Cậu bé bên cạnh bốt điện thoại ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm Trương Minh Lễ. Nó không nói gì, nhưng hình bóng của Trương Minh Lễ lại phản chiếu trong con ngươi. "Không cần biết cháu là người hay quỷ, ở đây một mình không an toàn, trời tối rồi mau về nhà đi." Thấy cậu bé vẫn thờ ơ như trước, Trương Minh Lễ thở dài: "Nếu thật sự cháu không có chỗ nào để đi thì có thể đi theo chú, trên xe vẫn còn một chỗ trống." Cậu bé vẫn không nói lời
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.