"Giao đồ ăn? Nhưng tôi có gọi đồ ăn đâu?" Thẩm Lạc nhìn về phía cửa phòng khách, anh ta đột nhiên lại nhận ra một chuyện. Vừa rồi bởi vì sợ trong nhà có quỷ, nên khi vào nhà anh ta đã không khóa cửa phòng khách, cũng có nghĩa là bây giờ cửa phòng khách không khóa, người bên ngoài có thể dễ dàng đẩy cửa đi vào. Sau khi nghĩ đến đây, Thẩm Lạc nổi hết cả da gà, anh ta tùy tiện nhấc một chiếc ghế lên, nhìn chằm chằm cánh cửa đang từ từ được...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.