Trong lòng mỗi người đều tồn tại một đứa trẻ; đó có thể được gọi là Hàn Phi, hoặc cũng có thể là Trần Ca.
Tôi nằm trên chuyến tàu tháng tư, ngắm nhìn gió lộng bên ngoài cửa sổ, cảm giác thế giới này thật nhẹ nhàng và tươi sáng.
Cánh nhạn quay đầu, xuân về hoa nở, nhưng dù mọi thứ có lộng lẫy trước mắt thế này thì thân thể vẫn đang dần mục nát.
Chôn trong bụi đất, vùi lấp dưới lớp lá rụng của mùa đông năm ngoái, hay đây là chuyện lặp đi lặp lại hàng ngày?
Họ gọi đó là trưởng thành. Họ cho rằng, đó là trưởng thành. Họ bảo, khi cuộc sống tĩnh tại đã hình thành thì khó mà thay đổi, sự ổn định chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Họ luôn suy xét rất nhiều thứ. Họ sống ổn định và hạnh phúc. Họ nói tôi trông như một thằng quái thai lạ lẫm.
Tôi ắt hẳn sẽ lớn lên, cam chịu số phận và sống giống như họ. Thay vì sẽ là một con cá nhảy khỏi mặt nước, tôi lại là một con cừu muốn lạc bầy, hay một ngôi sao thậm chí không thể tự soi sáng bản thân.
Có người nói, sinh mệnh cay đắng như một bản nhạc. Tôi lại ngâm nga bài hát ấy và dũng cảm tiến bước trong đơn côi.
Tôi chỉ muốn sống như một viên pháo hoa, nở rộ giữa bầu trời đêm trong một chớp mắt của cuộc đời. Tôi sẽ không hối tiếc, và cũng sẽ không cúi đầu.
Tôi biết họ cho rằng tôi ngây thơ, thậm chí còn nghĩ tôi là kẻ mất trí. Tôi mỉm cười nhìn họ cười nhạo tôi. Tôi chạy tung tăng giữa lớp tuyết mùa đông, khiêu vũ trong lá rụng khi thu đến, hát vang những điệp khúc mỗi độ xuân về và ngắm nhìn dãy Ngân hà trên cao vào những ngày hè đỏ lửa.
Nhưng một tên điên như vậy, đột nhiên lại vứt bỏ bóng dáng của chính mình vào một ngày nào đó.
Có hàng vạn tiếng âm thanh vang lên bên tai hắn, nói rằng hắn nên trưởng thành đi, rằng hắn nên ngừng viết những điều vô nghĩa lố bịch đó.
Ừ! Ai cũng nghĩ hắn đang viết truyện kinh dị, chỉ có mỗi bản thân hắn nghĩ là mình đang viết truyện cổ tích cho trẻ em mà thôi.
Câu chuyện của hắn thực ra cũng ngây thơ và nực cười như chính hắn vậy. Hôm đó, hắn xé hết bản thảo, thả rơi ngay trước mặt mình.
Hắn tự nhìn vào khuôn mặt của bản thân, hắn trông thấy đôi mắt của chính mình, và hắn muốn tự hỏi: Hắn đang bị làm sao vậy?
Tại sao chúng ta lại khóc trong một căn phòng quen thuộc thế này? Tại sao tóc đã bạc màu, mà chúng ta vẫn tựa như trẻ nít? Tại sao đã trải qua rất nhiều chuyện mà vẫn còn ngây thơ như thế? Tại sao chúng ta luôn ảo tưởng, nghĩ rằng thế giới này rồi sẽ ban ân và khen thưởng cho chúng ta?
Chúng ta vấp ngã xuống bùn lầy, hết lần này đến lần khác. Và không phải những thứ tốt đẹp kia kéo chúng ta lên, mà rõ ràng đó là tự bản thân chúng ta. Chúng ta từ từ đứng dậy, trên môi là một nụ cười lắm lem, trông méo khác gì một thằng đần.
Chúng ta nhìn vào những bông hoa nở rộ trong vòng tay mình, ngửi được hương thơm của chúng từ chính trong giấc mơ của bản thân.
Chúng ta từ chối toa thuốc của bác sỹ, nâng lên chén rượu chứa đầy ánh trăng. Chúng ta say khướt, chúng ta ôm chặt lấy trái tim mình, để rồi đột ngột khóc lớn.
Tôi thực sự rất thống khổ. Tôi không biết phải diễn đạt như thế nào nữa. Tôi không thể nhìn thấy gì cả, tôi lạc lối mất rồi. Tôi không thể tìm thấy đường về nữa. Tôi đang cố gắng hết sức để cuộn người lại. Tôi lại nỗ lực để duỗi thẳng từng ngón tay, nắm lấy tay mình.
Đang sống khoẻ mạnh sờ sờ, nhưng tại sao lại đột nhiên rơi lệ?
Nhân viên phục vụ đưa khăn giấy sang. Ánh mắt lo lắng của cậu ta khiến tôi sợ hãi. Lòng tốt đơn thuần kia có chút nặng nề. Tôi tránh né ánh mắt ấy, chỉ nhìn vào đứa con 6 tuổi của cậu ta mà thôi.
Đứa trẻ rồi sẽ lớn lên vào một ngày nào đó, nhưng tôi không muốn nó cảm thấy rằng, trưởng thành là một chuyện vô cùng khủng khiếp.
Tôi vẫn cười như mọi khi, một nụ cười lắm lem bùn đất, trông méo khác gì một thằng đần.
Những vị khách ở bàn ngồi đối diện với tôi nâng cốc bia lên, nhẹ nhàng cụng ly.
Tôi thầm cảm ơn họ, tựa như tôi rất thích cảm ơn vậy. Có lẽ đến ngày mình chết đi, khi Tử thần vung lưỡi hái xuống, tôi cũng sẽ nói lời cảm ơn một cách nhẹ nhàng và lễ phép.
Biển người như một cơn thuỷ triều, tới lui nô nức; giữa thành thị xa lạ, tôi gục xuống bàn.
Gần đây, đầu của tôi cứ thường xuyên nhức nhối. Tôi luôn mơ thấy mình trở lại sân nhà bà ngoại, ngồi trên ghế và nhìn những vì sao treo trên cao.
Có vẻ như đã lâu rồi tôi không được nhìn thấy những ngôi sao ấy.
Có vẻ như tôi đã uống rất nhiều rượu và không biết mình đã viết gì nữa, chỉ ăn nói bậy bạ để mua về một nụ cười của mọi người mà thôi.