mà thôi.
Ý tưởng ban đầu của Hàn Phi chỉ là nhận được sự tán thành của đối phương. Nhưng sau khi thực sự hoàn thành nhiệm vụ [Mảnh ghép cơ thể], hắn mới phát hiện một chuyện. Hóa ra, nhóm Ngụy Hữu Phúc đã coi hắn là người nhà.
“Có phải ngay từ ban đầu, bọn họ vốn đã không hề có ý định làm hại mình hay không? Bọn họ chỉ sợ sẽ không khống chế được bản thân à?”
Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu của Hàn Phi, từ khoảnh khoắc 7 nạn nhân ở phòng khách nhìn mình trốn trong chăn, còn cảnh 8 người cùng ngồi ở trước TV xem chương trình nữa. Những cảnh tượng này rõ ràng vô cùng khủng khiếp, giờ nghĩ lại bỗng khiến cho Hàn Phi cảm thấy ấm lòng.
“Giờ coi như mình đã có người nhà rồi sao?”