Cơ thể mất kiểm soát của Mã Bác đổ gục xuống đất, vết thương trên người nó không còn chảy máu, mà liên tục rỉ ra vụn giấy. Nó đã không biết phải làm thế nào nữa rồi, nó cố hết sức quay đầu lại để nhìn thấy cha nó. Nhưng khi nó quay cổ lại, nó cảm thấy lồng ngực truyền đến một tia lãnh ý, gió lạnh thổi ào ào vào lồng ngực. Âm khí và oán niệm ngưng tụ thành trái tim đã bị Mã Mãn Giang một hơi ăn hết, nó tận mắt nhìn thấy cha...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.