“Cảnh sát đêm đeo mặt nạ?” Dường như nhận ra đối phương, bàn tay cầm máy ảnh của Quý Chánh chậm rãi buông xuống, sắc mặt của y trở nên cực kỳ xấu: “Trong tòa nhà, cảnh sát đêm đeo mặt nạ chỉ có một người.” Lửa đen hận ý dang rộng như cánh bướm, rũ xuống vô số bụi mộng ra xung quanh mặt nạ. Cảnh sát đêm đang ngồi xổm chậm rãi đứng lên, ánh mắt của gã dời đến sau lưng Hàn Phi. Mặt nạ đó như có sinh mệnh nở một nụ cười nham hiểm: "Cảnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.